Khi biết được người thanh niên lai lịch không rõ, nửa sống nửa chết suốt nửa tháng là chiến thần vang danh tứ hải, toàn bộ y quán chỉ trong chớp mắt bùng nổ.
Đặc biệt là Uyển Lương. Hắn chỉ hận không tát bản thân hai cái. Trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, hắn luôn thích thể hiện là bậc trưởng bối, không ít lần còn bức bách chàng. Hơn nữa, vì muốn lưu Hoắc Khứ Bệnh ở lại, hắn còn lén hạ mê dược Hoắc Khứ Bệnh. Cho đến tận bây giờ, bệnh tình của Hoắc Khứ Bệnh không có chuyển biến tốt, có lẽ do chính mê dược của hắn gây nên.
“Ta chính là tội nhân. Tội nhân của cả vương triều Đại Hán ta.” Uyển Lương lôi kéo tay áo của Hoắc Khứ Bệnh, vừa nước mắt ngắn nước mắt dài, vừa khéo léo khẩn cầu Hoắc Khứ Bệnh cho hắn ra nhập quân đội. Nhưng Hoắc Khứ Bệnh không chút lưu tình hất bỏ tay hắn.
“Huynh trưởng vẫn muốn gia nhập đội quân của ta hay sao? Ta nói thẳng, tính cách của huynh trưởng không thích hợp tòng quân. Hành quân đánh trận không phải chuyện đùa. Cho nên, ta khuyên huynh vẫn nên ở lại nước Lỗ, đừng nghĩ đến chuyện tòng quân nữa thì hơn.” Hoắc Khứ Bệnh vỗ vai của Uyển Lương, thành tâm nói.
“Nếu Hoắc Phiêu Kỵ đã nói như vậy, ta cũng không thể làm gì khác ngoài việc buông bỏ tâm nguyện duy nhất kiếp này. Ta sẽ trở thành một kẻ ăn không ngồi rồi, tầm thường chết già ở cái nước Lỗ này. Ta sẽ chậm rãi hư thối giống như miếng thịt bị ném trong nước bẩn.” Uyển Lương vừa giả bộ đáng thương, vừa thê lương nói.
“Uyển Lương, ngươi giả bộ đáng thương cũng vô ích. Trong quân của ta có không ít người Hung Nô hung hãn. Nếu ngươi đến nơi đó, khẳng định sẽ không có cách nào thích nghi.” Hoắc Khứ Bệnh không muốn nhiều lời với Uyển Lương, trực tiếp lấy lý mệt mỏi, tiễn khách.
“Ngươi là cái tên vô tình, máu lạnh.”
Trước khi Uyển Lương rời đi, vẫn không quên hét lên với Hoắc Khứ Bệnh như vậy.
Hoắc Khứ Bệnh cười khổ.
Hoắc Khứ Bệnh và cữu cữu Vệ Thanh giống hệt nhau ở điểm, không bao giờ dùng người không khách quan. Chàng sẽ không bao giờ nhân nhượng cho bất cứ kẻ nào.
Chiến tranh chính là chiến tranh.
Nó không phải là công cụ lợi dụng quan hệ, thăng quan tiến chức.
Đối với Hoắc Khứ Bệnh chàng, chiến trường chỉ có thắng thua, còn lại không có bất kỳ ý nghĩa nào hết.
Sau khi Ngô ngự y cẩn thận kiểm tra thân thể cho Hoắc Khứ Bệnh, vẻ mặt có chút lo lắng.
“Loại độc hầu gia trúng phải, đúng như Uyển y sư sở liệu, là chất độc của Nam Việt. Chỉ là trong độc có trộn chung với giải dược của nó, nên độc tính của chất độc này đã giảm xuống rất nhiều. Có thể người hạ độc cũng không định đặt Hầu gia hoàn toàn vào chỗ chết. Hầu gia đã bị trúng độc, nửa tháng có thừa. Vị trí trúng độc lại gần với tim. Mặc dù, Uyển đại phu cẩn thận trị liệu, cũng chỉ miễn cưỡng khống chế độc tính. Hơn nữa, trong thời gian này, Hầu gia lại lỗ mãng làm chuyện nam nữ.” Nói đến đây, Ngô ngự y có chút nam khan dùng lời.
“Ngô ngự y có gì thì cứ nói thẳng cho Khứ Bệnh, độc này liệu có thể thanh trừ được hoàn toàn.” Hoắc Khứ Bệnh không bận tâm mà cười hỏi.
“Hầu gia hẳn đã biết y thuật của lão hủ, trị hết hoàn toàn không phải là vấn đề gì to tát. Chỉ là, ta sợ rằng Hầu gia sẽ lưu lại di chứng. Mấy năm nay, Hầu gia chinh chiến liên tục, thân thể đã bị hư tổn nghiêm trọng. Cho nên, ta mong từ nay về sau, Hầu gia hãy coi trọng thân thể. Ngài trân trọng thân thể của ngài, cũng là trân trọng Đại Hán ta.” Ngô ngự y trân thành nói.
“Ngô ngự y cần gì phải nâng Khứ Bệnh lên quá cao như vậy. Bất quá, Uyển Nhược cũng từng nói qua, ta nên uống một chút dược liệu ôn hòa, tu tâm dưỡng tính. Chẳng lẽ, nàng đã nhận ra thân thể của ta bị hư tổn nghiêm trọng.” Hoắc Khứ Bệnh chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Uyển Nhược, nàng đã nói những lời như thế.
“Uyển Nhược cô nương tuy chưa công khai hành nghề y, nhưng y thuật không tồi. Ngài có thể cưới được một cô nương như vậy, coi như cũng là một chuyện tốt.” Ngô ngự y nghe Uyển gia nói Hoắc Khứ Bệnh hứa hẹn sẽ cưới Uyển Nhược, tuy ông có chút giật mình, nhưng cũng cảm thấy đây là một lựa chọn không tồi. Ít nhất, cô nương này sẽ chiếu cố tốt cho Hoắc Khứ Bệnh.
Ngô ngự y điều trị cho Hoắc Khứ Bệnh trong ba ngày. Đợi thân thể của Hoắc Khứ Bệnh có thể chịu được bôn ba đường dài, nên đã đưa chàng về Trường An.
Khi quay về Trường An, Hoắc Khứ Bệnh và Uyển Nhược ngồi chung một xa mã.
Khí trời tháng bảy vô cùng oi bức. Nhưng Uyển Nhược vẫn dốc lòng giúp Hoắc Khứ Bệnh được mát mẻ.
Người đồng hành đều vô cùng hâm mộ Hoắc Khứ Bệnh có thể tìm được một thê tử ôn nhu hiền huệ như vậy.
“Kỳ thực, Uyển Nhược cũng đã mơ hồ đoán được phần nào thân phận của công tử.” Buổi tối, trước khi đặt chân vào Trường An, Uyển Nhược ỷ ở bên người Hoắc Khứ Bệnh, nhẹ nhàng nói.
“Là do ta từng tự xưng là tướng quân trước mặt nàng sao?” Hoắc Khứ Bệnh nhìn bầu trời đầy sao, cười hỏi.
Uyển Nhược cũng thuận theo gật đầu.
Trường An, Hoắc thiếu gia, tướng quân.
Trừ bỏ vị chiến thần thiếu niên ấy thì còn có thể là ai?
“Cho nên đêm đó là nàng cố ý?” Hoắc Khứ Bệnh dừng lại một chút, chậm rãi hỏi.
Uyển Nhược ngồi dậy, vẻ mặt có chút áy náy nhìn chằm chằm Hoắc Khứ Bệnh.
“Ngài đã biết?” Uyển Nhược run sợ hỏi.
“Từ nhỏ, ta đã sống trong trung tâm quyền lực của Đại Hán, những thứ này ta có thấy được rõ ràng.” Hoắc Khứ Bệnh nở nụ cười, nhàn nhạt nói.
Hoắc Khứ Bệnh hoàn toàn biết được chính xác.
Đêm Thất Tịch đó, lúc Hoắc Khứ Bệnh bất tỉnh, chính Uyển Lương đã cõng chàng trở về y quán của Uyển gia. mà cũng chính do Uyển Lương bón thuốc cho chàng. Mỗi ngày chàng đều cần uống ba bát thuốc. Nên ngày đó, Uyển Lương bón cho chàng một bát thuốc trước, rồi lại ra ngoài lấy hai bát thuốc khác. Khi đó, Hoắc Khứ Bệnh nghe loáng thoáng thấy hắn và Uyển Nhược ở ngoài cửa thấp giọng tranh luận.
“Lần này, huynh lại thả thứ gì ở trong thuốc.”
“Trời đất chứng giám. Sao muội có thể suốt ngày hoài nghi huynh trưởng của muội như vậy.
“Huynh đưa thuốc cho muội.” Uyển Nhược không phân bua, lấy chén thuốc uống một ngụm.
“Muội muội của ta, sao muội có thể uống lúng tung thuốc của người bệnh như vậy, như vậy sẽ ảnh hưởng đến mạng người đó.” Uyển Lương giành lại chén thuốc, bưng cho Hoắc Khứ Bệnh uống.
“Huynh cam đoan là thứ này không có hại chứ?” Uyển Nhược kéo tay của Uyển Lương hỏi. Uống xong thuốc của Hoắc Khứ Bệnh, tuy khẳng định được Uyển Lương đã thêm thứ gì đó vào trong thuốc nhưng nàng vẫn chưa khẳng định được thứ đó là thứ gì.
“Muốn hại hắn còn phải chờ tới tận bây giờ sao?” Uyển Lương tức giận tránh ra, bưng thuốc cho Hoắc Khứ Bệnh uống.
Lúc này, Uyển Nhược vẫn luôn ở ngoài cửa, nhìn Hoắc Khứ Bệnh không lưỡng lự uống xong hai chén thuốc.
Lúc Uyển Lương đi ra, đã lặng lẽ nói với Uyển Nhược: “Xem ra tối nay, thân thể của Hoắc thiếu gia có chút không tốt, muội muội nên ở bên chăm sóc cho tốt. Dĩ nhiên, nếu muội không nguyện ý thì hãy quên chuyện này đi. Nhưng ta nhắc nhở muội, nếu bỏ lỡ lần này, chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa. Nước Lỗ của chúng ta không thể níu giữ hắn ở lại.”
“Huynh thả nhiều hay ít dược?” Uyển Nhược cúi đầu, nặng nề hỏi. Đại khái đã đoán được Uyển Lương thả thứ gì ở trong thuốc.
Vị huynh trưởng này của nàng, bình thường không có hứng thú với y thuật chân chính, nhưng lại có chút hứng thú với một số loại dược liệu tà môn ngoại đạo. Uyển Lương là người thông minh nhất trong các huynh đệ tỷ muội. Hắn xem xong những thứ y thư tà môn, thậm chí có thể tự điều chế những loại thuốc đó. Nếu hắn có thể chuyên tâm vào y thuật chân chính, có lẽ có thể trở thành một thế hệ danh y.
“Ta chỉ thả một ít. Ở trong bát thuốc muội vừa uống. Yên tâm số lượng rất ít. Nếu như không nguyện ý, hoàn toàn có thể cự tuyệt.” Uyển Lương nói xong, vỗ vỗ vai của Uyển Nhược, rời khỏi.
Hoắc Khứ Bệnh mơ hồ ngeh được đoạn nói chuyện, tuy không biết rõ trong thuốc thả thứ gì, nhưng có thể đại khái đoán được liên quan đến việc nam nữ hoan ái.
Công Tôn Kính Thanh từng đề cập với chàng về loại thuốc này, có thể làm cho chuyện đó càng thêm kích thích. Huynh ấy còn nói, trong cung loại dược này không thiếu, rất nhiều hoàng thân quốc thích sử dụng thứ đồ này. Nhưng chàng không quá tin tưởng Uyển Lương một bá tánh bình thường lại có thể sở hữu được thứ đồ này, cho nên chàng cảm thấy bản thân quá mức đa nghi.
Đếm đó, từ trong mộng bừng tỉnh, chàng thấy được Uyển Nhược lại ở trong phòng chàng. Tuy trong mắt người chàng nhìn thấy rõ ràng là Uyển Nhược, nhưng trong đầu toàn bộ lại là hình bóng của Thức Tranh.
Lúc đó, ý nghĩ của chàng chỉ toàn là dục vọng.
Chàng muốn có nàng.
Loại ham muốn mãnh liệt muốn chiếm hữu nàng chưa từng có trước đây.
Ánh mặt trời rực rỡ dưới trận tuyết đầu mùa, hoa đăng mỹ lệ trong đêm tuyết Nguyên Tiêu, tia nắng ban mai đầu tiên của ánh bình minh, ánh trăng tròn đêm Trung Thu bên ngoài tửu lâu Nhất Thế Trường An, hết thảy hết thảy đều bị nụ cười tươi đẹp thanh lãnh của Thức Tranh xé thành từng mảng nhỏ, tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Hoắc Khứ Bệnh lại thấy được một đạo cầu vồng, cuối cầu vồng khắp nơi là hoa sen đung đưa theo gió.
Trong ngực chàng là Uyển Nhược, một nữ tử bình thường ôn uyển như nước.
Chính là Hoắc Khứ Bệnh đã không thể dừng lại được nữa. Cái cảnh tượng ôn nhu trong mơ quả thực quá mức say đắm lòng người, chàng chỉ có thể tiếp tục buông xuôi.
“Uyển Nhược, trừ bỏ tên của ta, nàng chưa từng hỏi ta về bất cứ điều gì. Bời vì, nàng chưa từng để ý ta là ai, ta có quá khứ như thế nào. Từ giờ khắc này, nàng chính là phu nhân của Hoắc Khứ Bệnh, những khúc mắc không liên quan khác, nàng đừng nên nhắc đến nữa.” Hoắc Khứ Bệnh nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Hoắc Khứ Bệnh, trịnh trọng nói.
“Cho dù như vậy, công tử vẫn nguyện ý cưới Uyển Nhược sao?” Uyển Nhược kinh ngạc nhìn Hoắc Khứ Bệnh, gương mặt sớm đã đẫm lệ.
“Tại sao lại không chứ?” Hoắc Khứ Bệnh ôm lấy Uyển Nhược, giúp nàng lau đi nước mắt.
Sao trời thưa thớt.
Chim mỏi về tổ.
Trách nhiệm cũng tốt, ân tình cũng thế. Không thể phủ nhận, ở điểm thích hợp nhất, Hoắc Khứ Bệnh gặp phải người thích hợp nhất, chính là Uyển Nhược.
Nửa tháng sau, Hoắc Khứ Bệnh cưới Uyển Nhược qua cửa.
Hôn sự được tổ chức vội vàng như thế, là bởi vì Uyển Nhược đã mang thai.
Vì bản thân là tư sinh tử, nên Hoắc Khứ Bệnh tuyệt đối không thể để cho hài tử của mình không có danh phận. Cho nên, chàng mới tấu lên Lưu Triệt, thúc đẩy nhanh hỷ sự này.
Tuy thời gian có chút gấp gáp, nhưng hôn sự do chính Lưu Triệt thay mặt chủ trì mọi chuyện, nên thứ bậc lễ nghĩa của hỷ sự này không một ai dám làm qua loa, cho nên hôn sự của Hoắc Khứ Bệnh vẫn vẻ vang cử hành đúng hạn.
Ngoài dự đoán là đối mối hôn sự này, nhóm hoàng thân quốc thích của Hoắc Khứ Bệnh lại vô cùng hài lòng.
Trải qua chuyện của Thức Tranh, mọi người đều cảm thấy cưới một nữ tử ôn uyển bình thường là việc tốt nhất.
Vị Trường An công tử luôn tùy hứng ngông cuồng, cuối cùng cũng quyết định thu lại tâm tính, sống một cuộc đời an ổn.
Một cuộc đời an ổn cứ bình đạm trôi qua từng ngày.
Lưu Triệt vì việc Hoắc Khứ Bệnh bị trúng độc, phát hỏa vô cùng lớn. Ban ngày ban mặt, lại có kẻ dám ám sát Đại tư mã, Phiêu Kỵ tướng quân của hắn, vô luận thế nào Lưu Triệt cũng phải tra cho rõ chuyện này. Nhưng Hoắc Khứ Bệnh lại khăng khăng muốn bỏ qua việc này. Nếu Hoắc Khứ Bệnh muốn việc này coi như từng phát sinh, Lưu Triệt cũng đành phải chấp nhận.
Buối tối, trước tiết đại na tháng chạp, Vệ Trường công chúa cùng Tào Tương dựa theo lễ tiết trở về Trường An đoàn tụ cùng gia đình.
Lưu A Mỹ vừa mới sinh một nam hài, Lưu Triệt và Vệ Tử Phu đều vô cùng yêu quý đứa cháu ngoại này, chỉ hận mỗi ngày không ôm hài tử vào ngực.
Xong xuôi việc trong cung, Lưu A Mỹ và Tào Tương đến Hoắc Hầu phủ.
Lúc Hoắc Khứ Bệnh thành hôn, A Mỹ bởi vì sắp lâm bồn, cho nên không thể tham gia chúc mừng. Lần này về Trường An, nàng quyết định phải tự tay chuẩn bị lễ vật tân hôn cho Hoắc Khứ Bệnh.
Lúc A Mỹ nhìn thấy Uyển Nhược, vẫn có hơi chút thất vọng.
Vô luận là so sánh với Đổng Nhập Khanh tươi đẹp như hoa, hay Thức Tranh sắc nét thanh lệ, nử tử này quả thực quá mức bình thương.
Chỉ là người cuối cùng làm bạn bên Hoắc Khứ Bệnh, không phải là thanh mai trúc mã Đổng tiểu thư, cũng không là sinh tử tương hứa Thức Tranh. Cuối cùng, các nàng đều bị đánh bại bởi một nữ tử ôn uyển bình thường.
Hết quyển 4.