NGA MỴ

Mấy người thương nghị một phen, quyết định để cho hai người bọn họ xuống nước tìm lần nữa, chỉ là lần này mang theo một trung phẩm bảo khí “Diệt pháp lưu ly đăng” Cơ U Cốc cho mượn, ngọn đèn này mỗi lần đựng sáu mươi miếng linh thạch thượng phẩm sẽ phát sáng một khắc đồng hồ, ánh đèn có thể phá được huyễn pháp . Đề Thiền Thượng đang cầm Diệt pháp lưu ly đăng đau lòng một trận: “Cái này gọi là vật tựa chủ nhân! Quả nhiên giống như lão Nhị, là ngọn đèn không biết cạn dầu!”

Sáu mươi miếng linh thạch thượng phẩm tương đương với sáu ngàn miếng linh thạch bình thường a! Một phút đồng hồ dùng xong thật là quá xa xỉ!

Cơ U Cốc cười nói: “Chờ khi huynh lấy được Băng quý linh thạch thì sẽ cảm thấy đáng giá.”

“Chỉ mong vậy!” Đề Thiền Thượng và Doãn Tử Chương cùng nói một tiếng, lẻn vào trong đầm lần nữa.

Lần này bọn họ cẩn thận tính toán đại khái thời gian lặn xuống được chừng một trăm hô hấp thì bỏ sáu mươi miếng linh thạch thượng phẩm vào Diệt pháp lưu ly đăng. Mặc dù bốn phía vẫn là một mảnh đen nhánh tĩnh mịch, nhưng khi tới thời điểm ánh sáng của đèn Lưu Ly từ từ ảm đạm xuống, bọn họ rốt cục tới được đáy đầm, hơn nữa phát hiện phía trước mơ hồ có một mảng xanh thẳm lạnh giá mà tĩnh mịch lay động trong nước.

Đề Thiền Thượng nhận được sự cổ vũ lớn, lúc này không chút do dự lấy sáu mươi miếng linh thạch thượng phẩm đã chuẩn bị xong lần nữa nhét vào trong đèn Lưu Ly , cùng Doãn Tử Chương một đường bơi tới phương hướng có ánh sáng màu lam.

Càng tới gần phương hướng kia, khí âm hàn càng phát ra mãnh liệt, Doãn Tử Chương tu luyện pháp thuật hệ Băng, hàn khí đối với hắn ảnh hưởng tương đối nhỏ, nhưng Đề Thiền Thượng lại thảm.

Nhưng đã đến mức này, bất kể như thế nào hắn không muốn lui về phía sau, cắn răng một cái, lấy hai tờ Liệt Hỏa phù dán lên, chậm rãi thúc dục pháp lực trên lá bùa chống đỡ hàn khí, cuối cùng cũng miễn cưỡng đứng vững.

Ánh sáng của đèn Lưu Ly chiếu rọi xuống, tình cảnh xuất hiện trước mắt khiến bọn họ hít sâu một hơi —— hài cốt như núi! Vô số hài cốt của người và thú chồng chất ở dưới chân, xương trắng dày đặc một đường trùng điệp hướng đến trong bóng tối vô tận!

“Những bộ xương này từ đâu tới? Mụ nội nó! Sẽ không phải là hai con Ngư yêu kia giết chứ!” Đề Thiền Thượng truyền âm nói.

Doãn Tử Chương cẩn thận đánh giá một chút phát hiện trên vài bộ hài cốt của con người có dấu vết bị gai nhọn ngoài miệng Ngư yêu đâm nát, rơi bên cạnh hài cốt có tất cả túi đựng đồ lớn nhỏ, pháp bảo cùng một số đồ vật, vừa nghĩ là hiểu.

“Hai con Ngư yêu ở hàn đàm này không biết bao nhiêu năm, gặp Tu sĩ lợi hại thì ngủ đông không ra, gặp Tu sĩ bình thường thì đánh bất ngờ, những hài cốt này đại khái là của Tu sĩ và thú từng đi ngang qua hàn đàm thậm chí là đánh qua bọn chúng lưu lại .”

Đề Thiền Thượng phấn chấn tiện tay mở mấy túi đựng đồ, bên trong không có đồ gì hay, đoán chừng chủ nhân khi còn sống lăn lộn cũng không được tốt lắm, hơn nữa túi đựng đồ và pháp bảo ngâm trong hàn đàm này nhiều năm, sớm đã bị nhiễm khí âm hàn, mất đi linh tính vốn có đã thành một đống sắt vụn nứt vỡ.

Hai người không muốn lãng phí thời gian, lập tức không hề để ý tới những đồ này nữa. Tiếp tục bơi tới địa phương có ánh sáng màu lam lay động phía trước .

Lại qua một hồi, phía trước xuất hiện một động đá nhỏ đại khái cao khoảng nửa trượng, thạch động chỉ sâu hai ba thước, bên trong một đống lớn tinh thạch màu lam sinh trưởng dày đặc, một đầu của tinh thạch có các sợi gân như chỉ bạc lóe ra hàn quang. Hai người dừng ở ngoài động chừng một trượng, ngay cả Doãn Tử Chương cũng không thể chống đỡ khí âm hàn mãnh liệt ở kia, không thể nào đi thêm được nửa tấc*(1 tấc = 10 cm) nữa.

Đây chính là Băng quý linh thạch theo như lời Cơ U Cốc rồi!

Doãn Tử Chương nhặt lên một khối xương thú bên cạnh lấy pháp lực thao túng đánh tới phần gốc của Băng quý linh thạch.”Bốp ” một tiếng vang nhỏ, linh thạch từ trên thạch bích tróc ra, mà khối xương thú kia cũng hóa thành một đống mảnh băng vụn.

Đề Thiền Thượng học theo, dùng xương thú ở phụ cận ném một đống Băng quý linh thạch từng khối từng khối rơi xuống.

Khi Diệt pháp lưu ly đăng trở nên ảm đạm lần nữa thì toàn bộ Băng quý linh thạch đã rơi xuống, hai tay Đề Thiền Thượng kết ấn khu động nước chảy gom toàn bộ linh thạch vào trong hộp ngọc đã chuẩn bị tốt trước đó.

Cuối cùng đã hoàn thành việc lớn. Hai sư huynh đệ thở phào nhẹ nhỏm, ôm chặt Diệt pháp lưu ly đăng và hộp ngọc, vừa kéo Thiên trượng đằng tác ngang hông rồi bơi lên.

Băng quý linh thạch thành công tới tay, mấy người cực kỳ cao hứng, nghĩ đến công hiệu của nước hàn đàm cùng với đủ loại nghi ngờ đối với hiệu dụng của Băng quý linh thạch, bọn họ lại chờ bên bờ đầm hồi lâu.

Trong lúc Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục đều thử lẻn vào trong đầm,lúc kiệt sức trở lên bờ ngồi xuống điều tức, cứ như thế mấy lần, lúc mặt trời lặn thương thế của bọn hắn cũng đều khôi phục.

Mà Doãn Tử Chương và Đề Thiền Thượng thực hiện thí nghiệm đối với công hiệu của Băng quý linh thạch cũng có kết quả.

Loại linh thạch này quả thực xứng là đỉnh cấp thiên tài địa bảo. Đặt trong nước, nó có thể tự động tạo thành một kết giới đặc thù, thời gian bên trong kết giới trôi qua chậm chạp, so với ngoại giới chênh lệch gấp khoảng mười lần.

Vấn đề duy nhất là loại nước tiếp xúc với Băng quý linh thạch bị khí âm hàn mãnh liệt kia ảnh hưởng. Người mang Thủy linh căn, Băng linh căn ở trong đó tu luyện mất ít công sức nhưng được lợi nhiều, nhưng Tu sĩ linh căn khác hơi không chú ý sẽ bị hàn khí gây thương tích, hết sức nguy hiểm.

Trong năm người bọn họ, Chu Chu không cách nào tu luyện thì thôi, Đề Thiền Thượng, Doãn Tử Chương một hệ Thủy đơn linh căn, một hệ Băng đơn linh căn chiếm tiện nghi nhiều nhất, Cơ U Cốc Thủy – Mộc song linh căn, cũng có lợi, duy nhất Thạch Ánh Lục Hỏa – Kim – Thổ tam linh căn muốn nhờ Băng quý linh thạch tu luyện tính nguy hiểm thật cao.

Tất cả mọi người cảm thấy Thạch Ánh Lục bị thua thiệt, cảm giác hưng phấn đều giảm xuống, bản thân Thạch Ánh Lục lại không thèm để ý, nàng cũng không phải là hoàn toàn không thể dùng Băng quý linh thạch, chỉ là phải cẩn thận một chút thôi.

Một ngày này xem như trôi qua đặc sắc phong phú và căng thẳng, mấy người dứt khoát ở trong cốc một đêm, chuẩn bị ngày mai tiếp tục lên đường đi Tây Phương ngũ quốc.

Chu Chu len lén nhờ Thạch Ánh Lục thay nàng săn mấy con gà cảnh ngũ sắc , tỉ mỉ nấu một bát mỳ gà làm bữa ăn tối, ban ngày Doãn Tử Chương nói nhỏ với nàng, vài người khác thật ra đều nghe thấy được, vừa thấy bát mỳ gà kia rối rít hướng hai người nháy mắt.

Doãn Tử Chương đang ăn ngụm mỳ lớn làm như không thấy, Chu Chu cũng giả vờ ngây ngốc, Đề Thiền Thượng vừa ăn vừa ghen tị nói: “Tiểu sư muội, Đại sư huynh của muội thích ăn ‘ Thiện xán liên hoa ’. . . . . .”

Cái gọi là “Thiện xán liên hoa ” là một món ăn do lưỡi linh tước tương ứng cùng các loại linh thảo làm thành, muốn nấu được phải phối hợp tinh tế chính xác, tỷ như đầu lưỡi Thanh Phong điểu phải phối hợp với Tử Hủy tiên lan, đầu lưỡi Kim Nhãn oanh phải phối hợp với hoa Dao Hòe.

Đề Thiền Thượng trên đường đi còn kén chọn món ăn như vậy, rõ ràng là muốn trêu người.

Nếu như Chu Chu từ chối hắn, thì nhất định sẽ bị hắn chỉ trích là thiên vị, chỉ đành phải ấp úng nói: “Chờ đến Tây Phương ngũ quốc, ta làm cho huynh ăn.”

Đề Thiền Thượng liếc Doãn Tử chương một cái hừ nói: “Tiểu Tứ muốn ăn gì thì ngày đó sẽ được ăn, tiểu sư muội, làm người không nên quá thiên vị nha!”

Doãn Tử Chương uống xong một ngụm nước mỳ gà cuối cùng, từ từ ngẩng đầu nói: “Đại sư huynh muốn ăn, ngày mai ta đi săn mấy con Phệ thi ưng, hái thêm một nắm Thực Dăng Hoa(hoa ăn ruồi) là được.

Phệ thi ưng lấy thịt hủ thi(xác chết thối rữa) làm thức ăn, Thực Dăng Hoa trời sanh có chứa mùi hôi thối, hấp dẫn nhất là ruồi, côn trùng dơ bẩn, tâm hoa có chứa chất nhầy, côn trùng rơi vào trong đó sẽ bị dính chặt, từ từ bị ăn mòn sạch sẽ.

Dùng đầu lưỡi Phệ thi ưng phối hợp Thực Dăng Hoa, thử nghĩ xem cũng mắc ói, Đề Thiền Thượng “Hổ khu chấn động” , thiếu chút nữa phun ra toàn bộ nước mỳ gà vừa uống vào.

Cho nên, vốn là sự hài hòa yên lặng ban đêm, lần nữa lấy một cuộc bạo lực ẩu đả giữa sư huynh đệ tuyên cáo kết thúc. . . . . .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi