NẾU YÊU CHỈ LÀ GẶP THOÁNG QUA



Ngô Oánh Nhi có chút ngượng ngùng nhìn thoáng qua Tư Mã Hi Thần, nam tử trước mắt này mỗi một hành động mỗi một lời nói đều toát ra vẻ tiêu sái, làm cho lòng của nàng xốn xang không yên. Nghe thấy thanh âm tức giận của phụ thân, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói:“Ở nhà thực nhàm chán cho nên người ta mới theo tới, cha hung hăng như vậy làm cái gì?”
Ngô Hòe muốn phát tác, nhưng nghĩ tới ở đây còn có người ngoài, lại không biết nên nói cái gì, chỉ xấu hổ cười cười, nói:“Ai, thật sự là bị mẫu thân của nó làm hư.”
Phạm Diệp mỉm cười nói:“Đã sớm nghe nói tiểu nữ nhi của Ngô tướng quân là nữ tử thông minh nhanh nhẹn, từ nhỏ tập võ, nay xem, quả nhiên là nhân trung long phượng. Không chỉ có trời sinh xinh đẹp, kiếm thuật cũng không tồi, nếu không phải Lâm thiếu trang chủ võ nghệ cao siêu, nói không chừng… Chỉ là, Ngô tiểu thư, đây là quân doanh, ngươi vụng trộm chạy tới, nếu để Hoàng Thượng biết được sợ rằng sẽ trách tội phụ thân ngươi, chuyện này vẫn nên tránh thì hơn.”
“Phải không?” Ngô Oánh Nhi mỉm cười nhìn Phạm Diệp, nghịch ngợm nói,“Nhưng mà ta lại nghe người ta nói, ba cô con gái của Hiệp Vương gia người người xuất chúng, hơn nữa nhị tiểu thư Hiệp Phàm là vĩ đại nhất, trời sinh xinh đẹp, lại cực kỳ thông minh, cũng nhận được nhiều sủng ái của Vương gia, ngươi khen ngợi ta như vậy, chẳng lẽ ta so với nhị tiểu thư nhà ngươi còn xuất sắc hơn sao?”
Phạm Diệp bật cười, thản nhiên nói:“Lời này nên đáp thế nào mới tốt? Chỉ có thể nói xuân lan thu cúc người nào cũng có một sở trường riêng, khó so hơn kém.”
“Ngươi thật sự là dối trá, sao có thể dùng mấy lời nói đó dối gạt ta.” Ngô Oánh Nhi bĩu môi, lạnh lùng nói “Mưu thần này của các người thật sự không có cốt khí. Cái gì mà nói khó so hơn kém?! Tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, lại còn cái gì mà ai cũng có sở trường riêng. Ta đã gặp Hiệp Phàm, một mỹ nhân xinh đẹp nhưng tuyệt đối lạnh lùng, luôn khiến người ta có cảm giác xa xa khó nắm bắt, nếu nói về vẻ ngoài, ta tự mình hiểu được bản thân quả thật kém hơn một chút, dù sao nàng ta cũng coi như là kinh thành đệ nhất đệ nhị nữ tử. Nhưng về thứ khác ta tuyệt đối cũng không kém, có ta , không có nàng, có nàng, không có ta.”

Phạm Diệp nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mỉm cười, không nói gì.
“Oánh nhi, không thể vô lễ. Phạm tiên sinh nói không sai, ngươi so sánh cùng Hiệp tiểu thư, quả thật là ai cũng có sở trường riêng, Hiệp tiểu thư chính là không thường nói chuyện, rất ít qua lại cùng người khác, mọi ngày đều ở trong Hiệp vương phủ, làm sao như ngươi, cả ngày giống nha đầu điên chạy tới chạy lui, hiếm lắm mới thấy ngươi ở nhà.” Ngô Hòe yêu thương nói, cố ý giả bộ nghiêm khắc răn dạy nữ nhi của mình hai câu, lại nhìn Phạm Diệp, cười cười nói “Phạm tiên sinh, ngươi đừng để ý, đứa nhỏ này thật sự là bị chúng ta làm cho hư rồi, trong phủ chỉ có mình nó là nữ nhi, vài cái ca ca cũng nhường nhịn nó, dưỡng thành tính tình như thế này đây.”
Ngô Oánh Nhi nhìn Tư Mã Hi Thần, tò mò hỏi: “Ngươi chính là Ngạo Lâm sơn trang thiếu trang chủ sao? Thật sự rất trẻ, so với mấy vị ca ca của ta còn trẻ hơn. Nhưng võ nghệ của ngươi cao hơn bọn hắn nhiều, ta cũng không có nhìn thấy ngươi làm sao cướp được kiếm của ta . Tuy rằng võ nghệ của ta không xem như đệ nhất, nhưng là theo học danh sư nhiều ít cũng có căn cơ. Ngươi dạy ta được không?”
Tư Mã Hi Thần cười, thản nhiên nói:“Công phu mèo quào, chỉ là đúng dịp dùng được, làm cho Ngô tiểu thư chê cười.”
“Nghe ca ca nói, ngươi là hậu nhân của bộ hạ trước đây của cái gì Tư Mã Dung Ngân, là thật sao?” Ngô Oánh Nhi nhịn không được tò mò hỏi.
“Oánh nhi!” Ngô Hòe lớn tiếng ngăn cản,“Ngươi một cái cô nương gia, đứng ở chỗ này còn ra thể thống gì, Minh Kì, mang muội muội ngươi rời đi.”
Một người trẻ tuổi lên tiếng trả lời rồi tiến vào, khuyên can mãi mới lôi kéo được Ngô Oánh Nhi rời đi, vẻ mặt không chút nề hà, xem tuổi hẳn là ca ca nữ tử này.

Ngô Oánh Nhi cực không tình nguyện rời đi, đến cửa trướng, đột nhiên lại giãy tay ca ca, chạy trở về, đi đến trước mặt Tư Mã Hi Thần, còn chân thành nói:“Lâm thiếu trang chủ, ta thật sự cực kỳ sùng bái ngươi, cũng thực thích ngươi.”
Tư Mã Hi Thần mỉm cười, tuy có vài phần ngoài ý muốn nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ gật gật đầu, ôn hòa nói:“Hi Thần cám ơn Ngô tiểu thư yêu mến.”
Ngô Hòe vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nữ nhi, không biết nên nói cái gì.
Phạm Diệp im lặng nhìn ở một bên, trên mặt nhìn không ra biểu tình.
Bỗng nhiên, bên ngoài nổi lên một trận ồn ào, hình như là Ngô Oánh Nhi cùng ai đó khắc khẩu, nghe thanh âm thật là rất phẫn nộ. Ngô Hòe sửng sốt, đứng dậy rời khỏi đại trướng đi tới bên ngoài, nhìn thấy nữ nhi của mình cùng một vị võ quan khác đang trấn thủ sau núi của Ngạo Lâm sơn trang nói chuyện.
“Ngươi dựa vào cái gì chạy đến chỗ cha ta bắt người!” Ngô Oánh Nhi cao giọng nói “Ngươi ỷ vào ngươi là thủ hạ của Tể tướng đại nhân là có thể bắt nạt cha ta sao?!”
Võ quan kia vẻ mặt tức giận, nhưng không dám phát hỏa, luận quan cấp, hắn thấp hơn Ngô Hòe, hơn nữa hắn đã sớm nghe qua Ngô gia tiểu thư này cho tới bây giờ chính là một người ruột để ngoài da. Chỉ phải kiềm nén lửa giận nói:“Ngô tiểu thư, xin đừng ngăn cản tại hạ thực hiện quân vụ. Ta là nghe thủ hạ nói, Lâm Hi Thần chạy đến chỗ này nháo sự, sợ phụ thân ngươi một người không ứng phó được, cho nên cố ý lại đây hỗ trợ, Hoàng Thượng có chỉ,nếu thấy người của Ngạo Lâm sơn trang, giết chết không cần lý do!–”

“Chỉ bằng ngươi mà muốn giết Lâm Hi Thần, thật sự không biết trời cao đất rộng.” Ngô Oánh Nhi khinh thường cười,“Ngươi thật sự cho rằng bản thân rất giỏi, chỉ sợ ngay cả thủ hạ của hắn ngươi cũng đỡ không nổi một chiêu nửa thức!”
“Ngươi!” Võ quan trên mặt không nhịn được, tức giận nói “Các ngươi, các ngươi cũng dám nói đỡ cho Ngạo Lâm sơn trang, thật sự là phản !”
“Cái gì mà bảo chúng ta nói đỡ cho Ngạo Lâm sơn trang, tội danh này ngươi áp đặt vào thật không nhỏ đâu!” Ngô Oánh Nhi lạnh lùng nói,“Nếu Tể tướng đại nhân biết mình phái tới một thủ hạ như vậy, sợ là hận không thể lập tức đâm đầu tự sát. Ngươi tốt nhất nên yên vị ở chỗ mình, chạy đến quân doanh của cha ta làm cái gì, công lao này cũng không được thưởng thêm đâu.”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Võ quan tức giận đến nói không ra lời.
“Chỉ là muốn bắt ta đi lập công, cần gì cùng một nữ tử lời qua tiếng lại.” Tư Mã Hi Thần lười biếng nói, nhìn võ quan trước mặt, nhẹ nhàng nói “Nhưng mà ta cũng muốn xem ngươi làm như thế nào bắt ta đi? Ta đứng ở chỗ này, tùy ngươi mang đi.”
“Bắn tên!” Võ quan cũng không nói nhiều, ra lệnh một tiếng.
“Cẩn thận!” Phạm Diệp bật thốt hô lên.
Ngô Hòe chau mày, tức giận nói:“Lí Hưng, lá gan của ngươi thật sự không nhỏ!”

Tư Mã Hi Thần ngẩng đầu nhìn, cách mình khoảng chừng hai mươi thước, cung thủ cùng thiết binh xếp thành hai hàng, người người mặc áo đen, nghe thấy võ quan ra lệnh một tiếng, tay đang buông lỏng lập tức nắm chặt lấy cung tên.
Tư Mã Hi Thần nhướng mày, thân hình vừa động, bảo kiếm cùng lúc rút ra khỏi vỏ, Thanh Phong kiếm mới xem cũng không nổi bật, nhưng kiếm vừa động gió liền khởi, làm lòng người kinh sợ!
“Thanh Phong kiếm!” Ngô Hòe trong lòng nhẹ hô, thanh kiếm này, hắn nhận thức, năm đó hắn từng cùng chủ nhân của Thanh Phong kiếm đối mặt, tình cảnh lúc ấy, hắn tuyệt đối không quên được.
Người này quả thực cùng Tư Mã Dung Ngân có liên hệ!
“Cẩn thận, là hỏa tiễn.” Phạm Diệp một bên lên tiếng nhắc nhở.
Kiếm Tư Mã Hi Thần trong tay nhẹ run lên, ẩn ẩn tiếng gió rít gào, kiếm phong vừa phóng mũi tên lập tức rơi xuống. Đốm lửa rơi trên mặt đất nhìn thật chói mắt.
“Tiếp tục phóng, không được dừng lại, ta muốn xem là một mình ngươi lợi hại hay chúng ta nhiều người lợi hại.” Lí Hưng đắc ý nói,“Tể tướng đại nhân có dặn dò qua, muốn lấy thủ cấp (đầu) của ngươi, không thể dùng võ mà phải dùng trí, một chiêu này, chính là do Tể tướng đại nhân tự mình dạy thuộc hạ.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi