NẾU YÊU CHỈ LÀ GẶP THOÁNG QUA



Đến buổi trưa, Thiến Tố mời Hiệp Phàm đi ăn cơm, trong lòng thầm nghĩ, Hiệp Phàm chắc hẳn là sẽ không ăn, nhất định sẽ tuyệt thực để kháng nghị. Những nữ tử bình thường bị ép buộc tới Bách Độc môn, biện pháp thường dùng nhất chính là khóc nháo hoặc tự sát, cuối cùng là tuyệt thực. Dường như đó là phản ứng rất bình thường mà nàng gặp mỗi lần. Chính vì vậy mới mải nghĩ biện pháp, nếu Hiệp Phàm này cũng như thế, nên xử lý thế nào, dùng lời lẽ ngon ngọt khuyên bảo hay cưỡng ép nàng đi tới tiền sảnh ăn cơm ?
“Hiệp cô nương, Lâm phu nhân mời ngài tới tiền sảnh ăn cơm.”
Hiệp Phàm đang ngẩn người, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, là buổi trưa nên cảm giác muốn biếng nhác, nàng thậm chí thấy được Tô Thanh Hoài và Tô Thanh Dân cách đó không xa, bọn họ đang đứng trước cổng nhà trọ đôi co cùng mấy nữ tử áo tím canh cửa, cuối cùng cũng không được đi vào, đành phẫn nộ rời đi.
Tuy rằng không thấy rõ được biểu hiện của hắn, nhưng xem thái độ của hắn với những ngày trước không giống nhau, nhất định là đang rất sốt ruột. Trong lòng Hiệp Phàm có vài phần cảm động, có thể nàng không gả được cho người này, thế nhưng vẫn được hắn quan tâm, hơn nữa là thật tâm, cũng coi như là có phúc. Thật ra, nàng cũng biết đại tỷ rất thích Tô Thanh Hoài, so với nàng chỉ có hơn chứ không kem, từ nhỏ tỷ tỷ dường như đã mù quáng sùng bái Tô Thanh Hoài, nếu bản thân mình không gả được cho hắn, mà chuyện của đại tỷ với hắn lại thành như vậy thì thật là tốt biết bao.
Nghe thấy thanh âm của Thiến Tố, Hiệp Phàm nghiêng đầu mỉm cười, thản nhiên nói: “Đã biết, ngươi đợi một chút ta ra liền.”
Thiến Tố sửng sốt, không nghĩ rằng Hiệp Phàm lại có thái độ như thế, giống như không vì bị giam lỏng mà tức giận cùng sợ hãi, thái độ ngược lại rất ôn hoà có vài phần lạnh lùng xa cách.

Đi theo Thiến Tố xuống lầu, đến tiền sanh , nàng liền thấy Lâm phu nhân, Lâm Hi Thần, Đỗ Nhược Hân cùng Bằng Tử Y đều ở đây, bên cạnh Lâm phu nhân để một chỗ trống, bên cạnh chố trống đó là Đỗ Nhược Hân, bên kia Lâm phu nhân là Lâm Hi Thần.
Thấy nàng tiến vào, tất cả mọi người đều không có thái độ gì, chỉ có Lâm phu nhân chỉ chỉ vị trí bên cạnh, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
Hiệp Phàm im lặng tiêu sái ( thanh cao ) đi qua, đang chuẩn bị ngồi xuống, lại cảm thấy dưới chân mơ hồ có một tia khí lạnh thổi qua, cũng không rõ ràng lắm, nàng hơi hơi sửng sốt một chút, trong lòng khẽ tính toán, gia vờ là lơ đãng dùng chân hơi hơi huých về phía sau thăm dò, ghế dựa không còn ở vị trí chân nàng có thể đụng tới chứng tỏ đã bị người đẩy ra xa.
Loại xiếc này, lúc học Trung học, bạn bè của Lâm Hi Thần kia từng trêu trọc nàng quá nhiều lần, mỗi lần đều làm cho nàng không cẩn thận ngã trên mặt đất, bộ dạng chật vật. Bây giờ, nàng có thể không phải ngã trên mặt đất nữa, nàng làm bộ như là vô tình đưa tay kéo ghế lại gần như cũ, bình yên ngồi xuống.
Bằng Tử Y sửng sốt, hơi hơi hoài nghi nhìn Hiệp Phàm, nhưng chỉ nhìn thấy khuôn mặt Hiệp Phàm tỏ ra lạnh nhạt, không có một chút nao núng. Nàng, chắc là không biết vừa rồi mình dùng nội lực đẩy ghế dựa ra xa, thật sự, muốn mọi người xem bộ dạng chật vật ngã trên mặt đất của nàng.
Nếu tỷ tỷ nhất định ép Hi Thần cưới nha đầu kia, vậy thì mình cũng phải lưu lại trong ấn tượng của Hi Thần hình ảnh xấu xí của nàng ta. Nhưng mà, vì sao lại thất bại chứ? Chẳng lẽ có người giúp nàng ta? Nhìn Lâm phu nhân, lại nhìn nhìn Hi Thần, không người nào trên mặt biểu lộ rằng bọn họ biết hay tham dự việc này. Chẳng lẽ, mình thật sự thất bại ?

Bữa cơm này, mỗi người đều mang tâm tư phức tạp, nhưng, Hiệp Phàm lại ăn rất ngon lành, việc gì phải suy nghĩ nhiều, nếu mọi chuyện đã như thế, không bằng mặc kệ số phận, nàng không tin rằng mình không thể sống được.
“Sáng nay, có người của Tô gia tới muốn đem ngươi trở về, ngươi biết không?” Lâm phu nhân đột nhiên nhìn Hiệp Phàm, hỏi. Hiệp Phàm im lặng làm cho nàng có một loại cảm giác không thoải mái nói không nên lời, nàng thấy Hiệp Phàm hẳn là ăn không ngon ngủ không yên mới đúng chứ. Một tiểu thư nhà quan, đột nhiên bị ép buộc gả cho người trong giang hồ, làm sao có khả năng bình thản như thế?
Hiệp Phàm chậm rãi nuốt đồ ăn xuống, đợi cho trong miệng không còn đồ ăn, mới nói: “Biết, đứng ở trước cửa sổ thấy được, thủ vệ có vẻ không cho phép bọn họ lại đây, bọn họ cũng đi rồi, chỉ sợ là lại về nhà nghĩ biện pháp khác.”
Không biết vì sao Lâm Hi Thần uống một chút nước, liền ho khan vài tiếng ( Sặc nước chứ sao ), nhìn Hiệp Phàm, muốn cười cũng không dám cười, nghĩ không cười lại không nhịn được. Cuối cùng phải nói: “Hiệp Phàm, làm sao ngươi lại có bộ dạng như cùng những người vừa nói không có chút quan hệ nào vậy?”
“Không có gì. Ăn cơm đi.” Hiệp Phàm thản nhiên nói, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, giống như tất cả mọi thứ quanh đây đều không có quan hệ với nàng.

Lâm Hi Thần trong mắt hiện lên vẻ thưởng thức, nữ tử này thật là ý tứ, lấy vào cửa, nhất định sẽ không cảm thấy buồn chán.
“Ngươi cùng Đại công tử Tô gia là thanh mai trúc mã sao?” Đỗ Nhược Hân đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
Hiệp Phàm không nói một tiếng, im lặng ăn đồ ăn của mình, sáng sớm đã không được ăn, chỉ gặm nhấm duy nhất một đống tâm sự, nàng không muốn giữa trưa lại tiếp tục gặm nhấm những vấn đề chán chường đấy nữa.
“Hân nhi đang hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?” Bằng Tử Y mất hứng hỏi, buông chiếc bát trong tay xuống.
Hiệp Phàm vẫn nuốt cơm trong miệng xuống như cũ, đợi cho trong miệng không có cơm, mới buông bát, nhẹ nói:” Ta ở chỗ này để ăn cơm, không phải để nghe những vấn đề này. Ngươi làm gì lớn tiếng như thế? Nếu luận vai vế, ta là con dâu mà Lâm phu nhân đã xem trúng, bất luận ngươi xuất phát từ nguyên nhân nào, nếu ngươi đã kính trọng Ngạo Lâm sơn trang, đối với ta tương lai là Thiếu phu nhân Ngạo Lâm sơn trang ngươi cũng phải có vài phần lễ phép chứ? Còn về Đỗ cô nương, đợi cho đến khi ta thực sự đứng trên đầu nàng, ngươi tức giận cũng không muộn.”
“Ngươi!… Nha đầu thối, thật sự chanh chua, ta…” Bằng Tử Y thật sự tức giận, bị một tiểu bối trêu trọc như thế, làm cho nàng cảm thấy rất nhục nhã.
“Tử Y.” Lâm phu nhân đột nhiên lên tiếng ngăn cản, thản nhiên nói, “Diệp cô nương nói không sai, nàng quả thật là đứa con dâu mà ta nhìn trúng, hơn nữa nàng vẫn là nữ nhi của Hiệp Vương gia trọng thần đương triều, không thể không lễ phép như vậy.”

Lâm Hi Thần thản nhiên cười cười, im lặng ăn cơm. Hắn không nghĩ ra được, vì sao mẫu thân rõ ràng thích Nhược Hân, lại cố tình ép hắn cưới Hiệp Phàm. Nhưng mà, chính hắn cũng không hiểu được mẫu thuẫn trong lòng của mình, hắn thật sự không phản cảm quyết định của mẫu thân.
Vừa mới ăn được một chút cơm, Bằng Tử Y đã ăn đầy một bụng hoả khí, cứ nhìn bộ dạng thiệt thòi của nữ nhi mình lại thấy đau lòng, tuy rằng trước mặt tỷ tỷ khó mà nói cái gì, nhưng trong lòng đã “ân cần hỏi thăm” 18 đời tổ tông nhà người ta. ( ta nhận, chỗ này ta tự chế. Nhưng ý của tác giả cũng thế mà :”> )
“Hiệp Phàm, người chớ có đắc ý, đừng tưởng Thiếu trang chủ phu nhân Ngạo Lâm sơn trang dễ làm.” Cuối cùng nhịn không được, Bằng Tử Y đã mở miệng, nếu không nói, chỉ sợ buồn bực rồi tổn hại bản thân, hơn nữa, cũng không thể để cho nữ nhi của mình chịu thiệt thòi, dựa vào cái gì mà để một người ngoài bắt nạt nữ nhi của mình, trở thành thê tử Hi Thần?! Tuy rằng tỷ tỷ có tính toàn của mình, cũng không nhất định phải nghe theo, nếu Hiệp Phàm gả cho Hi Thần, Bằng Tử Y thực muốn cả đời nàng ta không thể ưỡn ngực làm người!
“Hiệp Phàm rất hiểu.” Hiệp Phàm vẻ mặt thản nhiên, ngữ khí thản nhiên, có lễ phép, có khoảng cách, nghe mười phần có đạo lý: “Ngạo Lâm sơn trang là giang hồ Đệ nhất đại trang, những người dóm ngó là nhiều vô kể; Lâm phu nhân và Lâm thiếu trang chủ trong lòng đều yêu thích Đỗ cô nương, lấy ta có lẽ chỉ là vì thân phận địa vị Hiệp Phàm có ích đối với các ngươi. Ngươi cần gì nhất thời nóng giận, chỉ sợ đến một lúc nào đó, không cần ngươi đề nghị, Lâm phu nhân cũng sẽ để Đỗ cô nương thay thế ta. Phải không, Lâm phu nhân?”
Bằng Lục Y sửng sốt, vì sao sự thật tàn khốc như thế trong miệng Hiệp Phàm nói ra lại như chấp nhận một lời sai khiến bất đắc dĩ? Nàng đúng là muốn Hiệp Phàm biết thân biết phận mà chấp nhận nhưng Hiệp Phàm chấp nhận lại làm cho trong lòng nàng mơ hồ có chút không đành lòng, cái loại cảm giác này, thật giống như Hiệp Phàm trong lòng rơi lệ ngoài mặt lại cười yếu ớt. Chẳng lẽ bởi vì nàng muốn mọi người thấy mình là khuê nữ, hiểu được kìm nét cảm xúc là thế nào ? Hay là còn nguyên nhân nào khác?
Nàng đoán không ra được tâm tư của nữ tử trước mặt này. Sau sự bình tĩnh kia đến tột cùng là cái gì.
“Ngươi thật thông minh,” Bằng Lục Y chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nói ra những lời này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi