Đứng trước gương ngẩn người, gương đồng phản chiếu hình ảnh một nữ tử vẻ mặt mờ mịt
“Nha đầu, ăn trúng cái gì mà ngây ngô đứng ở đây?” Có một âm thanh lười biếng đột nhiên vang bên tai, có vài phần vui sướng, vài phần trêu chọc, vài phần ôn hoà.
Hiệp Phàm giật mình một cái, quay đầu nhìn.
Lâm Hi Thần im lặng đứng sau lưng nàng, cười như không cười nhìn nàng, ngữ khí có phài vần vui đùa, cười nói: “Còn tưởng rằng ngươi không sợ trời không sợ đất mói dám tới Bách Độc môn đòi người, thì ra cũng là sợ hãi, lại còn bị doạ thành bộ dáng thế này, ngay cả ta tiến vào cũng không biết. Chậc chậc, nhìn như vậy thật không dám tưởng tượng bộ dáng thông minh dũng cảm của ngươi hôm nay.”
“Ngươi đừng nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau nha, Ngạo Lâm sơn trang thiếu trang chủ, tuổi còn trẻ liền dương danh giang hồ, trong nháy mắt đã trở thành một đại cao thủ uy trấn võ lâm?!” Hiệp Phàm nhìn thấy Lâm Hi Thần, tâm tình bình tĩnh hơn rất nhiều, ngữ khí cũng dịu đi rất nhiều, “Ta bất quá là cái nữ tử khuê các, tự nhiên là sợ, có gì đáng tò mò, nếu là ta không sợ, chính là các ngươi sợ.”
“Quả nhiên chanh chua a!” Lâm Hi Thần mỉm cười nói, cũng không tức giận.
“Có việc gì mời nói, không việc gì xin rời đi.” Hiệp Phàm thản nhiên nói, “Lén lút chạy đến khuê phòng ta, ngươi cảm thấy thú vị, ta cảm thấy lo lắng, ta không muốn hy sinh thanh danh của mình chỉ vì ngươi.”
“Tất nhiên là có việc, không có việc chẳng tự nhiên đến đây.” Lâm Hi Thần mỉm cười ngồi xuống, làm như lơ đãng nói, “Ta đang lo lắng, có phải hay không nên nhận thỉnh cầu của ngươi, thật sự lấy ngươi làm vợ.”
“Cảm tạ.” Hiệp Phàm mí mắt cũng không chớp một chút, thản nhiên nói, ” Ngươi đã có nữ nhi Đỗ gia, ta cũng đã có hôn sự định đoạt, mọi người về sau nên an phận mới tốt.”
” Nhanh như vậy đã có ?” Lâm Hi Thần tò mò hỏi, “Là công tử nhà ai nha? Chắc không phải là cái người kêu Tô Thanh Dân kia? Nếu là hắn, vậy cũng tốt, ta thấy hắn đối với ngươi là thật lòng, hẳn là sẽ không đối xử tệ với ngươi.”
“Lâm thiếu trang chủ, nếu không còn việc gì, xin rời đi được không?” Hiệp Phàm có chút không kiên nhẫn, nhìn Lâm Hi Thần, lạnh lùng nói, “Hiệp Tâm nhiều chuyện tới chỗ ngươi, đã làm cho Vương phủ trong một đêm tất cả gia súc đều chết hết. Nếu là biết ngươi chạy tới nơi này, chỉ sợ là hoa hoa cỏ cỏ trong Vương phủ đều phải nhổ tận gốc. Tha cho ta đi.”
“Ngươi không phải vẫn muốn gả cho ta sao?” Lâm Hi Thần không có một chút ý tứ muốn đi, ngược lại ngồi xuống, nhìn Hiệp Phàm, hỏi, “Vì sao thấy ta đến đây, cũng là không kiên nhẫn như thế? Ta còn thật hoài nghi thành ý của ngươi.”
Hiệp Phàm cầm lấy một quyển sách, cúi đầu đọc sách, thật giống như trước mặt không tồn tại người tên Lâm Hi Thần này.
Nàng quả nhiên không thương hắn.
Lâm Hi Thần đột nhiên có mơ hồ thất vọng. Nói không rõ vì cái gì. Hắn đứng lên, thế nhưng có chút không cam tâm, hy vọng Hiệp Phàm có thể lưu hắn lại nói mấy câu như hẹn gặp lại. Nhưng, Hiệp Phàm thuỷ chung không nói gì, im lặng ngồi ở kia, nhìn quyển sách trên tay, vẻ mặt bình tĩnh cùng hờ hững.
Hắn đành phải rời đi. Bên ngoài ánh trăng như nước, khí lạnh đập vào mặt.
Mãi cho đến khi Lâm Hi Thần đi được rất xa, Hiệp Phàm mới ngẩng đầu lên, nàng không muốn chêu chọc vào thứ phiền toái này, Lâm Hi Thần không phải là người thích hợp làm trượng phu, hắn không thể cho nàng cuộc sống an ổn. Tuy rằng hắn anh tuấn, võ nghệ siêu quần, gia thế hiển hách, nhưng, đây cũng không là điều kiện có thể an ổn sống cả đời, ngược lại chỉ biết mang đến rung chuyển cho nàng.
Nàng lúc đầu muốn gả hắn, nguyên nhân cũng chỉ có hai điều, một là vì sư phụ, hai là vì hắn lớn lên giống một người, không, chính xác là rất giống một người.
Nhưng, nàng yêu người kia, chứ không phải người trước mặt có thần thái cùng khuôn mặt giống nhau này.
Đột nhiên có chút xuất thần.
Khi đó, nàng còn là một học sinh cấp II, bề ngoài bình thường, hình tượng bình thường, lại đụng phải nam sinh nổi bật nhất trong trường để í, lí do bởi vì mọi người biết được hắn cùng nàng có ngày sinh giống nhau, cho nên, trở thành vật hi sinh bị đặt cược.
Bọn họ là đám người hoàn hảo, có tiền lại rảnh rỗi, thành tích tốt, là học trò được các giáo viên yêu quí, thần tượng của các bạn học. Có thể, những điều này đâu có quan hệ cùng nàng? Chỉ có thể nói chính số nàng không tốt, chính cái thời điểm vừa lúc đi ngang qua, sau đó, hắn nói: “Hi, có thể làm quen với ngươi được chứ?” Nàng liền bị nụ cười sáng lạn tươi cười của hắn bắt lấy, thực nghĩ muốn bay lên trời luôn quá, cũng không biết được, bất quá là một hồi trò chơi mà thôi.
Hắn cùng nàng chào hỏi, quen nàng, gần là bởi vì hắn cũng một cô gái hay nói giỡn, thuận miệng một cái đặt cược tiền, một tuần hắn có thể làm ột nữ sinh vì hắn tìm cái chết! Sau đó, lựa chọn nàng, nàng lại cũng thật nghĩ là thần tình yêu bắn trúng. Thật sự bản thân rất ngốc nha!
Tình yêu, thật sự tồn tại sao? Có lẽ chỉ trong sách mới có, tình yêu là bóng dáng của văn chương, không phải sự thật hiển nhiên như ánh sáng mặt trời chiếu xuống.
Ngắn ngủn vài ngày, cải biến số mệnh của nàng. Nàng thật sự nghĩ đến mình là người hạnh phúc nhất thế giới, hắn lại tiếp tục cố ý tổ chức một bữa tiệc, trước mặt các bằng hữu, hắn hướng nàng tỏ vẻ ‘Tình yêu’, sau đó vạch trần sự thật. Nàng lúc ấy thật sự hận là không có cái lỗ để chui vào.
Nàng vĩnh viễn không thể quên bọn họ cười đến biến dạng khuôn mặt, làm cho nàng không thể nhìn thẳng vào ánh mặt trời, làm cho nàng một người nguyện ý tránh ở trong bóng tối, thà rằng chưa bao giờ đến cái thế giới này!
“Tiểu thư, đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi.” Tiểu Liên nhẹ nhàng đi đến, thấy Hiệp Phàm ngồi một mình ngẩn người, có chút kỳ quái, nhẹ giọng nhắc nhở.
Hiệp Phàm bật thẳng dậy, giống như đột nhiên mới tỉnh lại, nhìn Tiểu Liên, che dấu cảm xúc của mình, mỉm cười, nói: “Mải nghĩ lung tung, thế nào mà quên thời gian, ta đi nghỉ trước , ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Tiểu Liên đáp ứng, hầu hạ Hiệp Phàm rửa mặt chải đầu. Mơ hồ như có tiếng sáo truyền đến, nghe không rõ, cẩn thận nghe, nghe không được, lơ đãng lại tựa hồ như hư như thực. Hiệp Phàm hơi hơi sửng sốt, nhìn ngoài cửa sổ, người nào, có vẻ như đầy u sầu cõi lòng?
Khách điếm, Bằng Tử Y cúi đầu, đứng.
Một thiếu phụ quyến rũ, đứng đối diện nàng, trên mặt biểu tình lạnh lùng, tức giận, oán hận nói: “Tử Y, ngươi chừng nào thì mới học được kiềm chế? Tại sao lúc nào cũng mang phiền toái đến? Được được, ngươi đi trêu chọc quan viên triều đình làm cái gì? Bất quá là một cái tiểu nha đầu có chút tình ý với Hi Thần, thế mà ngươi lại gây chiến như thế sao?!”
“Hi Thần là người Nhược Hân yêu nhất, làm sao có thể để cho nữ nhân khác nhúng chàm?” Bằng Tử Y bất mãn hỏi lại.
“Nhược Hân là cô nương tốt, nhưng, nàng cũng không thích hợp làm thể tử Hi Thần, nếu là có thể thành công, tự nhiên sẽ cho nàng cả đời vinh hoa phú quý, nhưng hiện tại, nàng thật sự là kham không nổi thân phận bạn đời của Hi Thần.” Thiếu phụ thản nhiên nói, “Nhược Hân là ta nuôi lớn lên, nàng như thế nào, ta so với ngươi còn hiểu rõ hơn, nhưng, nàng quả thật không thể gả cho Hi Thần. Ta muốn Hi Thần lấy chính là nữ nhĩ của trọng thần triều đình, Hiệp Vương phủ đang tuyển rể. Mà Hiệp Vương gia là thân tín Hoàng thượng, là sự lựa chọn thích hợp nhất cho chúng ta.”
“Vậy Nhược Hân làm sao bây giờ?” Bằng Tử Y không chịu bỏ qua hỏi.
“Nàng–” Thiếu phụ thở dài, thản nhiên nói, “Tử Y, có một số việc, không phải ta và ngươi có thể lo hết được. Huống chi, cho dù Hi Thần cưới, cũng sẽ không yêu, ngươi cũng biết, hắn cùng Nhược Hân thanh mai trúc mã, cho dù hắn có nữ nhân khác, cũng bất quá là công cụ lợi dụng mà thôi. Ngươi lo lắng làm gì.”
“Tuyệt đối không thể cưới nha đầu Hiệp Phàm kia.” Bằng Tử Y thốt ra.
“Vì sao?” Thiếu phụ im lặng hỏi.
“Ta cũng không biết vì sao.” Bằng Tử Y cau mày, do dự nói, “Chính là cảm thấy, nữ tử này quá mức thông minh, ở trước mặt nàng, nếu không cẩn thận, tuyệt đối không thể che giấu. Hơn nữa, ta có chút lo lắng, đối mặt với nữ tử như vậy, Hi Thần có thể động tâm hay không?!”
“Thật không? Đến là thú vị.” Thiếu phụ thản nhiên nói, ” Bách Độc môn Tử Y sứ giả lại có chút sợ hãi cùng lo lắng sao. Hiệp Phàm kia, rốt cuộc là như thế nào lại có thể làm ngươi băn khoăn như vậy?”