NẾU TRƯỜNG AN KHÔNG TỒN TẠI

Đêm đó thu sương rơi đầy mặt đất.

Triệu Minh Hột nắm chặt lấy tay của Hoắc Khứ Bệnh, mặc cho tay chàng dần dần lạnh đi, cuối cùng không còn bất kỳ độ ấm nào.

Nhưng từ đầu đến cuối, Thức Tranh đều không có xuất hiện.

Nhưng Triệu Minh Hột biết, nhất định người phụ nữ thanh lãnh quật cường ấy đang ở phụ cận.

Có lẽ, Hoắc Khứ Bệnh cũng biết điều đó.

Nhưng giữa hai người họ lại ăn ý lựa chọn phương thức thành toàn lẫn nhau để kết thúc tất cả.

Hoắc Khứ Bệnh cũng không muốn Thức Tranh chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, nên nàng đã thực hiện theo mong muốn của chàng.

Chết bất tương kiến.

Vào lúc thị vệ định đưa di thể của Hoắc Khứ Bệnh về Trường An, rốt cuộc Thức Tranh cũng xuất hiện.

Nàng vẫn mặc giá y đỏ thẫm, mái tóc hỗn loạn dính đầy sương thu.

“Hoắc ca ca nói, nếu tỷ tới, thì đem cái này trả lại cho tỷ.” Triệu Minh Hột đưa cho Thức Tranh đồ vật mà trước khi lâm chung, Hoắc Khứ Bệnh đã nhờ nàng gửi cho Thức Tranh. Thức Tranh đưa tay đón lấy, lúc này nàng mới phát hiện đó là bức cẩm họa trước khi nàng rời khỏi Trường An đã đưa cho Hoắc Khứ Bệnh.

Thức Tranh ôm lấy bức cẩm họa, dòng lệ lành lạnh tuôn trào.

Nàng cúi xuống, vuốt ve gương mặt của Hoắc Khứ Bệnh, từng chút từng chút một.

Trên gương mặt của chàng, từng tấc da thịt, từng chân mày sợi tóc, Thức Tranh đều muốn khắc sâu vào trong tâm trí của mình. Quãng đời còn lại quá dài, nàng sợ nàng sẽ quên mất dáng vẻ của chàng.

Nước mắt của nàng rơi trên bàn tay sẽ không còn giúp nàng lau nước mắt của Hoắc Khứ Bệnh.

Truyền thuyết kể rằng, nốt ruồi trên ngón tay là giọt lệ của người thương nhỏ xuống lúc qua đời. Khi bước qua cầu Nại Hà, nó sẽ hóa thành nốt ruồi, làm chứng cho việc kiếp sau tái tục tiền duyên còn dang dở.

Ta trả lại chàng viên minh châu, chàng hoàn lại ta bức cẩm họa.

Kiếp này, chúng ta đã không còn bất cứ liên quan nào nữa.

Như vậy, kiếp sau sợi tơ hồng có nối lại duyên phận còn dang dở của ta và chàng?

“Vậy còn lúc sau? Tẩu tẩu của ta đã đi nơi nào?”, sau khi nghe được tin tức của Thức Tranh, cuối cùng Hoắc Quang cũng không còn e dè nữa, vội vàng hỏi Triệu Minh Hột.

Triệu Minh Hột nhìn dáng vẻ quen thuộc của Hoắc Tử Mạnh ba mươi năm trước, cười lạnh.

“Sau đó, di thể của Hoắc ca ca được đưa về thành Trường An, còn bổn cung và Thức Tranh cùng đi đến Sóc Phương.”

“Nói như vậy, bây giờ tẩu tẩu vẫn đang ở lại Sóc Phương?” Hoắc Quang vô cùng mừng rỡ, vội hỏi Triệu Minh Hột.

“Việc này làm sao bổn cung biết được. Năm đó, khi bổn cung đến Sóc Phương, mới biết được phụ thân của bổn cung vì đắc tội với quan binh trấn thủ biên cương mà bị đưa đi hủ hình, đưa vào Vị Ương cung làm hoạn quan. Khi đó, bổn cung đã nghĩ, tương lai bổn cung nhất định phải nhập chủ Vị Ương. Ta không bao giờ muốn người bên cạnh ta phải chịu triều đình tùy ý sắp đặt, ta muốn làm người sắp đặt kẻ khác. Ta muốn nhi tử của ta phải là chủ nhân của thiên hạ này, muốn giang sơn của của Đại Hán phải mang trong mình nửa huyết mạch của Triệu Minh Hột ta.” Nói đến đây, đôi mắt kích động của Triệu Minh Hột bắt đầu phiếm hồng.

“Cho nên ngươi bắt buộc phải chết.” Hoắc Quang lúc này mới lạnh lùng nói với Triệu Minh Hột.

Triệu Minh Hột nở nụ cười, chậm rãi bưng chiếc ly dạ quang lên.

“Bổn cung chết cũng không có vấn đề gì. Nhưng từ nay về sau bệ hạ sẽ phải gánh tội danh giết một phi tử yếu đuối vô tội. Bổn cung không phải sủng phi đầu tiên của bệ hạ, nhưng lại trở thành người cuối cùng. Như vậy là đủ rồi. Chỉ đáng thương cho Phất Lăng, còn nhỏ tuổi như vậy đã không còn mẫu thân bầu bạn. Hài tử còn non nớt như vậy, giang sơn này là một gánh nặng quá lớn, bổn cung sợ hài từ không chịu đựng nổi.” Vừa nói, Triệu Minh Hột vừa rơi lệ.

“Ngươi đã biết tâm ý của bê hạ?” Hoắc Quang có chúy ngạc nhiên hỏi Triệu Minh Hột.

Lúc Lưu Triệt đưa bức họa Chu Công trên lưng gánh vương thành cho Hoắc Quang nhìn, Hoắc Quang đã biết, Lưu Triệt dự định truyền cái cơ nghiệp nghìn thu này cho thiếu tử Lưu Phất Lăng. Chỉ làm thật không ngờ Lưu Triệt lại người khởi đầu cho việc lập tử sát mẫu. Cho dù việc này quả thực quá mức tàn nhẫn, nhưng Lưu Triệt có suy tính của bản thân, tương lai khi hắn băng hà, mà mẫu tử Lưu Phất Lăng lại tử trẻ mẫu tráng, khó không xảy ra việc Triệu tiệp dư nhiếp chính. Từ khi triều Hán khai sáng đến nay, đã có quá nhiều ví dụ điển hình. Cho nên, để Lưu Phất Lăng kế thừa đại thống, Triệu tiệp dư nhất định phải chết.

Khi Lưu Triệt đưa chiếc ly dạ quang cho Hoắc Quang, một người trước nay đều cẩn thận dè chừng như hắn lại hoảng loạn quỳ xuống trước mặt Lưu Triệt.

Dù Triệu Minh Hột nhất định phải chết, nhưng tại sao cố tình lại là Hoắc Quang hắn đưa nàng lên đường.

“Thần mong bệ hạ nghĩ lại.” Hoắc Quang bi thương khuyên can Lưu Triệt.

“Tử Mạnh, ngươi không ở vào vị trí này, nên không thể minh bạch nỗi khổ tâm của trẫm. Trẫm không sợ bêu danh, chỉ cần không hổ thẹn với thiên hạ, chỉ cần không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, là được. Ngươi đi đi.” Lưu Triệt phất tay rời khỏi điện. Chỉ còn lại một mình Hoắc Quang quỳ lại trong điện. Cũng không biết bao lâu, Hoắc Quang bắt đầu nản lòng, bưng chiếc ly lên, chậm rãi bước tới Vân Dương cung.

Vốn dĩ Hoắc Quang không cho rằng Triệu Minh Hột sẽ cam tâm đi chịu chết, đến lúc đó, hắn còn đang suy tính có nên nói cho nàng trước khi nàng chết, việc bệ hạ có ý định truyền ngôi lại cho Lưu Phất Lăng, cũng để cho nàng an tâm nhắm mắt. Không ngờ Triệu Minh Hột đã sớm biết thánh ý.

Nàng là một nữ tử vô cùng thông minh, không quá bất ngờ khi nàng lại trở thành sủng phi cuối cùng của Lưu Triệt.

“Minh Hột chỉ cầu Tử Mạnh huynh có thể đảm bảo Phất Lăng an toàn bước lên đế vị, giúp đỡ Phất Lăng chấp chưởng thiên hạ.” Triệu Minh Hột nở nụ cười nhạt nhòa, bưng chiếc ly lên, uống cạn.

Sau đó, nàng chậm rãi ngã xuống đất, lụa đỏ tràn trên mặt đất.

“Chỉ cần, Hoắc Tử Mạnh ta còn sống ngày nào, Đại Hán sẽ thuộc về Lưu Phất Lăng ngày ấy. Tử Mạnh nhất định đảm bảo xã tắc của Phất Lăng một đời an khang.”  Hoắc Quang quỳ rạp xuống bên Triệu Minh Hột, ôm nàng vào lòng.

“Hoắc Tử Mạnh, huynh còn nhớ tình cảnh lần đầu chúng ta gặp nhau bên bờ Vị Thủy ngoài thành Trường An hay không?” Triệu Minh Hột tựa vào lòng Hoắc Quang, ngẩng gương mặt bi thương lên hỏi Hoắc Quang.

Hoắc Quang gật đầu.

“Bây giờ, chỉ còn lại một mình Hoắc Quang ta.”

“Bắt đầu từ khi nào, bốn người chúng ta lại bước lên những con đường hoàn toàn bất đồng.” Triệu Minh Hột nói, gương mặt chứa nét cười trời sinh lại hiện lên vẻ bi thương.

“Có thể, ngay từ lúc bắt đầu đã định trước chúng ta sẽ đi những con đường khác nhau.” Hoắc Quang nhàn nhạt nói.

Bốn người bên bờ Vị Thủy khi đó, hiện tại một người đầu hàng Hung Nô, một người bị chém đầu trong vụ án Vu Cổ, một người đang sắp chết bởi ly rượu độc hoàng đế ban cho, còn một người gần như sắp chấp chưởng thiên hạ Đại Hán.

“Không biết trên đường xuống hoàng tuyền còn có thể gặp lại Vệ Kháng?” Ý thức của Triệu Minh Hột đã bắt đầu mờ hồ, nói xong câu đó, đã bắt đầu nôn ra máu. Máu rơi xuống y phục, thế mà lại càng tăng thêm vẻ diễm lệ.

“Nếu có thể gặp được, nhất định Vệ Kháng vô cùng vui vẻ.” Hoắc Quang hơi giật mình nói.

“Đúng vậy, bổn cung lại giống như Vệ gia bọn họ, thân chết tại Vị Ương cung.” Triệu Minh Hột cười lạnh trả lời Hoắc Quang, trong mắt lại hàm chứa bất đắc dĩ cùng thống khổ không thể nói lên lời.

“Minh Hột, muội thật sự không biết tình ý của Vệ Kháng đối với muội hay sao?” Hoắc Quang có chút bi thương hỏi Triệu Minh Hột.

“Biết hay không thì cũng có ý nghĩ gì chứ?” Triệu Minh Hột cười thảm, chậm rãi đóng lại đôi mắt.

Hoắc Quang nhìn Triệu Minh Hột buông lỏng tay, khóe mắt lại rơi lệ.

Ba mươi năm chìm nổi trên chốn quan trường, hắn cho rằng hắn sẽ không bao giờ khóc. Hắn ở trong mắt người khác, uy mà không mãnh, cao mà không diêu, ổn trọng cẩn thận, một con người thập toàn thập mỹ, một cao thủ chính trị không xuất đầu lộ diện. Nhưng mà cái chết của Triệu Minh Hột lại chạm phải thứ cảm xúc hắn luôn đè nén ở đáy lòng, một khi đã bộc phát thì đã không còn có thể thu hồi.

Hoắc Quang ôm chặt Triệu Minh Hột. Đôi môi nàng vẫn vô cùng tươi tắn, tựa như nàng đang ngủ, gương mặt vẫn mang nét cười trời sinh.

Ba mươi năm trước, nàng hoành mã chặn trước người Hoắc Quang. Nàng giơ roi ngựa lên hỏi Hoắc Quang, “Ngươi là Hoặc Quang, đệ đệ của Phiêu Kỵ tướng quân.”

Khi đó, nàng minh diễm, kiêu ngạo như vậy.

Thế nhân đều nói, nữ tử trời sinh mang ý cười vận khí sẽ không quá kém, vậy hồng nhan mang ý cười như Triệu Minh Hột cũng có lẽ được coi là như vậy đi.

Hoắc Quang chậm rãi buông Triệu Minh Hột xuống, bước ra Vân Dương cung, nhàn nhạt nói: “Triệu tiệp dư hoăng.”

Bốn người cùng sánh vai nhau bên bờ Vị Thủy năm đó, từng người từng người một rời bỏ cái thế gian lạnh lẽo tàn khốc mà cũng vũ mị đa tình này. Về sau, nơi này chỉ còn lại một mình Hoắc Quang hắn. Bỗng nhiên, Hoắc Quang cảm thấy lại cảm thấy vô cùng cô độc.

Đi ngược về ngày đó, ai lại có thể ngờ được, cuối cùng chúng ta lại có thể cách xa như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi