NẾU TÔI ĐỘI SỔ, CẬU SẼ YÊU TÔI SAO?

“Lẽ nào rơi mất dọc đường rồi sao?” Vương Húc Chi nhíu chặt mày, nét mặt càng thêm đau khổ, cậu nín nửa ngày, rốt cuộc nói: “Đệt mợ! Cái đó tôi xin chủ tiệm cho mua nợ đó!”

“Trời ơi… thảm quá đi!” Vương Húc Chi ôm đầu, não phình to ra, “Không! Thế này rất tốt! Cho ông già thêm phiền phức, xem ông còn có thời gian cưới vợ không!”

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Vương Húc Chi khá hơn hẳn, cậu chạy thẳng đến trường học, vừa bước bước chân cuối cùng vào lớp thì chuông vào tiết réo vang.

Vương Húc Chi siết nắm đấm, hưng phấn kêu, “Yes!”

Hào hứng ngồi vào chỗ, sau đó mới muộn màng nhận ra mà phản ứng lại, “Đầu gấu làm sao có thể đến đúng giờ thế này được?!”

Cậu buồn phiền gãi đầu, Trình Nguyệt Minh ngồi phía sau chống cằm lặng lẽ nhìn chăm chăm vào bóng lưng cậu, lẳng lặng bỏ hai cái khuyên tai vào hộp bút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi