NGÃ DỤC PHONG THIÊN

Lúc trước nhìn thấy liên minh cướp đoạt có đến hai mươi bộ lạc, Mạnh Hạo đã hiểu rằng, trận chiến cuối cùng hôm nay, cho dù Ô Thần bộ và Hắc Long đại bộ có sức chiến đấu tuyệt luân, nhưng cuối cùng vẫn sẽ thua.

Tộc nhân bộ lạc cướp đoạt, nhiều lắm.

Mà trận chiến này, cho dù cuối cùng có xuất hiện kỳ tích, nhưng nếu hơn vạn tộc nhân Ô Thần bộ tử vong toàn bộ, chỉ còn lại mấy trăm người, vậy cho dù có tiến vào Mặc Thổ, thì từ đây về sau, cũng sẽ không còn Ô Thần bộ.

Trừ phi, Ô Thần bộ có thể bảo lưu quá nửa thực lực, lấy đó sau khi bước vào Mặc Thổ, dung hợp với Kim Quang Giáo, mới có thể hình thành một thế lực không yếu, có thể khiến Ô Thần bộ, giữ được tự tôn, tiếp tục phát triển.

Đây, mới là kết quả mà Mạnh Hạo mong muốn, mà muốn đạt được kết quả này, biện pháp duy nhất... Không phải tu vi mạnh hay yếu, cũng không phải tộc nhân nhiều hay ít, mà là Mạnh Hạo phải hiểu được, trên Tây Mạc này, hắn... mạnh nhất là gì!

Cái mạnh nhất của hắn, không phải đồ đằng ngũ hành, không phải lực lượng tu vi, càng không phải thân thể pháp bảo. Vì những thứ này, có người mạnh hơn cả hắn, thậm chí thân phận đồ đằng Thánh Tổ cũng không hề có chút tác dụng nào.

Huyết Thân tuy mạnh, nhưng đối mặt với hai mươi vạn tu sĩ, làm sao có thể chống lại.

Ma thương bá đạo, nhưng cũng chỉ là một cây thương!

Mạnh Hạo hiểu được, cái mạnh nhất của bản thân, cũng là chỗ dựa lớn nhất, chính là thân phận Phong Yêu sư. Thân phận này ở Tây Mạc, khiến cho Mạnh Hạo có thể ngưng tụ yêu khí, có thể khống chế gần như vô hạn dị yêu.

Hắn có thể khiến dị yêu càng thêm mạnh mẽ, thậm chí mạnh mẽ vượt qua cả bản thân mình. Hắn cũng có thể khống chế bọn nó, hoàn thành tất cả những việc Mạnh Hạo không thể hoàn thành.

Đây, mới là thứ hắn mạnh nhất, cũng là nguyên nhân mà Ô Thần bộ có thể đi từ phía bắc Tây Mạc đến tận nơi đây.

Cho nên... Vực Ngoại Tâm Ma hoa xuất hiện, đánh chết đồ đằng Thánh Tổ, đánh chết trưởng lão Nguyên Anh, tất cả đều là thứ yếu. Quan trọng nhất là, Mạnh Hạo cần càng nhiều cường giả nhìn kỹ lấy hắn, bản thân cần dừng lại một chút, cho dù có thể rơi vào cục diện bị vây công, để tranh thủ thời gian ba đến năm nhịp thở.

Đoạn thời gian này, vô cùng quan trọng, hơn nữa trong thời gian này, để đảm bảo thành công, hắn cần hơn một trăm Tư Long của liên minh cướp đoạt mất đi khống chế với dị yêu. Chỉ có như vậy, Mạnh Hạo mới có thể hành động hoàn mỹ trong một lần.

Mà đây, mới là nguyên nhân Mạnh Hạo lấy ra Vực Ngoại Tâm Ma hoa.

Cái hắn cần không phải tộc nhân bình thường mê man, không phải những cường giả Nguyên Anh kia mê man, mà là... hơn một trăm Tư Long ẩn trong đàn dị yêu. Tư Long mà Mạnh Hạo dường như không hề chú ý đến, đã bị lừa gạt!

Lúc này, hắn đã làm được!

Tám mươi vạn dị yêu kinh thiên động địa, chấn động cả chiến trường, chấn động liên minh Thiên Đình, chấn động tất cả tu sĩ nhìn thấy cảnh tượng này.

Tám mươi vạn dị yêu xông ra, lao xuống mặt đất, xông về phía mười mấy vạn tộc nhân bộ lạc cướp đoạt.

Trận chiến cuối cùng này, đã định trước vô cùng đẫm máu, thậm chí trong lịch sử Tây Mạc, cũng là một trận chiến tranh hiếm thấy. Tất cả mọi người trên Mặc Môn im lặng, nhìn cảnh tượng này, xung quanh thần thức của bốn vị Lão Tổ Trảm Linh quét tới, cũng đang quan sát trận chiến.

- Giết!

Mười mấy vạn tộc nhân bộ lạc cướp đoạt, đỏ mắt lên, gầm thét, đồng loạt xông tới, bắt đầu sinh tử đấu với tám mươi vạn dị yêu.

Đồng thời, tất cả đồ đằng Thánh Tổ, tất cả tu sĩ Nguyên Anh, toàn bộ xông lên, như hóa thành một mũi tên sắc nhọn, xông vào trong đàn dị yêu, lao về phía Mạnh Hạo.

- Giết được Mạnh Hạo, dị yêu tự tán!

Tiếng gầm vang lên, đây là tộc công của hai mươi bộ lạc gầm lên trong thời khắc sinh tử, ngưng tụ tất cả lực lượng đỉnh phong, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo đứng giữa đàn dị yêu, lạnh lùng nhìn tất cả, xung quanh hắn dị yêu bay lượn, vây lấy bốn phương, chiến trường trên mặt đất không ngừng tử thương, mỗi giây mỗi phút, đều có tu sĩ tử vong, cũng có dị yêu chia năm xẻ bảy.

Chiến tranh vô tình, giờ phút này Mạnh Hạo cảm nhận cực kỳ sâu sắc, hắn nhìn tất cả, thế giới trước mắt, không cần nhuộm phủ, đã trở thành màu đỏ.

Đó là máu tươi, có của dị yêu, có của tu sĩ, mặt đất, đã nhuốm đầy máu, mưa tím rơi xuống, cũng không thể thay đổi màu sắc của nó.

Đây là một trận đồ sát!

Số lượng tuyệt đối của dị yêu, khiến chúng cho dù không ngừng tử vong, cũng không ngừng mang đi tộc nhân của bộ lạc cướp đoạt. Tiếng gào thét thảm thiết, sự điên cuồng trước tử vong, như trình diễn một hoàng tuyền màu đỏ.

- Huyết...

Mạnh Hạo ở trong đàn dị yêu, nhìn xuống mặt đất, hắn đột nhiên như có minh ngộ, huyết... Không phải cũng là một loại nước sao, chỉ là loại nước này, mang theo sinh cơ, là suối nguồn sinh mệnh.

Có được nó, không nhất định sẽ có được sinh mệnh, nhưng không có nó, thì nhất định không có sinh cơ.

- Đời này của ta, có duyên với huyết, Huyết Tiên truyền thừa, chỉ dẫn con đường tu hành, sau này chém giết, cũng là như vậy... Huyết, cũng là một loại đồ đằng.

- Mà đồ đằng là gì... Đồ đằng, không phải ý minh ngộ của ý chí trong tâm thần, mà là một loại ngưng tụ lực lượng của sơn hải thứ chín, là một mầm mống lực lượng!

Mạnh Hạo im lặng, nhắm hai mắt, không nhìn tới cường giả đỉnh phong của bộ lạc cướp đoạt đang liều chết xông tới. Nơi họ đi qua, dị yêu không ngừng ngăn cản, máu tươi lại càng nhiều.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, tộc nhân Ô Thần bộ, theo trận pháp tiến tới. Sương mù cuồn cuộn, tiếng chạy nhanh vang vọng, trong đó có thể nhìn thấy vô số bóng người vàng kim, ầm ầm đi tới, lao thẳng về phía chiến trường.

Nhưng tộc nhân bộ lạc cướp đoạt hễ bị màn sương bao lấy, toàn bộ đều chết một cách thê lương.

Tiếng gầm vang lên, chim anh vũ giữa không trung gào thét, đôi mắt có vẻ hưng phấn, tiếng kêu cao vút, khiến cả chiến trường đều nghe thấy.

- Nào nào, cùng hô với ta!

- Tin Ngũ gia, được vĩnh sinh, Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong...

Ngay khi âm thanh từ trong trận pháp sương mù do tộc nhân Ô Thần bộ tạo thành truyền ra, đột nhiên, ở phía Mặc Thổ, mây mù trên bầu trời cuộn lại, cũng giống hệt như vậy, cũng có âm thanh to rõ, có phần cố chấp và kích động vang lên.

- Tin Ngũ gia, được vĩnh sinh, Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong! Cung nghênh Ngũ gia trở về, cung nghênh Lão Tổ trở về!

Âm thanh này vang lên, lập tức khiến mọi người trên tường thành Mặc Môn kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn. Bọn họ nhìn thấy trong mây mù cuồn cuộn, có bóng người cao lớn, lao ra từ giữa không trung, xuyên qua Mặc Thổ, bước lên mặt đất Tây Mạc, lao thẳng về chiến trường.

- Đây là...

- Kim Quang Giáo!

- Trận pháp của Ô Thần bộ lại giống hệt của Kim Quang Giáo!

Kim Quang Giáo xuất hiện, giống như một mũi đao nhọn, đâm vào trong liên minh cướp đoạt vốn đã tan vỡ, kết hợp với Ô Thần bộ từ hai phía đánh tới, triển khai trận pháp chém giết.

Hắc Long đại bộ cũng lao theo, lấy trận pháp của Ô Thần bộ là trung tâm, thỉnh thoảng xuất hiện, chiến đấu đến cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi