NGÃ RẼ CỦA TÌNH YÊU



Trong một căn phòng lớn Bối Như Ý đang nằm trên giường lớn, cả người cô ta chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm.

Cô ta đang chờ Phó Mặc Thần trở lại.
Kể từ ngày kết hôn Phó Mặc Thần chưa bước vào căn phòng này một lần nào.

Nếu không phải là phòng làm việc thì cũng là phòng đọc sách, có khi lại là biệt thự riêng của anh.
Khó khăn lắm hôm nay cô ta mới có một cơ hội này.

Phó Mặc Thần sau khi được Phó Hạo gọi về nhà chính ăn cơm liền rời đi thậm chí không thèm liếc nhìn Bối Như Ý một lần nào.
Bối Như Ý phải nài nỉ nhờ Phó Hạo giúp giữ chân anh ở lại nhưng anh cũng không hề phản đối mà nghe theo lời Phó Hạo khiến Bối Như Ý mừng thầm trong lòng.
Trong phòng tắm kia là thân ảnh của Phó Mặc Thần, Bối Như Ý đã tự mình cởi sẵn chờ anh tới.

Nhưng rất đáng tiếc cho cô ta, Phó Mặc Thần mặc áo tắm rồi trở về phòng làm việc, lúc đi qua chiếc giường kingsize anh ta còn không thèm liếc cô lấy một lần.
Cô thực ra chỉ là một công cụ để Phó Mặc Thần chọc tức Tô Tư Yên mà thôi.

Thấy vậy cô ta vội chạy tới, tay ôm vào eo Phó Mặc Thần, áo tắm trên người cô ta tụt xuống.


Cô ta không tin Phó Mặc Thần không có chút suy nghĩ nào với cô.
Quả thực là như vậy, anh ta thậm chí còn cảnh cáo: “Đừng chạm vào người tôi, cô tốt nhất nên tránh xa tôi ra nếu không để tôi đem cái danh phận này cho người phụ nữ khác đừng hối hận.”
Cả người Bối Như Ý run lấy bẩy, cô ta nhặt chiếc khăn tắm lên cuốn vào người.

Phó Mặc Thần lạnh lùng rời đi không thèm nhìn lại.

Cô ta càng đố kị hơn bao giờ hết.

Đã lâu như vậy rồi mà anh còn không quên người phụ nữ kia.
“Tô Tư Yên rốt cuộc thì cô là thứ gì mà cứ đeo bám mãi lấy Phó Mặc Thần khiến cho anh ấy không thể nào quên được.

Bối Như Ý tôi thề nhất định sẽ có ngày khiến Phó Mặc Thần si mê tôi đến chết đi sống lại.”
------------------
Trong thư phòng, Phó Mặc Thần nhìn ngắm khung ảnh của một người phụ nữ.

Rất nhớ nhung nhưng cũng rất hận.

Cứ nghĩ đến cảnh cô bỏ đi không một dấu vết là máu trong cơ thể anh lại nóng hết cả nên, tay nắm chặt thành nắm đấm.
“Bốp!”
Tiếng khung ảnh rơi xuống đất vỡ tan.

Thủy tinh bắn đầy dưới sàn.

Gương mặt người phụ nữ mỉm cười bỗng chốc thu lại bị thủy tinh che mờ mất.
“Tô Tư Yên tôi nghĩ rất nhiều ngày nhưng vẫn không thể nghĩ ra được lí do em rời khỏi tôi.

Là do tôi quá nguy hiểm? Hay là tôi đã quá chiều chuộng nên em đùa giỡn với tình cảm của tôi như vậy?”
Vô tình với người đồng thời là tổn thương cho chính bản thân mình.

Phó Mặc Thần nhất thời không kiềm chế được mà ngồi xuống nhặt lại bước ảnh vỡ trên nền đất.

Từng mảnh thủy tinh đâm vào da thịt làm anh ta đau buốt.

Nỗi đau ấy âm ỉ và kéo dài.


Yêu một người là như nào? Tại sao anh ta vẫn không thể quên được Tô Tư Yên? Là vì yêu quá sâu đậm hay thực sự là đã hận mất rồi? Ai đó hãy cho anh ta lời giải thích.
------------------
Tại Kỷ gia, giờ này tất cả mọi người đều vây lấy đứa nhỏ, nó vẫn chưa có tên.

Thật tốt, Kỷ gia lại có người nối dõi.
Tô Hà trong tay ôm đứa nhỏ mà nhớ đến Tô Tư Yên, không biết giờ này con bé ra sao rồi, có ai chăm sóc không.

Tô Tư Yên mang thai bà không hề biết cho tới ngày Kỷ Mạch Hằng đem đứa bé này về Kỷ gia bà thực sự bị dọa cho phát sợ.

Nếu biết trước chắc chắn bà sẽ không cho phép con bé làm vậy.
Thư và đồ dùng cần thiết bà đã gửi tới cho con bé, đồng thời cử một người đi chăm sóc nữa.

Phụ nữ khi sinh đẻ phải chịu nỗi kinh khủng nhất bà hiểu cảm giác này.

Không biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại, thoắt cái đã gần một năm rồi.
-----------------
Sau khi Châu Liên rời đi cũng không còn ai chăm sóc Tô Tư Yên nữa, cô phải tự mình làm tất cả mọi chuyện.

Vết thương trên bụng lại rách ra, máu thấm vào áo làm cô đau chảy cả nước mắt.

Nỗi đau này sẽ nhanh chóng qua đi mà thôi, Tô Tư Yên cô phải mạnh mẽ hơn nữa.

Kể từ giây phút này cô không cho phép bản thân mình tiếp tục rơi nước mắt.

Tô Tư Yên của bây giờ đã là mẹ rồi, cô không còn hơi sức để tâm đến những chuyện khác nữa.
Trong lòng cô bây giờ có rất nhiều mong ước được gặp lại đứa con gái bé nhỏ.

Có lẽ sau khi khỏi vết thương này cô sẽ trở về thành phố x, cô không muốn trốn tránh nữa rồi.
------------------
Bên ngoài một khách sạn lớn, một dãy xe hơi đắt tiền đang từng cái một đi vào bãi đỗ.

Trên một chiếc xe, ánh mắt người đàn ông sắc bén liếc qua, gương mặt anh ta sắc lạnh khiến người khác run sợ.
Khi anh ta bước xuống xe, bóng dáng cao lớn cùng bộ quân phục kiêu ngạo phần nào tôn lên được thân phận cùng địa vị của người đàn ông đó.
Trong phòng tổng thống, Phó Mặc Thần đang xoay cây bút trên tay chờ người đàn ông kia tới.
Cửa phòng được mở ra, người đàn ông kia bước vào vẫn là vẻ mặt cao ngạo ấy đi thẳng tới sofa ngồi xuống không hề kiêng dè.

Phó Mặc Thần đứng dậy tiến về phía anh ta: “Dịch tư lệnh, có nhất thiết phải khua chiêng gõ mõ như vậy không?”
Dịch Tư Nghiêm vắt một chân lên, nhìn ly cà phê nguội ngắt trên bàn gương mặt đầy hả hê: “Phong cách của tôi không phải cậu không biết.”
“Ồ!”
Giọng điệu có vài phần ngạc nhiên nhưng cũng rất giả trân.

Phó Mặc Thần đem một cái ly khác rót chút rượu vào đặt về phía Dịch Tư Nghiêm.

Dịch Tư Nghiêm tỏ ra không thích ly rượu lắm, chỉ quan sát nhưng không đụng tới.
“Hôm nay hẹn tôi có chuyện gì không?”
Dịch Tư Nghiêm trưng ra bộ mặt vui vẻ, ngón tay vân vê trên ly rượu: “Mời cậu đi đám cưới!”
Câu này của Dịch Tư Nghiêm thực sự làm cho Phó Mặc Thần có chút ngạc nhiên.

Ly rượu đỏ trên tay khẽ động đậy một chút.

Nhìn bộ dạng của anh Dịch Tư Nghiêm càng hả hê hơn.
“Sao vậy? Bất ngờ quá?”
Phó Mặc Thần đặt ly rượu xuống, vẻ mặt không có bất cứ cảm xúc gì: “Chẳng có gì khiến tôi bất ngờ, chỉ là tôi nhớ trước đây tư lệnh Dịch có nói không phải cô ta không lấy.”
Dịch Tư Nghiêm cười khẩy: “Cô ta? Khó nghe vậy, là Châu Liên đáng yêu của tôi, chúng tôi có con rồi.”
Phó Mặc Thần cũng không buồn nói chuyện này nữa liền đổi chủ đề: “Chỉ nguyên chuyện này thôi?”
Dịch Tư Nghiêm ra vẻ nghiêm túc: “Một tư lệnh cấp cao như tôi kết hôn tất nhiên không thể qua loa được.”
“Tư lệnh Dịch nói những chuyện này với tôi có ích gì? Tôi đâu phải chủ nhân của Dịch gia.”
“Thực ra còn có chút chuyện nữa, phía Dịch gia không có thiện cảm với cô ấy lắm nên tôi muốn nhờ cậu cho cô ấy chút hậu thuẫn.”
Phản ứng của anh rất bình thường, chứng tỏ những lời của Dịch Tư Nghiêm nói dùng như đã nằm trong suy đoán trước đó: “Giúp như nào?”
“Tôi đưa cậu một khoản tiền mua lại 5% cổ phần Phó thị rồi sang tên cho cô ấy.”
Phó Mặc Thần cau mày: “Cậu biết 5% cổ phần trị giá bao nhiêu không? Cậu cho cô ta không như vậy đến khi Dịch gia biết chuyện cậu chắc chắn bảo toàn được cô ta?”
Đáy mắt Dịch Tư Nghiêm trở nên nghiêm túc: “Tôi mặc kệ, chỉ cần cô ấy bước vào được Dịch gia, tôi nhất định sẽ không để cô ấy chịu ấm ức.

Còn 5% cổ phần so ra cũng chẳng thể bù đắp được những khó khăn cô ấy phải chịu, nếu là Tô Tư Yên tôi nghĩ cậu sẽ đem cả Phó thị….”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi