NẾU TRƯỜNG AN KHÔNG TỒN TẠI

Sau khi tin tức Hoắc Khứ Bệnh trao trả ấn tướng quân, từ quan về quê được truyền khắp cả nước, Triệu Minh Hột đã quấn lấy Đổng Nhập Khanh đòi đến Trường An nghênh tiếp Hoắc Khứ Bệnh đến Lỗ quốc.

Kỳ thực Đổng Nhập Khanh cũng không muốn nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, nhưng bởi vì nàng đã đáp ứng Triệu Minh Hột nên chỉ có thể đi theo Triệu Minh Hột, người đang vô cùng hưng phấn, đến Trường An thử vận may.

Bởi vì Chu Nghiệp Tu đang ở Nam Việt xem xét việc buôn bán nên y không biết thê tử và biểu muội của y đến Trường An. Lúc Đổng Nhập Khanh lên đường, đã nói với Chu gia là nàng đi Trường An gặp mặt một người quen cũ. Tuy ngoài mặt Chu thái gia không nói gì cả, nhưng lại phái Chu Nghiệp Tu, đệ đệ song sinh của Chu Nghiệp Tu hộ tống các nàng lên đường.

Đến Chu gia đã nửa năm có thừa, nhưng Đổng Nhập Khanh và vị tiểu thúc này không hề có chút thân quen nào.

Chu Nghiệp Quyết và Chu Nghiệp Tu là huynh đệ sinh đôi, tướng mạo tuy giống nhau, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy cũng không quá mức tướng đồng. Chu Nghiệp Quyết không giống ca ca của mình thanh tú nho nhã, cả người hắn toát ra khí chất lạnh nhạt, biếng nhác kiệm lời.

Ngoại trừ lúc điêu khắc gỗ, trong mắt hắn hiện lên vẻ chuyên chú, dường như hắn đối với bất kỳ vật gì cũng không có hứng thú.

Có lần Đổng Nhập Khanh nhìn thấy Chu Nghiệp Quyết làm một con thuyền gỗ nhỏ có thể tự chuyển động trong nước, nàng đã vui vẻ nhờ hắn làm cho mình một con rối nhỏ có thể cử động.

"Loại đồ vật như thế tẩu tẩu nên nhờ Nghiệp Tu mua cho tẩu thì tốt hơn, Nghiệp Quyết chưa chắc đã làm được." Chu Nghiệp Quyết duỗi người, ngồi xổm xuống chọc chọc chiếc thuyền gỗ nhỏ, khiến nó càng thêm vui vẻ chuyển động. Sau đó, Chu Nghiệp Quyết không thèm liếc mắt nhìn chiếc thuyền gỗ nữa, chỉ tiếp tục ngồi xuống ghế dựa trong lương đình giả chết.

"Hình như Nghiệp Quyết thúc rất thích nghề mộc?" Đổng Nhập Khanh chăm chú nhìn chiếc thuyền, thuận miệng hỏi Chu Nghiệp Quyết.

"Cũng không thể nói là thích, chỉ để giết thời gian mà thôi." Chu Nghiệp Quyết híp mắt miễn cưỡng nói.

Nghe được câu trả lời của Chu Nghiệp Quyết, Đổng Nhập Khanh thầm nghĩ, nếu ngay cả nghề mộc mà hắn cũng nói là không thích, thì chắc từ trước đến nay trong đời hắn cũng chưa xuất hiện chữ thích bao giờ.

"Nghiệp Quyết thúc, con thuyền đã chạy quá xa rồi." Lúc Đổng Nhập Khanh đang âm thầm chế nhạo Chu Nghiệp Quyết, thì chiếc thuyền đã đi quá xa.

Chu Nghiệp Quyết không để ý tới lo lắng của Đổng Nhập Khanh, chỉ miễn cưỡng nói: "Nếu nó đi quá xa rồi thì bỏ đi!", lúc nói ngay cả mắt cũng không thèm mở.

Lúc đó, Đổng Nhập Khanh vô cùng muốn đẩy cái tên tiểu thúc lười biếng này xuống nước.

Chính là một kẻ lười biếng như hắn, cũng không thể làm trái lệnh của lão thái gia, không thể làm gì khác ngoài việc cùng Đổng Nhập Khanh và Triệu Minh Hột vượt quãng đường xa xôi hơn nghìn dặm từ Lỗ quốc để tới Trường An.

Bởi vì, Đổng Nhập Khanh nửa đường bị nhiễm phong hàn, cả ngày đều mang bộ dạng ốm yếu, nên tính tình cũng trở nên nóng nảy dễ nổi giận, khiến cho đám tiểu nha hoàn hầu hạ nàng cũng cả ngày nơm nớp lo sợ.

Triệu Minh Hột sớm đã cưỡi hãn huyết bảo mã của nàng đi trước, hào hứng tìm kiếm Hoắc Khứ Bệnh. Đổng Nhập Khanh thấy Trường An càng ngày càng gần, trong lòng càng thấp thỏm.

"Ta mệt rồi, không đi nữa. Chúng ta dừng ở đây nghỉ ngơi một chút." Đổng Nhập Khanh tự mình xuống xe ngựa, đi đến bên một cây hồng bên vệ đường.

Bởi vì hiện tại chính là cuối thu, nên trên cây hồng treo đầy trái chín.

Đổng Nhập Khanh vừa ngồi xuống, bọn nha hoàn đã vội vàng chạy đến trải gấm nên tảng đá, miễn cho nàng bị cảm lạnh. Lúc bọn nha hoàn đang trải gấm, thì một trái hồng chín rơi từ trên cây xuống, không sai một ly trúng ngay đầu của Đổng Nhập Khanh.

Ngay lập tức, Đổng Nhập Khanh vô cùng tức giận, quát tháo khiến hai nha hoàn vội vã quỳ xuống run lẩy bẩy.

Chu Nghiệp Quyết mặt không biểu cảm nhìn Đổng Nhập Khanh, sau đó thở dài, rốt cuộc cũng miễn cưỡng đi tới.

"Tóc tẩu đã bẩn như thế này, phải nhanh chóng xử lý, nếu không để nước hồng khô càng khó làm sạch." Chu Nghiệp Quyết thản nhiên nói.

Nghe được cái này, Đổng Nhập Khanh mới chú ý chất lỏng đặc sệt đang đọng lại trên đầu mình, nàng hung hăng chùi lau tóc của mình, rồi rút toàn bộ trâm cài đầu ném hết xuống đất.

"Các người đều khi dễ ta, ngay cả một cây hồng cũng khi dễ ta. Ta không đến Trường An nữa, ta muốn trở về thành Quảng Xuyên, ta muốn phụ thân của ta." Đổng Nhập Khanh nổi giận đùng đùng ném hết toàn bộ trâm cài đầu, rồi ngồi bệt xuống đất, khóc lớn.

Toàn bộ bọn người hầu đều trợn tròn mắt.

Vị Chu phu nhân này từ khi bước vào cửa Chu gia vẫn luôn là một vị chủ tử khó hầu hạ, dễ nổi giận không nói, còn thường xuyên động một chút là đòi về nương gia.

Bọn người hầu vốn tưởng nàng là viên ngọc quý trên tay đại nho Đổng Trọng Thư, nhất định sẽ là một danh môn thục nữ, không ngờ nàng lại là một nữ tử kiêu căng, có tính tính tiểu thư như vậy.

Nhưng dường như Chu Nghiệp Tu đối với vị Đổng đại tiểu thư không có bất kỳ một lời oán trách nào, luôn luôn thuận theo ý nàng.

Bọn người hầu đều nói Đổng Nhập Khanh quả thực có phúc.

Sinh ra trong môn đệ thư hương, xuất giá tới thế gia phú quý.

Lúc còn là nữ nhi thì có phụ thân thương yêu, tới khi là phụ nhân thì có phu quân cưng chiều.

Bất luận nàng có kiêu căng ngang ngược như thế nào, cũng đều có nam nhân nguyện ý phủng nàng trong lòng bàn tay.

Hiện tại, vị cô nãi nãi này lại ở ngoại thành Trường An, đầu bù tóc rối khóc rống không ngừng.

"Tẩu tẩu, tẩu nhận lấy cái này." Chu Nghiệp Quyết thở dài, trên nét mặt lại có một chút đau lòng không dễ nhận ra. Hắn lấy từ trong tay áo ra một con ngoạn ngẫu bằng gỗ, ném đến trước mặt của Đổng Nhập Khanh.

Đổng Nhập Khanh nhìn con ngoạn ngẫu bị ném xuống đất, đột nhiên ngừng khóc.

Đó là một con ngoạn ngẫu vô cùng tinh xảo, mặt mày còn giống hệt nàng.

Đổng Nhập Khanh cầm lấy ngoạn ngẫu, ngơ ngác nhìn Chu Nghiệp Quyết.

Hắn thực sự làm một con ngoạn ngẫu cho nàng?!

"Nó có thể cử động không?" Đổng Nhập Khanh thôi nức nở, hỏi.

Chu Nghiệp Quyết ngồi xổm xuống, lấy lại con ngoạn ngẫu thao túng một hồi, rồi lại bỏ lại trên mặt đất. Con ngoạn ngẫu được Chu Nghiệp Quyết thao túng xong, dường như có sinh mệnh, bắt đầu cử động.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn con ngoạn ngẫu thần kỳ, bao gồm cả Đổng Nhập Khanh, người vừa rồi mới khóc rống lên. Chỉ có Chu Nghiệp Quyết tựa như không có hứng thú, tẻ nhạt vô vị về trong xe ngựa tiếp tục ngủ.

Lúc Thức Tranh gặp được nhóm người Đổng Nhập Khanh, Đổng Nhập Khanh đang quỳ trên mặt đất si ngốc đùa nghịch con ngoạn ngẫu.

Thức Tranh ngẩn người. Nàng thật không ngờ, lúc gặp được Đổng Nhập Khanh lại ở trong tình cảnh đặc biệt như vậy.

Đóa hoa đẹp nhất thành Trường An, bảo bối được Hoắc Khứ Bệnh phủng trong lòng bàn tay, bây giờ lại đang tóc tai bù xù, mặt mày bẩn thỉu giống như một cô nương đang nổi điên.

"Đổng tiểu thư?!" Thức Tranh nghi hoặc gọi người đang quỳ dưới đất.

Nghe được có người gọi mình, Đổng Nhập Khanh ngẩng đầu lên, sau đó con ngoạn ngẫu trong tay rơi xuống đất.

Con ngoạn ngẫu ngã ngửa trên mặt đất, vụng về xoay tròn.

"Thức Tranh ngươi đừng gọi sai người như vậy! Ta không phải Đổng tiểu thư, mà là Chu phu nhân." Dường như Đổng Nhập Khanh đã phục hồi tinh thần, sửa sang lại mái tóc rối của mình, thản nhiên nói.

Sau đó, nàng nghĩ đến dáng vẻ chật vật của bản thân, định đứng lên nhưng chân bị tê đến mức không có cách nào tự đứng thẳng lên được. Bọn nha hoàn thấy thế, vội vàng chạy tới muốn dìu nàng, ai ngờ Đổng Nhập Khanh lại lạnh lùng nói "Cút ngay!"

Đổng Nhập Khanh thật vất vả mới bò dậy từ dưới đất, miễn cướng đứng vững, tinh thần dần khôi phục, nở nụ cười nhạt: "Minh Hột đâu? Các người không gặp nhau sao?"

"Minh Hột? Hài tử kia tên là Minh Hột." Lúc này, Thức Tranh mới biết tên của cô nương kia. "Nàng và Hoắc Khứ Bệnh đang cưỡi chung một con ngựa tới đây."

Nghe thấy vậy, Đổng Nhập Khanh sửng sốt, sau đó tiếp tục cười nhạt nói "Hài tử này thật đúng là không đơn giản!"

Lúc này Hoắc Khứ Bệnh và Minh Hột cũng từ phía sau đi tới. Từ phía xa, Minh Hột đã giòn giã hô to "Biểu tẩu, muội đã đưa Hoắc ca ca đến!"

Đổng Nhập Khanh thấy Hoắc Khứ Bệnh cách mình càng lúc càng gần, cảm thấy toàn thân vô lực.

Từ sau hôn lễ của nàng, hai người chưa từng gặp lại. Vừa rồi, nàng tự mình làm bản thân đau lòng, cũng bởi vì sợ phải nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh. Đổng Nhập Khanh chưa từng bởi vì bất kỳ một ai mà khẩn trương như vậy.

Đổng Nhập Khanh đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Người đàn ông đã cùng nàng trải qua toàn bộ quãng thời gian chốn khuê phòng.

Hiện tại, sau khi vén lên mái tóc của thiếu nữ, lại không biết dùng vẻ mặt nào để nhìn người ấy.

Đổng Nhập Khanh cười nhạt nhòa, cố gắng hết sức để làm cho bản thân bớt chật vật, nhưng nàng lại không làm được. 

Khi Hoắc Khứ Bệnh ôm Minh Hột phi ngựa đến cạnh nàng, nàng cảm thấy người trước mắt quen thuộc mà lạnh nhạt như vậy.

Tướng mạo của chàng vừa tựa như không có gì thay đổi, lại vừa tựa như cái gì cũng thay đổi.

"Biểu tẩu, tẩu làm sao vậy?" Minh Hột nhảy từ trên ngựa xuống, vội vàng hỏi Đổng Nhập Khanh.

Nghe được giọng nói của Minh Hột, Đổng Nhập Khanh mới phục hồi tinh thần.

Biểu tẩu, đúng vậy, bây giờ nàng đã là biểu tẩu của Minh Hột.

Người nam nhân trước mặt dù thay đổi hay không thay đổi thế nào đi nữa, cũng không có bất kỳ liên quan với nàng.

"Chu phu nhân." Hoắc Khứ Bệnh ở trên ngựa nhìn chằm chằm Đổng Nhập Khanh một hồi, sau đó khô khan nói ra ba chữ này.

Đổng Nhập Khanh lắc lư một cái, thân thể vừa mới miễn cưỡng chống đỡ, bây giờ lại cảm thấy choáng váng.

Hoắc Khứ Bệnh vẫn còn ngồi trên lưng ngựa, quen thuộc như vậy, mà lại lạnh lùng như thế.

Đổng Nhập Khanh ngẩng đầu nhìn chàng, sau đó nở nụ cười kiêu ngạo.

Bây giờ bản thân nàng nhất định là một trò cười.

Thế nhưng, nàng sẽ không để cho chàng nhìn thấy bản thân nàng có bất cứ chật vật nào.

"Ta nhất định sẽ hạnh phúc. Ta sẽ gả cho người so với chàng khiến ta hạnh phúc gấp trăm lần."

Những lời này là những lời nàng nói với chàng trong cơn tức giận, cũng là lời hứa của nàng với bản thân.

Mặc dù, trong lòng của Đổng Nhập Khanh nghĩ như vậy, nhưng thân thể nàng lại không như vậy. Nàng không biết vì sao mình lại hèn yếu ngã xuống bất tỉnh. Nàng chỉ nhớ rõ, lúc mình ngã xuống, Hoắc Khứ Bệnh tung người thúc ngựa, kéo nàng ôm thật chặt trong ngực.

Cái ôm này vừa thân thiết vừa xa lạ.

Hoắc Khứ Bệnh, chàng đừng nên ôm ta. Chàng cứ để ta ngã xuống nền đất lạnh như băng không phải tốt hơn sao.

Ngày đại hôn, khoảnh khắc chàng đem ta từ trong ngực của chàng buông xuống, lồng ngực của chàng đối với ta mà nói đã không còn nửa điểm ấm áp.

Nhưng tại sao khi được chàng ôm một lần nữa, ta lại không muốn xa rời?

Điều ta muốn, Chu Nghiệp Tu đều cho ta.

Nhưng vì sao ta lại cảm thấy trống rỗng bất lực như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi