NGÃ RẼ CỦA TÌNH YÊU



Hàn Bân chạy lại, đưa cho Phó Mặc Thần một tấm thiệp mời: “Thiệp mời đám cưới của Kỷ gia sẽ tổ chức vào cuối tuần này, giám đốc người có tham dự không?”
“Chọn một món quà gửi tới, nó tôi đi công tác không thể tham dự.”
Hàn Bân ngập ngừng định nói nhưng lại thôi, Phó Mặc Thần thấy vậy liền hỏi: “Có chuyện gì cậu cứ nói đi.”
“Đám cưới được tổ chức ở Pari, giám đốc anh có muốn….”
Phó Mặc Thần im lặng, Hàn Bân tưởng rằng anh sẽ không đi ai dè vừa đi ra ngoài đã bị gọi lại: “Khoan đã, chọn một món quà, tôi sẽ đích thân tham dự.”
Hàn Bân gật đầu, trong lòng lắc đầu, suy cho cùng anh vẫn còn rất yêu người phụ nữ kia, chỉ là chưa có cớ để đích thân sang đó mà thôi.
-------------------------------
Từ sáng sớm, Tô Hà đã dậy sớm để chuẩn bị cho hôn lễ.

Tô Tư Yên phụ giúp bà, váy cưới được đặt may từ tháng trước cũng đã được chuyển đến.

Nhìn bộ lễ phục được bày cẩn thận trong hộp thật đẹp.
Trước kia, khi còn nhỏ, mỗi lần đi qua một cửa tiệm bán đồ cưới, mẹ cô đều ngoái lại nhìn, lúc ấy cô vẫn chưa hiểu ý nghĩ của bộ lễ phục này, chỉ nghĩ rằng nó thật đẹp nhưng bây giờ thì cô đã hiểu.
Khi khoác lên mình bộ lễ phục đó đồng nghĩa với việc ta đã gánh vác lên mình nghĩa vụ của một người vợ, rất thiêng liêng và cao cả.
Tô Hà nhìn đứa con gái, ánh mắt cô nhìn lễ phục thật lâu, bà hiểu nó đang nghĩ gì, chỉ là không muốn vạch trần.

Thợ trang điểm cuối cùng cũng đến, người ta bắt đầu trang điểm cho mẹ cô, uốn tóc rồi đánh phấn.

Vốn dĩ gương mặt của Tô Hà đã rất xinh đẹp rồi, từng đường nét trên gương mặt đều rất hài hòa.
Cửa phòng mở ra, Kỷ Mạch Hằng đứng bên cạnh bà, ngắm nhìn gương mặt quen thuộc: “Em thật xinh đẹp.”
Tô Hà cười hạnh phúc: “Được rồi, ra ngoài đi nào, em còn chưa xong.”
-----------------------
Tất cả người nhà Kỷ gia đều có mặt, Kỷ phu nhân dường như rất lạnh lùng, mặc dù hôm Kỷ Mạch Hằng dẫn hai mẹ con cô về nhà chính Kỷ gia giới thiệu mọi người nhưng dường như họ không được vui vẻ cho lắm.
Tô Tư Yên cũng không thích không khí đó lên đã sớm trở về, còn mình Tô Hà ở lại.

Hôm nay tham dự hôn lễ này, vẻ mặt của Hàn Mạch vẫn vậy, không hề có chút thay đổi nào.
Lúc trang điểm xong, mặc váy cô dâu và đội khăn lên đầu bà ta có ghé qua một lát nhưng cũng chẳng nói gì, sau đó trở về hội trường ngồi ghế gia chủ.
Khách khứa đều đã góp mặt đông đủ, Phó Mặc Thần cuối cùng cũng tới.

Mục đích anh tham dự lễ cưới này cũng chỉ là lý do để anh sang Paris gặp cô mà thôi.

Tất nhiên khi vừa mới tới, đã có rất nhiều người từ đàn ông đến phụ nữ đều tiếp cận anh, ai cũng có mục đích riêng của mình và những mục đích ấy đều xuất phát từ lợi ích của bản thân.
-------------------------
Tiếng chuông vang lên, điểm giờ lành đã tới, cha sứ đứng trước lễ đường chờ sự xuất hiện của cô dâu và chú rể.

Một đôi cầm hoa cưới và nhẫn bước vào lễ đường
Kỷ Mạch Hằng cười thật tươi đứng chờ Tô Hà.

Tống Ngôn đứng phía dưới theo dõi buổi lễ.

Thực ra hôm trước cô nhờ anh, vì ở nước này cô cũng không quen lấy một người bạn.

Việc phù dâu và phù rể đành nhờ anh.

Anh ta cũng vui vẻ nhận lời.
Âm nhạc du dương vang lên, giây phút hạnh phúc nhất đời người con gái cũng đến.

Viện trưởng viện mồ côi, từ thành phố B tới chính tay dắt Tô Hà đi vào lễ đường trong sự chào đón, ủng hộ của mọi người.
Bà đặt tay Tô Hà lên tay của Kỷ Mạch Hằng, tuyên bố: “Đoạn đường còn lại ta giao Tô Hà lại cho con, mong con hãy chăm sóc và bảo vệ nó.”
Kỷ Mạch Hằng nắm lấy tay bà, hai người đứng trước mặt cha sứ.

Cả hội trường im lặng, tiếng cha sứ vang lên: “Ở đây có ai phải đối hôn lễ này xin mời đứng lên.”
Không ai nói gì cả, cha sứ tiếp tục: “Hôm nay ngày x tháng x năm xxxx, cô dâu Tô Hà và chú rể Kỷ Mạch Hằng chính thức làm lễ cưới.

Xin hỏi chú rể Kỷ Mạch Hằng, anh có đồng ý lấy cô dâu Tô Hà làm vợ, dù sau này có khó khăn, vất vả anh sẽ luôn ở bên chăm sóc và bảo vệ cô ấy thực hiện lời thề trọn kiếp?”
Kỷ Mạch Hằng nhìn Tô Hà, ánh mắt đầy hạnh phúc, miệng nói to: “Tôi đồng ý.”
Cha sứ lại tiếp tục đọc lời thề: “Xin hỏi cô dâu Tô Hà, cô có đồng ý lấy chú rể Kỷ Mạch Hằng làm chồng, dù sau này có khó khăn, vất vả, cô cũng nguyện ý bên cạnh giúp đỡ ủng hộ anh ấy thực hiện lời thề trọn kiếp?”
Tô Hà mỉm cười hạnh phúc: “Tôi đồng ý.”
Hai người trao nhau chiếc nhẫn minh chứng của tình yêu, trói buộc họ hết kiếp người này.
Tiếng cha sứ vang to trong lễ đường: “Tôi tuyên bố, hai người từ giây phút này chính thức trở thành vợ chồng, chú rể có thể hôn cô dâu.”
Kỷ Mạch Hằng vén khăn che đầu cô lên, đặt vào môi cô một nụ hôn nồng thắm, ngọt ngào.

Lễ đường là tiếng vỗ tay chúc mừng của rất nhiều người.
Tô Tư Yên bên dưới cũng rơi nước mắt vì cảm động.

Trên màn hình lớn của lễ đường một đoạn video được chiếu lên.

Kỷ Mạch Hằng cầm mic nói: “Cảm ơn Tô Hà vì đã cho anh cơ hội là người đi cùng em đến suốt quang đời, cảm ơn em đã đến, cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh.

Tô Hà, anh yêu em.”
Phó Mặc Thần bên dưới không chú ý vào hôn lễ lắm, anh chỉ nhìn đồng hồ mau chóng hết giờ rồi rời khỏi đây.

Chưa từng để ý và cũng chưa từng có ý định muốn xem.
-------------------------
Hôn lễ kết thúc, Tô Tư Yên dựa vào hành lang, ánh mắt buồn bã.

Một vài người đi qua không may đụng phải cô, vì mất thăng bằng mà bị ngã.


Ngay lúc đó cô cầm vào áo của một người đàn ông kéo xuống, anh ta cũng theo cô mà ngã.
Hơi thở cùng mùi hương nhàn nhạt quen thuộc xộc vào mũi, cô trước nay vẫn chưa từng quên mùi hương này.

Là cô đang nằm mơ ư? Là ai lại có mùi hương như vậy? Là anh ư? Phó Mặc Thần đang ở đây ư? Cô tự cảm thấy nực cười, làm sao có thể, anh ở Trung Quốc còn cô ở Paris làm sao có thể, có lẽ do cô nhớ anh quá sinh ra ảo giác rồi sao.
Khi cô mở mắt ra, gương mặt hai người chạm nhau, anh đè lên cô, môi cách hai phân nữa là chạm.

Đến chính Phó Mặc Thần còn không ngờ tới.
Cô nhanh chóng đấy anh ra, tự mình đứng dậy.

Chân vì đi giày cao gót nên bị trẹo rồi, không thể đứng lên được.

Anh có ý định muốn đỡ cô dậy nhưng lại bị cô ngăn cản: “Đừng tới đây, tôi có thể tự mình đứng được, không cần anh.”
Rõ rành khi hai người đụng chạm, tim anh đã đập rất nhanh, đến cô cũng vậy.

Chỉ là tiếp xúc qua lớp quần áo đã có phản ứng mạnh mẽ như vậy rồi.
Hai năm không gặp, cô gầy đi nhiều, cũng trở nên xinh đẹp hơn, còn anh thì vẫn vậy, không hề thay đổi.
Phó Mặc Thần cất giọng trầm trầm: “Dạo này em khỏe không?”
Hai người lần đầu tiên gặp lại sau hai năm, câu anh hỏi cô cũng vẫn chỉ là câu này.

Cô lắc đầu: “Khỏe hay không cũng không còn liên quan đến anh nữa rồi.”
Anh cười nhàn nhạt, tự giễu chính bản thân mình: “Đúng vậy, không còn liên quan nữa.”
Đúng lúc này Tống Ngôn đi tới, dìu cô nên, nhìn trực diện vào người đàn ông tên Phó Mặc Thần.
“Có sao không? Anh vừa mới không chú ý tới em liền biến mất khỏi tầm mắt.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi