NẾU TRÊN ĐỜI CÓ THUỐC HỐI HẬN

Nhưng nội dung trong tai nghe lại khiến sắc mặt anh bỗng trở nên nặng nề, ánh mắt sắc bén quay sang nhìn cô đầy dò xét, trầm giọng nói: “Nghe tiếng Anh?”

Dung Nhan không trả lời, cũng không nhìn anh, chỉ im lặng lấy lại tai nghe từ tay anh rồi nhét vào tai mình.

Nói ra cũng thật mỉa mai, thật ra thời đại học cô từng theo học chuyên ngành Tiếng Anh, hơn nữa còn là sinh viên xuất sắc, cha mẹ cô có dự định sau khi tốt nghiệp sẽ cho cô đi du học.

Cô cũng từng khát khao cuộc sống sau khi du học trở về, có lẽ cô sẽ trở thành một nhà phiên dịch xuất sắc, cũng có thể sẽ vào làm tại một công ty nước ngoài rồi trở thành một người phụ nữ thành công trong xã hội, cũng có thể sẽ trở thành một giáo viên dạy chữ trồng người tại một trường đại học nào đó.

Nhưng không ai biết trước được chữ ngờ, năm tư đại học cô gặp được Mục Viễn Hàng rồi đem lòng yêu anh, từ bỏ tất cả lý tưởng và hoài bão, vừa tốt nghiệp đã làm vợ làm mẹ, trở thành một bà nội trợ ở nhà chăm chồng dạy con.

Mặc dù sự lựa chọn của cô đã phản bội kỳ vọng của tất cả mọi người, nhưng khi đó cô lại chưa một lần cảm thấy tiếc nuối, bởi vì cô tin rằng tuy không có sự nghiệp, nhưng một ngày cô sẽ có được cả gia đình, tình yêu và con cái.

Nhưng hôm nay, sau năm năm, cô mới phát hiện cuối cùng cô chỉ có được một đứa con, gia đình tan vỡ, tình yêu, ha ha, trước nay chưa bao giờ có được.

Vài ngày trước, sau khi đi tìm việc và phải chịu đả kích nặng nề, cô quyết định học lại kiến thức chuyên ngành thời đại học, lấy ra thái độ vừa nghiêm túc vừa chân thành như hồi thi chuyên ngành cấp tám, hằng ngày lúc ngồi trên tàu điện ngầm trên đường đi làm và về nhà, cô đều đeo tai nghe để luyện nghe.

Mỗi buổi sáng sau khi thức dậy, cô đều sẽ đứng một mình ngoài ban công luyện phát âm chừng nửa giờ, cô từng rất xuất sắc, nhưng ngoại ngữ là một kỹ năng đòi hỏi phải rèn luyện hằng ngày, bỏ bê năm năm, trình độ phát âm của cô đã khiến cô xấu hổ muốn gục ngã.

Cô không có ý định gắn bó lâu dài với công việc nhân viên nhà hàng, đây chẳng qua chỉ là biện pháp tạm thời để trang trải cuộc sống mà thôi.

Cô sẽ tìm lại giá trị của mình, sẽ phấn chấn trở lại, sẽ cố gắng trở thành một người mà nếu sau này có gặp lại, anh sẽ phải hối hận vì đã không biết trân trọng.

Khoảng thời gian này, vì đã tìm được phương hướng nỗ lực mới, nên cô mới càng mất kiên nhẫn với cuộc hôn nhân này, cũng càng quyết liệt với việc ly hôn.

Chuyến du lịch Nhật Bản này cô đã lưu về máy rất nhiều bài luyện nghe tiếng Anh, cô định dùng cách này để vượt qua những ngày ở cùng Mục Viễn Hàng một cách hòa bình yên ổn.

Không tìm cho mình vài chuyện để làm, cô sợ vài ngày tới cô sẽ tranh cãi với anh tới long trời lở đất, mà bên cạnh bọn họ còn có con gãi, cô không muốn cãi nhau quá mức gay gắt với anh trước mặt con gái mình.

Hành động cúi đầu tiếp tục nghe tiếng Anh của cô khiến lửa giận trong lòng Mục Viễn Hàng bùng lên, lại kéo tai nghe của cô xuống, thấp giọng buộc tội cô: “Cô định cứ trưng ra cái bản mặt lạnh lùng như vậy cho qua mấy ngày này đấy hả?”

Dung Nhan không giận, thản nhiên ngước mặt nhìn anh: “Không được sao?”

Mục Viễn Hàng nghiến răng: “Chúng ta đưa con gái đi chơi, nhưng cô lại lạnh nhạt như vậy, trong lòng con gái sẽ cảm thấy thế nào?”

Anh không nói như vậy còn được, anh vừa nói xong lời này Dung Nhan chỉ cảm thấy vô cùng nực cười: “Bao nhiêu năm nay không thấy anh quan tâm tới cảm nhận của con, bây giờ anh lại không biết xấu hổ yêu cầu tôi quan tâm tới cảm nhận của con?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi