NGÃ DỤC PHONG THIÊN

Phịch một tiếng, Lê Thiên hóa thành một pho tượng kim loại, rơi vào trong vùng đất, vẫn còn giữa nguyên động tác lúc còn sống, cùng biểu cảm hoảng sợ đọng lại, nhìn về phía đại thụ héo rũ ở phía xa.

Cảnh tượng này hóa thành tiếng sấm sét, nổ vang trong tâm thần Nghiêm Tung cùng hai người Mạc - Uông, làm cho sắc mặt của bọn họ đại biến. Trong đầu óc Nghiêm Tung ông lên một tiếng, thân mình không chút do dự cấp tốc lui về phía sau, tay phải vỗ vào túi trữ vật, trong tay lập tức có ngay một miếng lệnh bài, y trực tiếp nắm chặt lấy.

Về phần hai người Uông, Mạc, thân thể trong phút chốc tràn ngập hào quang trận pháp, tầng tầng xuất hiện chồng lên nhau, lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như hóa thành một loại lực dẫn dắt nào đó, khiến cho thân thể của hai người, trong nháy mắt xuất hiện tầng tầng hư ảo trùng điệp, như muốn độn không mà đi.

Mạnh Hạo đứng ở trên mặt đất, trong cơ thể hắn thuộc tính kim không ngừng nổ vang, hơn nữa ở trên thân thể của hắn còn phát ra kim quang ngập trời. Ẩn ẩn ở trong kim quang có một con Kim Ô thật lớn, trông rất sống động.

Từ trong kim quang lóng lánh, theo lực thuộc tính kim bùng nổ, Mạnh Hạo cảm nhận được đồ đằng đang lột xác, lại càng cảm nhận được tu vi bản thân lại một lần nữa tinh tiến.

Hắn đã thấy được Lê Thiên tử vong, thấy được đám người Nghiêm Tung bỏ chạy, giờ phút này trong trầm mặc, Mạnh Hạo nhìn bầu trời.

Giữa không trung, nữ tử đi ra, thân ảnh của nàng hơi mơ hồ một chút, giống như có thể tiêu tán đi bất cứ lúc nào, những tia sáng màu vàng kia cũng đều đã ảm đạm hơn nhiều. Nàng cũng không nhìn về phía ba người Nghiêm Tung đang muốn chạy trốn, mà là nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Kế tiếp là duyên thứ hai của bản mệnh Kim Văn, ta gọi nó là, Thiên La.

Nữ tử nói xong, tay phải nâng lên, rồi hạ xuống mặt đất. Sau khi nhấn một cái, mặt đất đã trở thành kim loại mạnh mẽ chấn động, từng cái khe trong khoảnh khắc xuất hiện, từ trong mặt đất vỡ vụn bay lên vô số các mảnh nhỏ. Những mảnh vụn này cũng đều là kim loại, giờ phút này khi vỡ vụn bay ra, thì lập tức trực tiếp hóa thành một trận mưa kim loại ở bên trong thế giới này, bay thẳng đến phía hai người Uông, Mạc.

Cùng lúc đó, toàn bộ thế giới này, toàn bộ thiên địa này, cả khu vực có bảy ngọn núi lửa tồn tại, ngoại trừ Mạnh Hạo và gốc cây đại thụ kia, tất cả mặt đất, tất cả núi non, tất cả cỏ cây, đều ở trong môt khắc này, sau khi đã trở thành kim loại, đều sụp đổ, hóa thành từng thanh kiếm sắc bất quy tắc, trở thành những mảnh vỡ màu vàng sắc nhọn tràn ngập khắp nơi. Chúng gào thét quét ngang, tạo ra một trận gió lốc ngập trời.

Trong cơn gió lốc này, sắc mặt hai người Mạc, Uông hoàn toàn đại biến, lộ ra vẻ tuyệt vọng. Bốn phía bọn họ toàn bộ đều là gió lốc kim loại, cả người như bị vây khốn ngay tại chỗ, tại trong cơn gió lốc này, giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng sụp xuống.

Hai người liều lĩnh triển khai trận pháp toàn thân, tiếng động nổ vang nhất thời vọng lại. Nhưng mặc cho hai người lấy trận pháp đối kháng như thế nào, triển khai tu vi lực như thế nào, cũng căn bản không thể chống cự được với một mảnh thiên địa đã hóa thành trận gió lốc kim loại này.

Trong nháy mắt bọn họ đã bị trận gió lốc kim loại trực tiếp quét ngang.

Cũng ở trong một khắc này, trận mưa kim loại này, trận gió lốc kim loại này đã trở thành thiên la địa võng, không thể nào đào thoát được. Khi nó tiêu tán đi, thân thể hai người Uông, Mạc, đã trở thành hài cốt.

Cách đó không xa, khi thân thể bọn họ tiêu tán, thì còn có Nguyên Anh của họ chạy thoát trước đó, nhưng không đợi chúng chạy xa, thì đã bị chém chết ở trong gió lốc này.

Hóa thế giới thành kim loại, diệt thiên địa bằng gió lốc, dùng lực Thiên La này, diệt tất cả.

- Còn có duyên thứ ba tên là... Nhược Phi Đan.

Thân ảnh nữ từ giữa không trung mơ hồ ảm đạm hơn, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào, nàng nhẹ giọng cất tiếng, nâng bàn tay ngọc ngà lên. Giờ phút này chỉ thấy thân thể nàng gần như trong suốt, từ trong tay lấy ra một ngọc giản, ném về phía Nghiêm Tung sắp chạy khỏi.

Ở bên trong tiếng kêu thê lương thảm thiết của Nghiêm Tung, thân thể của y đang dung nhập vào trong hư vô, trong khoảnh khắc như bị một bàn tay vô hình trực tiếp túm ra từ trong hư vô. Thân thể cũng nhanh chóng chuyển từ trong suốt thành rõ ràng, cũng chỉ là trong nháy mắt công phu, liền bị lôi quay trở lại tấm thế giới kim loại này.

Sắc mặt của y tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng.

- Cho dù có chết, cũng phải do Nghiêm mỗ quyết định phải ngã xuống như thế nào.

Bên trong tiếng gầm nhẹ, thân thể Nghiêm Tung trong nháy mắt mạnh mẽ thiêu đốt, hơn nữa bên trong sự thiêu đốt, một cỗ lực lượng tự bạo ấm ầm bộc phát ra. Y đã lựa chọn tự bạo.

Tu sĩ Nguyên Anh tự bạo, uy lực của nó, mạnh mẽ khó có thể hình dung.

Nhưng trong khoảnh khắc y muốn triển khai tự bạo, nữ tử do Kim Ô hóa thành nhẹ giọng cất tiếng nói.

- Nhược Phi Đan…

Lời vừa nói ra, tay phải nàng vung lên. Sau khi vung lên, gió lốc kim loại bốn phía lập tức gào thét, lao thẳng đến chỗ Nghiêm Tung. Bên ngoài thân thể y, thế nhưng lại …. Hình thành một cái lò luyện đan cực đại!

Bên ngoài là lò luyện đan, Nghiêm Tung ở bên trong, chẳng những đã ngăn cản đi lực tự bạo của y, hơn nữa lại còn xuất hiện dấu hiệu luyện hóa.

Cảnh tượng này làm cho hơi thở của Mạnh Hạo dồn dập, chấn động.

Hắn tận mắt thấy, tại bên trong cái lò luyện đang đang luyện hóa này, thân thể Nghiêm Tung sụp xuống, lực tự bạo trở thành lốc xoáy không ngừng xoay tròn ở bên trong lò luyện đan, cho đến khi … y hóa thành một viên đan dược, màu đỏ máu.

Luyện người thành đan, như tưởng nhớ bản thân, Nhược Phi Đan.

Lò luyện đan biến mất, viên đan dược bay trở về, rơi vào trong tay nữ tử. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, trực tiếp bóp nát, hóa thành tro bụi.

Giờ phút này thân thể của nàng cũng sắp tiêu tán, một lần cuối cùng, nàng cũng không nhìn Mạnh Hạo mà là xoay người nhìn cái cây đại thụ đã héo rũ, tử vong kia, đi tới đó.

Theo bước chân của nàng tới gần, thân thể của nàng từ từ biến thành trong suốt, sinh cơ của nàng đã từ từ cạn kiệt. Nàng đi một bước, tiêu tan đi một ít, mà gốc cây đại thụ kia, cũng ở một khắc này, bắt đầu mục nát hóa thành tro bụi.

- Sinh, cùng một chỗ. Tử, cùng một chỗ.

Nữ tử nhẹ giọng thì thào, thân thể mơ hồ, tiêu tán.

Cái cây này cũng ở trong quá trình mục nát, hoàn toàn trở thành tro bụi.

Bụi về với bụi, đất vể với đất...

Trong lúc mơ mơ màng màng, trước mắt Mạnh Hạo mờ đi, thân thể của hắn không còn bị giam cầm nữa, khôi phục hành động bình thường. Hắn dường như thấy được, ở phía trước trống rỗng, giờ phút này xuất hiện một nam tử mặc một bộ quần áo màu xanh, bên cạnh nam tử có một nữ tử mặc một bộ quần áo màu vàng. Hai người nhìn nhau cười, một nụ cười vạn năm, sau đó đạp vào không trung mà đi.

Ngươi là Đan ta là Mộc. Năm đó ngươi xuất hiện ở trước mặt ta … từ đó trong nhân sinh của ta không chỉ có màu xanh.

Ta là Đan, ngươi là Mộc. Năm đó ta mở mắt ra thấy được ngươi … từ đó về sau sinh mệnh không còn cô tịch

Có đôi khi, cả đời, chỉ vì một lần gặp nhau năm đó.

Trong lúc ngóng nhìn, Mạnh Hạo ôm quyền, hướng về phía hai người đang đạp vào không trung mà đi, cúi đầu thật thấp.

Ở bên trong cái cúi đầu này, chung quanh hắn kim quang trong nháy mắt co rút lại, toàn bộ cả thế giới kim loại trong một khắc này đều sụp đổ. Nhưng ở bên trong sự sụp đổ này, chỗ lồng ngực của Mạnh Hạo, nơi có đồ đằng thuộc tính Kim hóa thành một chữ.

Kim.

--------------

Lời của tác giả:

Người yêu cũng thế mà bằng hữu cũng vậy, nhiều khi sở dĩ cả đời chỉ vì một lần gặp nhau năm đó.

Nhĩ Căn rất may mắn, có thể trên con đường viết sách này gặp được mọi người.

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, cảm ơn mọi người đã nguyện ý, cùng ta tương ngộ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi