NGÃ RẼ CỦA TÌNH YÊU



Một lát sau, khi đã xong xuôi cô mới bế tiểu Miêu xuống cho nó uống chút sữa chứ chờ đồ giao đến chắc nó chết đói mất, rồi cuối cùng sửa soạn đi xem nhà với mẹ.
Cũng may hôm qua cô dọn nhà sạch sẽ không để mẹ phát hiện, dù sao đây cũng là chuyện nhỏ nên thôi cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ là thế nhưng bỗng dưng tiếng của mẹ vọng lại, giọng nói có chút run rẩy làm tôi mở cửa phòng chạy ra.

Thấy tôi, mẹ vội vàng lật áo,miệng liên tục hỏi: “Tư Yên, con bị thương hả? Bị thương ở đâu?”.

Cuối cùng thì vẫn không dấu được rồi, haiz thật là.

Tôi nắm lấy tay của mẹ, từ từ giải thích: “Con không bị thương…”
Chưa để tôi nói xong mẹ đã truy hỏi: “Thế bông gạc dính máu kia là của ai, con giấu mẹ điều gì đúng không?”.

Đúng là quá bất cẩn rồi, quên không đổ rác nhà bếp, rắc rối rồi đây.
“Thực ra chuyện cũng không có gì to tát đâu mẹ, hôm qua con có cứu một người bên công trường,cô ấy bị ngã gần cửa nhà mình nên con giúp thôi”.
Mẹ cô cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút: “Được rồi, làm mẹ hốt hoảng, hôm nào trực ca cũng để con ở nhà một mình, mẹ không yên tâm lắm!”.
“Mẹ à, con đã lớn rồi, con có thể ở được một mình,mẹ không cần lo đâu”.
Mẹ đưa ánh mắt thâm trầm về phía cô, với mỗi người mẹ dù cho đứa con của mình có già đi chăng nữa thì trong lòng họ vẫn luôn coi con mình là một đứa trẻ.

Chỉ khi thực sự đứng trên vị trí của họ chúng ta mới hiểu được những gì họ làm.

“Con chỉ có xác lớn thôi, tâm hồn vẫn như đứa trẻ lên ba”.
Tô Tư Yên thúc giục: “Mẹ, đi thôi, không nói chuyện với mẹ nữa”.
------------------------------------
Trên bàn làm việc của Phó Mặc Thần có để một tập tài liệu, nó hơi nhăn.
Tập tài liệu này là Tô Tư Yên làm rơi trên xe, anh ta đã xem qua nó.
Thì ra là cô đang tìm việc, với lý lịch này hẳn là xin việc cũng không dễ, thời buổi bây giờ trừ phi là người có kinh nghiệm và năng lực chứ không một sinh viên tốt nghiệp một trường kinh tế bình thường, chưa có kinh nghiệm thì chỉ có nước đi cửa sau.
Anh nhớ lại nụ cười xán lạn bên lề đường, gương mặt thanh thoát không vướng chút bụi trần nào ấy.

Tuy không đẹp mặn mà hay quyến rũ nhưng cô luôn cho anh cảm giác thanh thản dễ chịu, anh không muốn một cô gái tốt bụng đơn thuần lại bị nhuốm bẩn.
Anh nhấc máy lên gọi cho bộ phận tuyển dụng: “Không cần tuyển trợ lí của thư kí nữa, tôi sẽ cho người đến!”.Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói rất ngọt và êm tai: “Vâng thưa giám đốc!”.
Ngắt điện thoại, anh ta cầm áo lên tiến ra khỏi cửa vừa hay tiếng di động reo lên.

Anh ta móc từ trong túi quần ra, đưa lên tai nghe, đầu giây bên kia là tiếng của thư kí Hàn: “Giám đốc, tôi đã tìm thấy người rồi!”.

Hắn nghe xong vẻ mặt có chút thay đổi, miệng có chút nhếch lên, thảm nhiên hỏi: “Ở đâu?”
Hàn Bân nhanh chóng trả lời: “Biệt thự xxx, gần khu trung đông”.
Anh ta ngắt điện thoại, bỏ vào túi quần, ung dung bước vào thang máy.
Xử lí xong việc của Bằng Quyết trước rồi anh mới tính đến chuyện của cô.
Thang máy vừa kêu tinh tinh lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh.
Một người đàn ông lạnh lùng, đẹp trai gia thế giàu có là mơ ước của mọi phụ nữ.

Chỉ cái ánh mắt kia thôi cũng làm bọn họ điên đảo.
Bản thân anh lại không gần nữ sắc, bao nhiêu gái đẹp trong công ty muốn tiếp cận đều bị anh sa thải không thương tiếc.
Ảnh hậu rồi người mẫu, … được nhiều người săn đón cũng luôn đưa mắt hau háu hận không thể làm người phụ nữ của anh.
Trong mắt của anh họ chỉ là những cô gái hám tiền, tham hư danh.

Nếu anh không ở vị trí này liệu họ có còn nịnh hót, để mắt đến anh không.

Thế giới này tiền mới là quan trọng, con người có nhân cách,đạo đức họ đâu có quan tâm.

Cái họ quan tâm và để ý chính là địa vị xã hội, là tiền.
Anh đi thẳng tới bãi đỗ xe, lấy xe đi thẳng tới căn biệt thự xxx.
Tiếng phanh xe rít mạnh, chiếc Maybach dừng lại cách biệt thự xxx 50m.

Người của anh đã đến trước, thư kí Hàn tiến lại gần, thông báo: “Tôi đã cho người thăm dò, có khoảng hai mươi người, tất cả họ đều có súng”.
Phó Mặc Thần ra lệnh: “Đưa súng cho tôi!”.

“Vâng thưa giám đốc”.
Thư kí Hàn lại gần chiếc BMW mở cửa lấy khẩu Beretta-92 màu trắng bạc đưa cho anh ta.
Anh cầm lấy khấu súng, đưa khăn tay dưới túi lau lại nó.
Thư kí Hàn có vẻ lo lắng, hắn mới bị thương hôm qua tuy được băng bó lại nhưng vết thương không hề nhẹ, phân vân một chút cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Giám đốc vết thương của anh, e là sẽ bị rách hay là để tôi xử lí!”.
“Thư kí Hàn, anh quản hơi nhiều rồi, tuần sau tăng ca đi!”.
Người nào đó nhăn mặt, biết thế này im miệng hơn không, tuần sau tăng ca rồi huhu.

Hắn vẫy tay ra hiệu bắt đầu.
Một tên vệ sĩ tiến lại gần cửa chính của căn biệt thự, hai tên bảo vệ đứng ngoài cửa chặn lại thì bị súng chặn vào đầu hai tên đó đành bất lực.
Hơn chục người tiến về phía cổng chính mở đường cho Phó Mặc Thần.
Họ tiến về phía hồ bơi.

Bên trong biệt thự, Bằng Quyết đang an nhàn nằm trên ghế tắm nắng, có khoảng chục tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng đó.

Hắn nâng ly rượu vang domaine leroy chambertin grand cru 1990 lên nhấp một chút, cười sảng khoái, cất giọng nói chuyện với một tên áo đen bên cạnh: “A Dương,cậu nói xem Phó Mặc Thần liệu có tìm được tôi không? Nghe nói không ai đụng đến hắn, thế lực ngầm còn nhượng hắn ba phần”
A Dương đáp lại: “Thiếu gia, tôi nghĩ cho dù hắn tìm được đến đây thì sao chứ? Hắn sẽ không dám đụng đến người đâu, dù sao hắn cũng sẽ nể mặt lão gia”.
“Haha, cậu nói rất đúng! Cho dù có…”.
Bằng Quyết chưa kịp nói hết câu thì một đám vệ sĩ thân hình cường tráng đi vào chĩa súng về phía họ.

Trong tích tắc, hắn có chút hoảng loạn vội vàng choàng áo tắm, rút ngay khẩu súng chĩa về phía họ.
Vệ sĩ của Bằng Quyết cũng phản ứng rất nhanh, tất cả đồng loạt rút súng.
Tiếng bước chân tiến lại gần chẳng phải suy nghĩ Bằng Quyết cũng biết đó là ai.

Hắn ồ lên giọng có vẻ giễu cợt: “Không biết cơn gió nào lại đưa Phó tiên sinh tới biệt thự của tôi thế này, thật vinh dự quá!”.
Trái lại với vẻ giễu cợt của Bằng Quyết, Phó Mặc Thần không biểu lộ một cảm xúc nào, mà thay vào đó là hành động đưa súng chĩa thẳng vào Bằng Quyết, giọng trầm mặc đầy uy hiếp: “Dám chơi mà không dám chịu, con rùa rụt đầu như mày, hôm nay tao sẽ thay mặt Bằng Hối dạy dỗ lại mày”.
Nói rồi Phó Mặc Thần bắn một phát súng sượt qua mặt Bằng Quyết để lại một vệt máu dài trên má hắn, gương mặt hắn ta lúc này tái nhợt đi, thuộc hạ của hắn chưa kịp trở tay đã bị người của Phó Mặc Thần chĩa súng vào đầu.A Dương đứng ngay cạnh vội lấy điện thoại gọi cho Bằng Hối.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: “Lão gia, cứu thiếu gia…”
Phó Mặc Thần sắc mặt lạnh tanh, vẫy tay cho thư kí Hàn.

Thư kí Hàn dí súng vào đầu A Dương, cướp lấy điện thoại đưa cho Phó Mặc Thần.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người đàn ông trung niên: “A Dương, a Quyết đâu? Giờ các ngươi đang ở đâu, …?”.

Một loạt các câu hỏi đặt ra mà không có ai trả lời.
Cuối cùng Phó Mặc Thần nhàn nhạt giọng: “Bằng Hối, e là hôm nay thất lễ rồi!”.
Đầu dây bên kia khi nghe được giọng nói của Phó Mặc Thần không khỏi rùng mình.
Bằng Hối biết hắn là người rất có quy tắc, sẽ không rảnh rỗi mà gây sự, chắc chắn Bằng Quyết đã chọc vào hắn.

“Cậu Phó, Bằng Quyết nó vẫn còn nhỏ,chưa hiểu chuyện mong cậu tha cho nó”.
Lúc này thư kí Hàn kê một cái ghế cho Phó Mặc Thần ngồi.
Hắn ngồi vắt chân lên đôi giày da bóng loáng phản chiếu với ánh nắng nhàn nhạt của bầu trời, quần âu vừa vặn với cặp đùi săn chắc kia tạo nên tư thế rất sang, rất cuốn hút, khiến kẻ khác sợ hãi, hắn rút khăn tay trong túi quần tiếp tục tỉ mỉ lau súng.
Bằng Quyết bị hắn dọa đến nỗi hoảng sợ ngã khụy dưới chân hắn.
Hắn vừa nhàn nhã lau súng vừa nghe lời cầu xin của Bằng lão: “Tôi sẽ đích thân đến tạ lỗi với cậu, coi như cậu nể mặt tôi tha cho nó”.
Phó Mặc Thần kiêu ngạo: “Bằng lão, tôi để ông nói tới giờ này đã coi như là nể mặt ông lắm rôi, lão có biết đứa con trai ngoan của lão đã ghim lên tay tôi một viên đạn không? Cho người truy sát tôi, hừ! Đứa con trai ngu ngốc của ông khiêu khích giới hạn của tôi và cuối cùng nó đã làm được”.
Vừa nói hắn tiếp tục nổ một phát súng lên mu bàn tay của Bằng Quyết, máu bắn lên, vài giọt dọng lại dưới sàn, kèm theo đó là tiếng rêи ɾỉ nỉ non vì đau đớn.
Khi đầu dây bên kia nghe thấy tiếng súng Bằng Hối đã sầm mặt, không còn giọng điệu nín nhịn nữa mà thay vào đó là uy hiếp: “Phó Mặc Thần cậu đừng có làm loạn,đằng sau tôi có người của Trình Hướng nếu Bằng Quyết xảy ra chuyện gì tôi tuyệt đối sẽ không để yên”.
Vẫn điệu bộ nhàn rỗi, tay lau súng nhưng có vẻ như gương mặt của hắn lạnh đi vài phần, lão già chết tiệt kia dám uy hiếp hắn.
Thư kí Hàn đứng bên cạnh xem lão hồ ly ngu xuẩn đe dọa Phó Mặc Thần.
Hắn vẫn thản nhiên: “Ồ, uy hiếp tôi? Quên không nói cho lão biết người tôi đem theo hôm nay là của Trình Hướng đưa”.
Bằng Hối lắ[ bắp: “Cậu… cậu… biết Trình Hướng?”.
“Không phải biết mà là quen hơn nữa còn rất thân, nói chuyện với lão thật mất hứng”.
Cuối cùng hắn cầm điện thoại lên ném thẳng vào hồ bơi, phía đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút dài.
Lúc này đây Bằng Quyết mới thấy hối hận, chạm vào ai không chạm lại đụng trúng hắn, thật xui xẻo.
“Bọn truy sát tao tối qua là những đứa nào? Tự giác bước ra!”- hắn vẫn rất bình tĩnh cất giọng.
Hai người trong số đám người của Bằng Quyết bước ra, vẻ mặt sợ sệt.

Nhìn ông chủ của họ còn bị thế kia, chuyến này chắc chắn không thoát nạn rồi.
Hắn nhắc lại câu đó một lần nữa: “Những tên còn lại đâu? Đứa nào đêm qua bắn tao?
Từng lời nói vanh nên tựa như thẩm phán tuyên án với tội phạm, Bằng Quyết rốt cuộc cũng chịu mở miệng cầu xin: “Phó thiếu, dù sao thì cũng là do tôi sai trước,tôi xin tạ lỗi với anh tại đây.

Còn về phần tiền tôi chắc chắn sẽ trả lại gấp đôi, mong anh lượng thứ”.
Bỏ ngoài tai sự cầu xin của Bằng Quyết, Phó Mặc Thần tiếp tục hỏi: “Tao đếm đến 3 mày không giao bọn đêm qua ra đây, tao không biết liệu bàn tay còn lại của mày có thể cử động được nữa hay không”.
Rồi hắn ta bắt đầu đếm
“Một”
“Hai”

Rốt cuộc Bằng Quyết cũng chịu khai thật: “Bọn tối qua có 2 người của tôi tham gia đã đứng ra còn lại là lính đánh thuê tôi bỏ tiền thuê”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi