NẾU YÊU CHỈ LÀ GẶP THOÁNG QUA



“Cho dù hắn thực sự một ngày làm Hoàng Thượng, trừ phi Hiệp Phàm ta đã chết, hắn có thể tam cung lục viện, nếu không, chỉ hai chữ — mơ tưởng!” Hiệp Phàm im lặng nhìn Thượng Tú Lệ,“Ta biết vì hắn cùng người nhà của hắn, Thượng gia các ngươi đã trả giá rất nhiều, nhưng là, nếu như lúc ấy chỉ vì ngày sau báo đáp, sợ rằng Thượng tướng quân sẽ không dùng tính mạng một nhà Thượng gia.”
Thượng Tú Lệ lạnh lùng nhìn Hiệp Phàm, niềm hy vọng trong ánh mắt tựa như ảm đạm đi rất nhiều. Hiệp Phàm trước mặt, rốt cuộc biết bao nhiêu? Nàng không phải Hiệp Vương gia nữ nhi sao? Sao lại biết tình hình lúc đó, chẳng lẽ Lâm Hi Thần ngay cả chuyện xưa này đó cũng nói cho nàng biết?
“Tuỳ ngươi.” Thượng Tú Lệ thản nhiên nói,“Dù sao ta cũng có đủ thời gian chờ đợi, đến lúc đó, ta xem Hiệp Phàm ngươi còn có thể giống như bây giờ hay không.”
Hiệp Phàm ôn hòa cười, nói:“Tốt, vậy từ bỏ ý nghĩ muốn chết trong đầu đi, từ từ chờ đợi, nhìn xem tới lúc đó, ta còn có thể nói như thế với ngươi hay không.”
Thượng Tú Lệ đột nhiên nhìn chằm chằm Hiệp Phàm, gằn từng tiếng:“Ngươi rốt cuộc là loại người nào? Ngươi còn biết gì nữa? Nếu như muốn giao ta để lập công, tùy thời có thể!”
Hiệp Phàm mỉm cười, thực ôn hòa nói:“Ta là nhị nữ nhi Hiệp Vương gia – trọng thần trong triều, nay là Ngạo Lâm sơn trang thiếu trang chủ Lâm Hi Thần tân hôn thê tử. Ta biết ngươi là cháu gái Thượng tướng quân, là hậu nhân duy nhất may mắn còn sót lại của Thượng gia, lúc ấy Thượng tướng quân cùng đối thủ câu thông, không tiếc thả đối thủ, mang tội danh phản quốc, hại tánh mạng cả nhà, cho nên, Hi Thần phải đồng ý bảo hộ ngươi cả đời. Về phần Hi Thần, làm sao bảo hộ, có lẽ giống như lời ngươi nói, tới lúc đó rồi tính sau.”

“Ngươi, ngươi, thật sự chính là Hiệp Vương gia nhị nữ nhi sao? Một vương phủ thiên kim, sao có thể biết nhiều chuyện như thế?” Thượng Tú Lệ bi ai nói,“Chuyện xưa này đó, Lâm đại ca chưa bao giờ đề cập với người ngoài, nếu ngươi đã biết, hẳn là hắn thật sự yêu thương ngươi, nếu không –”
“Ta chẳng qua là một quân cờ, không hơn, ngươi không cần suy nghĩ miên man.” Hiệp Phàm thản nhiên nói, hướng ra bên ngoài nói lớn,“Người đâu, thay Thượng cô nương thu thập một chút, hầu hạ cho tốt.”
Bên ngoài có người lên tiếng trả lời, lập tức đi đến, cúi đầu vội vàng thu thập những thứ bừa bãi.
“Nếu như ngươi muốn uống chén rượu mừng, tùy ngươi; Nếu như muốn yên tĩnh một mình , cũng tùy ngươi.” Hiệp Phàm cũng không quay đầu lại nói, chậm rãi tiêu sái ra khỏi phòng, nhìn những tia nắng mặt trời bên ngoài, trong đầu lại rét run từng đợt.
Lâm Hi Thần này, nhất định cùng người nọ có quan hệ không rõ ràng? Nhưng mà, hắn rõ ràng là con sư phụ, vì sao không học đao pháp, lại sử dụng kiếm chứ? Hơn nữa còn có thanh kiếm bất ly thân của người nọ – Thanh Phong kiếm.
Nếu thật sự cùng người nọ có liên quan, nàng phải đối mặt như thế nào đây?
Đi thẳng tới phía trước, mơ hồ thấy một thân ảnh chợt loé, Hiệp Phàm trong lòng vừa động, hướng Xá Minh nói:“Xá Minh, ngươi cứ đi trước, ta có chút mệt, nghỉ ngơi một lát lại đi.”
Xá Minh đáp ứng, bản thân tiếp tục đi.
Hiệp Phàm chờ hắn đi xa, mới treo cái chuông, đi tới nơi thân ảnh vừa rồi biến mất, lược đi một đoạn đường, phía trước là cái hoa viên nhỏ, cửa khép hờ, trên có khóa, nhưng đã mở ra . Hiệp Phàm lấy tay đẩy cửa, nhẹ nhàng đi vào. Nơi này, nàng từng nghe sư phụ nhắc qua, là nơi sư phụ thích nhất.
“Sư phụ, là ngài sao?” Hiệp Phàm nhẹ giọng hô một tiếng.
“Đúng vậy.” Nhạc Tình Mai xuất hiện sau một thân cây, trên mặt mơ hồ có nước mắt, nhìn chung quanh, ưu thương nói,“Vốn tưởng rằng sẽ không trở lại nơi này, người đó, chẳng thay đổi chút nào. Vẫn là bộ dáng trước đây.”
Kỳ thật, đối với Ngạo Lâm sơn trang, Hiệp Phàm cũng không xa lạ, cho nên nàng có thể tự do giống như đi trong phủ của mình. Đó là bởi vì, sư phụ trước đây đã tả qua vô số lần về nơi này, nàng nghe nhiều tới trình độ đã quen thuộc giống như nhà của mình.

Khi nàng nhìn thấy thân ảnh người này, chỉ biết đó nhất định là sư phụ, nàng nhất định không có nhìn lầm. Tựa như lời sư phụ nói, cánh cửa của hoa viên nhỏ này vĩnh viễn khép hờ, trên cửa vĩnh viễn có khóa, nhưng cũng vĩnh viễn sẽ không khóa lại, bởi vì trước kia, sư phụ thường xuyên đến nơi này, đủ loại hoa cỏ, mang theo Hi Thần tới chơi đùa.
“Sư phụ, ngài đến đây lúc nào?” Hiệp Phàm vui vẻ hỏi.
“Từ tối hôm qua .” Nhạc Tình Mai nhìn đồ đệ, cười từ ái, nhẹ nhàng nói,“Ngươi nha đầu kia, sao lại ngốc nghếch như thế, cứ nhất định phải gả cho hắn chứ? Hắn có thể cho ngươi cuộc sống bình an hạnh phúc sao?”
“Hắn không cho được con, nhưng con có thể cho hắn.” Hiệp Phàm nghịch ngợm nói,“Con đã suy nghĩ kĩ, hắn khó chơi như vậy, cũng chỉ có Hiệp Phàm con mới có thể thu thập được. Đổi lại là người khác, chỉ sợ là sùng bái đến ngôn nghe kế nghe rồi.”
“Nghe nói hắn đã có Đỗ Nhược Hân cùng Thượng Tú Lệ.” Nhạc Tình Mai bất an nói.
“Tin tức của ngài thật linh thông.” Hiệp Phàm mỉm cười, giúp đỡ sư phụ ngồi xuống ghế, lại nói,“Hai cái tiểu nữ tử kia là đồ đệ đối thủ của ngài? Ngài tính như thế nào? Cứ ở chỗ này như vậy ư? Ngạo Lâm sơn trang là nơi ngoạ hổ tang long, con xem, ngay cả nô bộc vẩy nước quét nhà đều có võ công không tồi, bây giờ ngài còn tốt, nhưng mà lúc sau, khó tránh khỏi sẽ không bị người phát hiện.”
“Ta nghĩ ở lại cùng con mấy ngày, xem Hi Thần hắn đối với con như thế nào, vậy mới yên tâm. Nhưng mà, con cũng không cần lo lắng, đây dù sao cũng là nơi trước kia ta từng sống, ta rất quen thuộc, nếu muốn trốn đi sợ là không ai thấy được. Những người này, võ công hẳn là kém ta.” Nhạc Tình Mai ôn nhu cười, từ ái nói.
“Sư phụ muốn như thế nào liền tùy sư phụ.” Hiệp Phàm trong lòng nghĩ, nếu sư phụ có thể gặp được Lâm trang chủ, có lẽ có thể giải thích rõ ràng hiểu lầm ngày đó, nhìn bộ dáng Lâm trang chủ, không giống kẻ phụ bạc, vẻ mặt chính khí, hẳn là người có trách nhiệm, lúc ấy buông tha cho sư phụ nhất định có nguyên nhân, nói không chừng có thể giải thích.
“Con tới tiền thính đi.” Nhạc Tình Mai mỉm cười nói,“Ta một mình đi dạo chung quanh.”

Hiệp Phàm gật gật đầu, rời khỏi hoa viên nhỏ, trở lại phía trước. Thấy Lâm Hi Thần trên mặt đã có men say mơ hồ, đối với hôn lễ này, hắn cũng không giống như phản cảm.
“Nghe Xá Minh nói, ngươi đã xử lí thoả đáng rồi.” Lâm Hi Thần thấy Hiệp Phàm trở về, bước nhanh tới, cười nói, trong giọng còn có chút men say thoảng qua.
“Đúng vậy.” Hiệp Phàm mỉm cười, nói,“Nàng nói nàng sẽ kiên nhẫn đợi đến khi ngươi có thể có ba vợ bốn nàng hầu.—đúng rồi, khi nào thì ngươi có thể có ba vợ bốn nàng hầu đây? Trừ phi ngươi làm Hoàng Thượng.” Hiệp Phàm ngữ khí trêu đùa, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu một nụ cười ôn nhu, im lặng nhìn Lâm Hi Thần, tựa hồ tất cả đều như vô tâm.
Lâm Hi Thần ha ha hai tiếng, nhưng không có nói gì, trong ánh mắt lại hiện lên một sự quyết tâm, làm cho Hiệp Phàm cả kinh.
Hiệp Phàm không nói tới việc này nữa, cùng Lâm Hi Thần tiếp đón khách nhân, chỉ là kính rượu, hàn huyên, làm một số chuyện vô vị khuôn sáo. Tuy rằng không phải việc vui vẻ gì, nhưng cũng phải làm cho tốt, đến khi khách nhân về hết, Hiệp Phàm cảm thấy xương cốt rã rời, mà Lâm Hi Thần có uống chút rượu, bị người khiêng về tân phòng.
Nhanh chóng thay quần áo, Hiệp Phàm một mình lẳng lặng đứng ở trong phòng, nghĩ đêm nay sư phụ dung thân nơi nào? Tuy rằng sư phụ cực kỳ quen thuộc nơi này, nhưng không có khả năng quang minh chính đại ở trong một gian phòng tử tế, chỉ sợ lại tùy tiện tìm một chỗ qua đêm đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi