NGÃ VI NGƯ NHỤC

"Vệ Tử Trác." Thanh trượng của Yến Nghiệp từ dưới cằm Vệ Đình Húc chậm rãi dời đi, dọc theo hai má của nàng phác thảo hình dạng khuôn mặt nàng, "Ta đã nhìn thấy bức họa chân dung của ngươi, gương mặt mị hoặc này của ngươi cùng với trong bức họa giống nhau như đúc. Nghe nói chân ngươi đã tàn phế, không thể đi đứng được nữa."

Yến Nghiệp chống thanh trượng xuống đất, thanh âm đầy nhịp điệu thong thả bước đi.

Vệ Đình Húc hai tay bị trói sau lưng từ đầu đến cuối không nói một lời nào, thậm chí cả vẻ mặt cũng chưa từng biến hóa. Nàng nằm nhoài trên mặt đất, mồ hôi dọc theo hai má chậm rãi chảy xuống.

Chân Văn Quân nhớ lại toàn bộ quá trình bắt cóc, nàng xác thực không có nhìn hết từ đầu đến cuối. Nàng chỉ nhìn thấy Lý Duyên Ý từ trên xe ngựa đi xuống tiến vào tửu lâu, lại nhìn thấy hộ vệ của nàng ta canh giữ ở cửa sương phòng liền hiển nhiên mà cho rằng Lý Duyên Ý đã ở bên trong. Nàng cũng không có tận mắt nhìn thấy trong phòng đã xảy ra chuyện gì, thậm chí không hề nhìn thấy Lý Duyên Ý đi vào phòng. Mà nếu quả thật người ở bên trong là Vệ Đình Húc, vậy thì hộ vệ của Lý Duyên Ý vì sao lại canh giữ ở bên ngoài? Đằng thị huynh đệ đã bắt nhầm Vệ Đình Húc, như vậy Lý Duyên Ý đâu? Lý Duyên Ý không có khả năng từ trong sương phòng đột nhiên biến mất a. Hay là trong quá trình Đằng thị huynh đệ bắt cóc nàng ta mang ra khỏi tửu lâu, thậm chí trong quá trình chạy tới hắc thị người đã bị tráo đổi? Không. . . . . . Cũng không hợp lý. Vệ Đình Húc đi đứng bất tiện căn bản không thể tự mình hành tẩu, cho dù có muốn thế chỗ cho Lý Duyên Ý cũng không thể làm được, nếu như có người hỗ trợ cũng không thể nào thần không biết quỷ không hay mà từ trong tay Đằng thị huynh đệ tráo đổi một người sống lớn như vậy.

Không có xe lăn, không có Tiểu Hoa không có Linh Bích, Vệ Đình Húc cứ như vậy chẳng hiểu tại sao lại xuất hiện ở bên trong bao tải lẽ ra là nhốt Lý Duyên Ý. Chân Văn Quân nghĩ mãi cũng không lý giải được, nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu nổi một màn khó bề tưởng tượng này đã phát sinh như thế nào.

Chân Văn Quân trong đầu loạn thành một đoàn, tìm không được đầu mối của mớ bòng bong kia nằm ở chỗ nào.

Yến Nghiệp đã đi đến sau lưng Vệ Đình Húc, nâng thanh trượng lên cao, hạ xuống thật mạnh, đánh vào hai chân của Vệ Đình Húc. Một cú đánh này Yến Nghiệp dùng hết toàn lực, nhìn chằm chằm Vệ Đình Húc xem phản ứng của nàng, tựa hồ đang thăm dò xem hai chân của nàng có thật sự tàn tật hay không.

Yến Nghiệp nâng trượng hạ thủ cực kỳ hung ác, cho dù là một người bình thường đi đứng nhanh nhẹn cũng có thể bị hắn đánh đến què.

Thân mình Vệ Đình Húc chỉ khẽ run lên, đây là động tác bình thường, Vệ Đình Húc hoàn toàn không có cảm giác vẫn như trước im lặng nằm tại chỗ. Nàng không có hộ vệ cũng không thể đứng thẳng, lại bị năm tên nam nhân vây quanh. Chân Văn Quân không biết toàn bộ sự việc này đến tột cùng đã phát sinh như thế nào, nhưng nàng biết không thể mặc cho người của Tạ gia tra tấn nàng ấy.

Chân Văn Quân lén lút từ trên xà nhà lui xuống, vừa lui vừa sờ sờ mặt mình, mặt nạ vẫn còn, mà lúc này nàng cần nhanh chóng đưa ra quyết định, một khi nàng xuất hiện, rốt cuộc là nên đeo mặt nạ hay là không đeo? Nếu như không đeo, Vệ Đình Húc và Yến Nghiệp lập tức sẽ nhận ra nàng, nhưng nếu vẫn tiếp tục đeo thì chỉ cần nàng mở miệng hai người này cũng có thể lập tức nhận ra được giọng nói của nàng, như vậy sẽ mang đến cho nàng phiền toái rất lớn, nếu Vệ Đình Húc truy hỏi thì nàng phải giải thích chuyện mặt nạ như thế nào? Khoan đã, nàng vốn phụng mệnh Lý Duyên Ý mà làm việc, vì để che giấu tai mắt người khác mà đeo mặt nạ da người kỳ thật cũng có thể lý giải được. Chờ một chút, trọng điểm của vấn đề cũng không phải là nàng vì sao lại đeo, mà là nàng làm thế nào biết được dịch dung thuật này! Ngày đó Vệ Đình Húc chỉ liếc mắt một cái đã vạch trần được dịch dung thuật của Việt thị A Tiêu, hôm nay Chân Văn Quân giở lại trò cũ sẽ rất dễ dàng khiến cho nàng liên tưởng đến A Tiêu đã chết ở trong tay nàng! Quá mạo hiểm ! Chân Văn Quân lập tức đem mặt nạ kéo xuống, vứt vào trong một góc phòng.

"Ta vẫn nghĩ rằng chân của ngươi là giả vờ, không ngờ là thực sự tàn phế rồi." Yến Nghiệp nhìn hai chân của Vệ Đình Húc gầy nhỏ hơn một vòng so với người bình thường, "Một phế nhân như ngươi đây lại có thể ẩn ở phía sau màn làm mưa làm gió lâu như vậy, lại còn có thể giết chết rất nhiều nghĩa sĩ của ta! Nhưng mà, hôm nay vận số của ngươi cũng nên chấm dứt rồi."

Đằng thị huynh đệ nhìn thấy tình huống này tựa hồ không quá thích hợp, từ trong những câu chữ của Yến Nghiệp có thể đoán được hình như là bắt nhầm người rồi. Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy không có khả năng cho lắm a, không phải là bắt cóc nữ nhân hôn mê bên trong sương phòng mang ra ngoài hay sao? Thời điểm bọn họ đi vào bên trong chỉ có một nữ nhân đang ngất xỉu trên mặt đất, liền ném nàng vào trong bao tải bỏ chạy, dọc theo đường đi không hề xảy ra sự cố gì, ám vệ cũng đã cắt đuôi thành công, sao bây giờ chớp mắt một cái lại biến thành một người khác?

Việc này e rằng đã phát sinh biến cố, tiểu cô nương xuất tiền thuê người bắt cóc kia cũng không biết đang ở nơi nào. Đằng thị huynh đệ thấy Yến Nghiệp này tựa hồ không dễ trêu chọc, hai người đi theo bên cạnh hắn lại có ánh mắt sắc bén như đao, bị bọn họ liếc mắt nhìn một cái đều cảm thấy toàn thân đau nhức. Đằng thị huynh đệ tuy rằng quanh năm đều trà trộn ở bên trong hắc thị, chưa từng làm qua chuyện gì tốt đẹp, nhưng bọn hắn chỉ là vì cầu tài, không muốn dính phải sự phân tranh gì lớn. Nhìn thấy Yến Nghiệp tựa hồ động sát ý, chuyện kế tiếp tựa hồ sẽ liên lụy càng lớn, Đằng thị huynh đệ bắt đầu nảy sinh ý nghĩ thối lui, số tiền còn lại chưa giao dứt khoát cũng không cần nữa.

"Không biết giữa các ngươi có mâu thuẫn gì, hai huynh đệ chúng ta từ trước đến nay chỉ phụ trách bắt người, không dính đến chuyện khác, ân oán cá nhân của chư vị hai huynh đệ chúng ta không tiện tham dự, cáo từ!" Nói xong Đằng thị huynh đệ liền bỏ đi, Chân Văn Quân nghe được lời nói của bọn họ mà vạn phần bất đắc dĩ —— lại cứ như vậy mà bỏ đi, tiền cũng không muốn nữa, xem ra hai người bọn họ trong lòng có chừng mực là người biết cách tự bảo vệ mình. Nàng mất đi người có khả năng trợ giúp lớn nhất rồi. Mà càng khiến cho nàng lo lắng chính là, Yến Nghiệp nhìn qua tựa hồ có một bụng lời nói muốn lên án chỉ trích, hoặc là từ trên người Vệ Đình Húc tra xét ra manh mối mà mình muốn. Loại tình huống này là gay go nhất, nếu như Yến Nghiệp đầu óc bị co rút, cảm thấy lúc này nhất định có thể giết Vệ Đình Húc, từ đó mà đem chuyện người mang thân phận "Chân Văn Quân" này là giả, là một mật thám, toàn bộ đều nói ra hết, vậy là xong cả rồi!

Chân Văn Quân rất hiểu con người Vệ Đình Húc, tâm tư của nàng sâu tựa biển, từ biểu hiện bên ngoài căn bản không thể nhìn thấu. Rất nhiều thời điểm ngươi cho là đã nhìn ra được suy nghĩ của nàng, nhưng ngay sau đó nàng lại có thể xoay chuyển càn khôn. Cho nên không hiểu được nàng xuất hiện ở chỗ này thực sự nói cho chính xác là vô tình hay là cố ý. Yến Nghiệp không phải là một kẻ ngu xuẩn, hắn có thể được Tạ Phù Thần sử dụng chuyên để liên lạc cùng mật thám, chứng tỏ đầu óc hắn vẫn là đủ dùng. Thế nhưng gặp phải Vệ Đình Húc giảo hoạt, không biết Yến Nghiệp có thể chiếm được tiện nghi hay không. Chân Văn Quân cũng không hi vọng hắn có thể chiếm được tiện nghi, chỉ cần hắn không quá tự cao tự đại tùy tiện vạch trần chuyện mật thám là tốt rồi.

Đằng thị huynh đệ vừa bỏ đi, trong gian phòng lớn như vậy của Cầm Phong Các cũng chỉ còn lại bốn người ở ngoài sáng và một người đang trốn trong chỗ tối.

Song cửa sổ được thiết kế ở vị trí cao phân cắt ánh mặt trời thành ba cột, vừa vặn chiếu vào trên khuôn mặt của Vệ Đình Húc, làm mái tóc đen có chút hỗn độn của nàng ánh thành màu vàng. Nàng cùng ba người Yến Nghiệp ở phía trước cánh cửa gỗ đóng chặt đối diện, phòng này ngoại trừ nhuyễn tháp có thể nằm hoặc ngồi thì bên trong còn có một gian phòng, trong phòng đó có đặt một chiếc giường hình ao trũng mềm mại, có thể tạo điều kiện cho hai người cùng nằm hút phù dung tán. Phía trước chiếc giường trũng có một tấm bình phong bằng cẩm thạch, bình phong này vừa vặn chia gian phòng thành hai buồng. Chân Văn Quân nấp ở phía trên thanh xà nhà ở buồng trong có thể xuyên thấu qua khe hở giữa tấm bình phong và mái nhà nhìn thấy tình huống của Yến Nghiệp bọn họ mà lại không dễ dàng bị phát giác. Hiện tại nàng xuống dưới cũng có thể trốn ở phía sau bình phong, đợi đến lúc thời cơ chín muồi liền ra tay hành động.

Sau khi nàng từ trên xà nhà trở xuống dưới cũng không dám tùy tiện dịch bước. Phòng không nhỏ nhưng rất im lặng, khinh công bình thường như nàng chỉ cần có một động tác nhỏ thì vô cùng có khả năng sẽ phát ra tiếng vang bị phát hiện. Nàng vẫn chờ cho âm thanh nói chuyện tiếp theo vang lên, bất luận là ai nói cũng được, nàng muốn dùng âm thanh nói chuyện để che giấu tiếng bước chân của mình.

"Vệ Tử Trác, ngươi còn nhớ Bá Siêu đã bị ngươi tàn nhẫn sát hại chứ?" Yến Nghiệp dùng thanh trượng chọc vào sau gáy của Vệ Đình Húc, "Ngươi để cho xương cốt toàn thân hắn bị đánh nát, đánh thành một đống thịt nát vụn, còn cột vào trên cự luân không ngừng nghiền ép. Áp dụng luân hình còn chưa đủ, cố tình còn không cho hắn chết, còn muốn đem hắn ném vào giữa trời đông tuyết phủ để cho trùng điểu ăn thịt hắn, để cho hắn còn ý thức bị tra tấn mà chết. . . . . . Độc nhất chính là tâm địa nữ nhân, câu nói này không hề sai một chút nào."

Vệ Đình Húc bỗng nhiên nở nụ cười, nói ra câu đầu tiên của nàng ở bên trong Cầm Phong Các.

"Ngươi không nói ta ngược lại đã quên mất, chính là tên ngu ngốc đã thử qua vô số phương pháp muốn lẻn vào bên cạnh ta nhưng đều thất bại đó à? Hóa ra là đồng bào của ngươi."

Không ngờ rằng bản thân đang ở trong hoàn cảnh xấu đến cùng cực mà lại còn dám khiêu khích, Yến Nghiệp mí mắt đột ngột nhảy dựng lên, cảnh cáo Vệ Đình Húc: "Hắn đã chết rồi, ngươi hiện tại bêu xấu hắn còn có ý nghĩa gì? Hắn và ta cùng nhau lớn lên, là cảo trữ chi giao* của ta, hắn là dạng người gì chẳng lẽ ta không biết sao?"

(*) Cảo trữ chi giao (缟纻之交): bằng hữu, giao tình rất sâu đậm

"Nếu là cảo trữ chi giao vậy để ta nói cho ngươi biết trước khi chết hắn đã nói những gì." Vệ Đình Húc gian nan xoay người, không chút nào thoái nhượng càng không có một tia sợ hãi mà nhìn chằm chằm Yến Nghiệp, giống như hắn mới là người bị vây ở thế hạ phong, "Hắn cầu xin thuộc hạ của ta thả hắn, nói chỉ cần không giết hắn hắn có thể làm bất cứ chuyện gì, thậm chí chủ động khai ra người của Tạ gia sai khiến hắn chính là Tuy Xuyên Tạ Thái Hành. Hắn chủ động liếm sạch giày của thuộc hạ ta, thậm chí còn hứa hẹn sẽ tiết lộ tất cả thông tin về Tuy Xuyên Tạ gia. Đáng tiếc, ta ghê tởm nhất chính là phản đồ, đối với Tuy Xuyên Tạ gia lại càng không có chút hứng thú nào muốn tìm hiểu. Mà cảo trữ chi giao của ngươi, chí hữu của ngươi, là một kẻ hèn nhát ăn cháo đá bát. Đáng tiếc ngươi không thấy được bộ dạng thảm hại của hắn khi bị đánh gãy hai chân, ta chưa bao giờ nhìn thấy một gã thích khách nào khiếp nhược giống như hắn, thiết côn mới đánh xuống ba phát nước mắt nước mũi đã giàn giụa. Đúng rồi, trước lúc hắn bị ném vào trong tuyết chờ chết quả thực có nhắc tới một bằng hữu, chẳng qua là lại ra sức mắng chửi người này, nói nếu không phải người này kiên quyết muốn dẫn hắn đến nương nhờ Tạ gia, hắn cũng sẽ không rơi vào thảm trạng như hiện tại. Hắn đi đến Tuy Xuyên, còn vị bằng hữu kia của hắn thì sao, được Tạ công ở Động Xuân chọn đi, làm mưu sĩ của Động Xuân Tạ công, vứt lại hắn một mình ở Tuy Xuyên. Tuy Xuyên Tạ Thái Hành uy hiếp hắn, nếu như hắn không đi làm mật thám, thì sẽ đuổi hắn ra khỏi Tạ phủ, rồi sẽ liên hợp với tất cả sĩ tộc ở Tuy Xuyên cô lập hắn. Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể làm như vậy. Hắn nói hắn hận người kia, hắn chẳng qua chỉ muốn kiếm một ngụm cơm ăn, nhưng lại rơi vào nông nỗi thế này, hắn nguyền rủa cho cái người đã bảo hắn đến nương nhờ Tạ gia không được chết tử tế. . . . . ."

Yến Nghiệp đột ngột giơ thanh trượng lên, "bốp" một tiếng thật mạnh nện vào mặt Vệ Đình Húc, xốc cả người nàng lên khỏi mặt đất, quẳng qua một bên. Yến Nghiệp nổi giận xông tới dùng chân đá vào bụng Vệ Đình Húc, Vệ Đình Húc hoàn toàn không có biện pháp né tránh, nằm dưới đất chịu đựng quyền đấm cước đá của hắn.

Yến Nghiệp luôn luôn ổn trọng nho nhã, rất hiếm khi mất kiểm soát giống như lúc này, hai gã tùy tùng không biết Bá Siêu kia là ai, càng không ngờ được hắn sẽ nổi giận như thế. Bất quá bọn họ hiểu được phân lượng của "Vệ Tử Trác", đành phải tiến lên khuyên ngăn Yến Nghiệp:

"Yến công xin hãy nghĩ lại."

Yến Nghiệp bị kéo lùi lại, cảm xúc dần dần khôi phục ổn định, nét đỏ bừng trên khuôn mặt tràn đầy mồ hôi chậm rãi tan đi. Hắn muốn chống thanh trượng xuống đất nhưng phát hiện thanh trượng to thô hơn cả ngón tay này lại bị những cú đánh kia làm gãy rồi.

Vệ Đình Húc hơi cuộn tròn thân mình nằm nghiêng trên mặt đất, y phục vốn sạch sẽ đã dính đầy những dấu giày, tóc cũng tán loạn trên khắp khuôn mặt, cơ hồ nhìn không thấy được mặt nàng. Máu đầy trên đất đều là của nàng, yêu nữ tàn phế này dường như đã bị đánh chết tươi rồi.

Yến Nghiệp từ bên dưới nhuyễn tháp rút ra một ống tẩu dùng để hút phù dung tán, dùng ống tẩu đẩy gạt mái tóc dài của Vệ Đình Húc ra, xác nhận xem nàng đã chết hay chưa. Khi vén tóc nàng lên, nhìn thấy không phải là một khối thi thể biến đổi hoàn toàn, mà là đôi môi khẽ nhếch lên, vẫn như trước là vẻ tươi cười khinh miệt.

Chỗ trên mặt Vệ Đình Húc bị thanh trượng đánh qua hiện lên một vệt sưng đỏ đáng sợ, trên mặt cùng khóe miệng tất cả đều là máu.

Hai tay nàng vẫn như trước bị trói ở sau lưng, nàng thậm chí không thể đứng lên, Yến Nghiệp cảm thấy chỉ cần lại dùng lực siết chặt một phát, là có thể bóp chết nữ nhân này. Thế nhưng vì sao nàng bị thương nặng như vậy cũng không kêu đau, bị ba nam nhân vây quanh tứ cố vô thân cũng không sợ hãi? Nàng dựa vào cái gì?

Yến Nghiệp bỗng nghĩ ra một biện pháp, một biện pháp làm cho tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều phải sợ hãi. Hắn rút ra một thanh chủy thủ, túm tóc Vệ Đình Húc đem nàng kéo lên. Chủy thủ sắc bén dán ở trên mặt nàng, dần dần dựng thẳng lưỡi đao, nhắm ngay làn da vô cùng mịn màng trên mặt nàng.

"Cầu xin tha thứ, kêu gào thảm thiết, những thứ đó thực đáng giá để trào phúng sao? Chẳng lẽ đó không phải là do những việc ác ngươi gây ra làm cho người khác phải tuyệt vọng và sợ hãi sao?" Yến Nghiệp xách đầu nàng lên, cười nói, "Ta ngược lại rất muốn nhìn thử xem yêu nữ cầu xin tha thứ và kêu gào thảm thiết như thế nào. Đến, để ta nhìn xem thời điểm ngươi sợ hãi sẽ có cái gì đặc biệt?"

Chỉ cần hắn nhẹ nhàng nhích một chút, chủy thủ sẽ dễ dàng rạch đứt da thịt của Vệ Đình Húc, trên khuôn mặt xinh đẹp này của nàng sẽ lưu lại vết sẹo xấu xí vĩnh viễn cũng không thể xóa nhòa.

Yến Nghiệp biết trên thế gian này có rất nhiều loại nữ nhân, có loại phong trần có chút trinh liệt, có loại nhát gan có chút kém dũng mãnh, thế nhưng cho dù cá tính không giống nhau đi chăng nữa, đối với dung mạo của chính mình đều là phi thường để ý. Có thể ẩn trong bóng tối hiến kế cho Lý Duyên Ý, lại tự tay đoạt đi vô số mạng người, Vệ Tử Trác không phải là một nữ nhân bình thường, Yến Nghiệp phi thường vui vẻ muốn biết nữ tử bất phàm này trong lúc đối mặt với nguy cơ bị hủy dung liệu có phải sẽ trong nháy mắt lại bị đánh vào nhóm phàm nhân hay không.

Lưỡi đao sắc bén dán ở trên mặt, mũi nhọn hướng đến ánh mắt nàng, tròng mắt của Vệ Đình Húc chậm rãi di chuyển xuống, nhìn thanh đao có thể rạch ra vết thương trên mặt nàng bất cứ lúc nào kia, bỗng nhiên bờ vai run rẩy, cười lên thành tiếng.

"Chỉ với thanh đao này mà có thể nhìn thấy được một bộ dạng khác của ta sao, ngươi cảm thấy thanh đao này đáng sợ lắm sao? Nó có thể cải biến được cái gì? Rạch hơn mười đường ở trên mặt ta thì được xem là chuyện phi thường đáng sợ? Đáng để ta cầu xin tha thứ? Kêu gào thảm thiết?" Đôi mắt của Vệ Đình Húc giống như có thể hút lấy hồn phách con người, "Ngươi căn bản không biết cái gì mới là địa ngục chân chính."

Yến Nghiệp quả thực không nghĩ tới nàng lại có thể không chút nào sợ hãi. Vệ Đình Húc không nhìn hắn nữa, ánh mắt rơi vào trên người hai gã tùy tùng của hắn đứng cách đó không xa:

"Ta đích thực đã dùng đến thủ đoạn cực đoan nhất để trừng phạt mật thám, ta cũng chính là yêu nhân mà các ngươi thống hận nhất. Hơn nữa còn vô cùng dễ dàng, không uổng phí chút sức lực nào ta đã đem các ngươi biến thành người giống như ta."

Hai gã tùy tùng này đều là trợ thủ đắc lực của Tạ Phù Thần, bọn họ sở dĩ đi theo Tạ Phù Thần cũng là bởi vì kính ngưỡng hắn một vị đại nho đương thời, vì khát vọng diệt trừ ung nhọt của Đại Duật. Nhưng hôm nay Yến Nghiệp đối với vị nữ tử tay không tấc sắt này lạm dụng tư hình, không có trực tiếp giết nàng, làm tổn hại phong phạm nho gia. Trong lòng bọn họ đã sớm có chút tính toán, chẳng qua vì lấy đại cục làm trọng mà không có mở miệng.

Yến Nghiệp đã nhìn thấu ý tưởng của nàng: "Ngươi cho là gây chia rẽ sẽ hữu dụng sao? Nếu như đây là sự vùng vẫy cuối cùng của ngươi, ta khuyên ngươi vẫn là nên tiết kiệm chút khí lực, ta sẽ thành toàn cho ngươi, hiện tại liền giết ngươi."

Vệ Đình Húc nói: "Nhanh như vậy đã thay đổi chủ ý rồi sao? Chẳng lẽ thứ ngươi muốn không phải là làm nhục ta sao? Còn chờ cái gì nữa, động thủ đi."

"Ngươi nghĩ rằng ta không dám?!"

"Yến công." Gã tùy tùng cao hơn trong hai người mở miệng, "Vũ nhục phụ nhân không phải là điều chúng ta nên làm. Vẫn là đem nàng giao cho Tạ công định đoạt đi."

"Đúng vậy Yến công, không chỉ là ngươi, chúng ta cũng có rất nhiều chí hữu đã bỏ mạng trong tay yêu nữ này, nhưng mà chúng ta không giống nàng, chúng ta đều là trí sĩ chính trực, không thể lạm dụng khổ hình. Lần này không đổi lấy được Lý Duyên Ý nhưng lại đổi thành Vệ Tử Trác, coi như là có chút thu hoạch. Chuyện sau đó vẫn là nghe theo sự an bài của Tạ công đi."

Yến Nghiệp biết lúc này không thể lục đục cùng bọn họ, nếu không thì sẽ là thật sự đúng như mong muốn của Vệ Tử Trác. Có điều Chân Văn Quân rõ ràng đã đáp ứng dùng Lý Duyên Ý đến đổi lấy a mẫu nàng, vì sao lại biến thành Vệ Tử Trác? Trong việc này không biết lại có mưu ma chước quỷ gì, Yến Nghiệp không thể không suy nghĩ nhiều. Chẳng lẽ các nàng muốn lén lút đem Lý Duyên Ý tráo đổi, làm cho Tạ công cho rằng ta làm việc không tốt mà giáng tội ta? Loại tiểu mưu kế này cũng quá mức ngây thơ, huống chi hiện giờ đã nắm được Vệ Đình Húc ở trong tay, yêu nữ tàn phế này đơn thương độc mã thì làm thế nào có thể thành sự?

Chờ một chút.

Yến Nghiệp tinh thần chợt rung lên, hướng đến từng ngóc ngách khác bên trong phòng nhìn nhìn. Nói vậy thì Chân Văn Quân đang ở đâu? Kêu hai tên lưu manh du đãng tới đây giao người, chính nàng lại đang trốn ở nơi nào? Ngoại trừ không muốn lộ diện để tránh sự tình chưa hoàn thành ngược lại bại lộ thân phận, liệu còn có ý đồ gì khác hay không? Chẳng lẽ là ẩn trốn ở chỗ tối, cho rằng Tạ công sẽ tự mình tới cửa, muốn nhân cơ hội đánh lén sao?

Nếu đúng là đánh một bàn tính như vậy thì nàng phải thất vọng rồi. Đối với Tạ công mà nói nàng chỉ là một hòn đá nhỏ rơi vào trong viện của Lý Duyên Ý, nếu như có thể làm cấn chân Lý Duyên Ý thì dĩ nhiên là tốt rồi, còn nếu như bị Lý Duyên Ý một cước đá văng đi cũng sẽ không tạo thành nhiều tổn thất đối với Thanh Lưu. Việc nhỏ như thế này Tạ công không có khả năng tự mình ra sức tự mình hành động, nàng muốn nhìn thấy Tạ công thậm chí muốn gây bất lợi cho bọn họ, quả nhiên là si tâm vọng tưởng.

"Cạch." Vang lên một tiếng, có người không cẩn thận đá phải cái gì rồi.

Tiếng vang rất nhỏ tiết lộ vị trí của người vẫn liên tục trốn ở chỗ sâu bên trong buồng kia. Yến Nghiệp đứng lên, đem chủy thủ nắm chặt trong tay, ánh mắt dừng trên tấm bình phong đột ngột lung lay kia, chậm rãi đi qua đó.

"Chân Văn Quân." Hai tròng mắt của Yến Nghiệp rất cảnh giác mà xoay chuyển xung quanh, cước bộ cũng tương đối dè dặt, "Xuất hiện đi, ngươi trốn ở chỗ này có ích lợi gì?"

Vẻ mặt vẫn luôn trấn định của Vệ Đình Húc sau khi nghe được cái tên này có chút biến hóa rất tinh tế, nhìn theo hướng của Yến Nghiệp.

"Ngươi cho là ẩn nấp thì có thể đánh lén ta sao? Hiện tại bước ra thì có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không. . . . . ." Yến Nghiệp đột ngột hất tung bình phong ném qua một bên, giơ chủy thủ lên định đâm về phía người ở đằng sau tấm bình phong. Nhưng hắn lại không đâm trúng cái gì cả, đằng sau tấm bình phong không có một bóng người, phía sau lưng lại truyền đến một trận xôn xao.

Khi Yến Nghiệp quay đầu lại thì phát hiện một trong hai gã tùy tùng đã túm lấy một người áp chế trên mặt đất, người nọ đúng là Chân Văn Quân!

Một tiếng vang vừa rồi là nàng cố ý phát ra, chính là để dẫn dụ Yến Nghiệp đi qua, thừa dịp Yến Nghiệp xông về phía tấm bình phong đồng thời làm cho lực chú ý của hai gã tùy tùng cũng bị hấp dẫn. Khi Yến Nghiệp ném tấm bình phong đi, làm cho người ta khẩn trương nhất thì nàng lao về phía sau, muốn giết chết hai gã tùy tùng này trước, rồi mới quyết định thắng bại cùng Yến Nghiệp. Đáng tiếc, một tiện nô nho nhỏ thật sự là suy nghĩ hão huyền, chỉ với sức lực của một mình nàng làm sao có thể giết chết cao thủ của Tạ gia? Ám sát thì có thể không bị khống chế sao, chỉ cần ngón tay của tùy tùng hơi dùng sức một chút là có thể bẻ gãy cái cổ yếu ớt của nàng rồi.

Nét tươi cười trào phúng của Yến Nghiệp vừa muốn nhấc lên, thì thấy người đang khống chế Chân Văn Quân bỗng nhiên ngã xuống, người còn lại cũng không nói được một câu nào, toàn thân cứng đờ đổ gục lên trên người nàng.

Nhìn lại thật kỹ, trên cẳng chân của hai người bọn họ đều có một vết thương rất nhỏ, chỉ chảy ra một ít máu. Loại vết thương giống như một trò đùa này làm sao có khả năng lấy mạng hai người bọn họ được?

"Bọn họ không chết." Chân Văn Quân lao lực đẩy hai người bọn họ ra, từ trong biểu tình của Yến Nghiệp đọc ra được hắn đang không hiểu, "Ta chẳng qua chỉ làm cho bọn họ ngủ mà thôi." Chân Văn Quân đã lấy tốc độ cực nhanh xông về phía bọn tùy tùng, trong lúc giằng co liền có thể sử dụng kim thiền đao tẩm Tái ma phí cắt bị thương bọn họ, cho dù chỉ cắt đứt một chút da là được, Tái ma phí có thể đủ để làm bọn họ tê liệt trước khi bọn họ kịp phản kích đoạt mệnh.

Nàng đã thành công.

Sau khi ném ra câu nói lạnh lùng tràn ngập địch ý hướng về phía Yến Nghiệp, khi xoay sang Vệ Đình Húc ngữ khí của Chân Văn Quân lập tức thay đổi.

Từ khi biết Vệ Đình Húc đã có hôn ước, Chân Văn Quân đích thực đã tức giận nàng một đoạn thời gian, lại cảm thấy những chuyện mập mờ đủ loại trước đây của hai người giống như là một trò cười. Nàng tự nhủ với chính mình không thể có bất kỳ tình cảm dư thừa nào đối với Vệ Đình Húc, nàng là một mật thám, đi vào bên cạnh Vệ Đình Húc chỉ là vì đổi lấy lợi thế để cứu a mẫu ra mà thôi. Nàng sẽ tàn nhẫn đối với Vệ Đình Húc, đem nàng ấy trở thành khí cụ để đạt được mục đích của mình, nhất định có thể cứng rắn buông hạ tâm tư.

Thế nhưng khi nàng tận mắt nhìn thấy Yến Nghiệp quyền đấm cước đá đối với Vệ Đình Húc, thời điểm nhìn thấy Vệ Đình Húc toàn thân đều là thương tích, nàng mới phát hiện là nàng làm không được. Không thể trơ mắt nhìn người này rơi vào hiểm cảnh mà thờ ơ, thậm chí giờ này khắc này vừa hướng đến nàng ấy mở miệng, lệ ý liền dâng lên, ngay cả thanh âm cũng có chút khàn khàn:

"Tỷ tỷ, đừng sợ. Có ta ở đây. . . . . ."

Vệ Đình Húc khi đối đáp với Yến Nghiệp là cực kỳ lãnh khốc lại không thể dự đoán được, thậm chí tạo cho người ta cảm giác nàng cũng không để ý đến sinh tử của chính mình, chỉ cần có thể giễu cợt đối thủ, cái gì nàng cũng không để ý. Nhưng khi Chân Văn Quân bất chấp tính mạng hiện thân để cứu nàng, hàn băng trong đôi mắt nàng đã nhanh chóng bị hòa tan, lộ ra vẻ tươi cười mang theo sự ấm áp mà Chân Văn Quân quen thuộc:

"Có ngươi ở đây, ta không sợ."

Chân Văn Quân cố nén không cho nước mắt chảy ra, lúc này còn chưa phải thời điểm chào mừng, Yến Nghiệp cầm chủy thủ trong tay đã đứng ở bên cạnh Vệ Đình Húc.

"Rất có can đảm, lại dám đánh lén. Bất quá trò tạp kỹ của ngươi chỉ tới đây thôi. Chúng ta có cần phải thử một chút hay không, đến tột cùng là trò tạp kỹ của ngươi giở ra nhanh hơn, hay là chủy thủ của ta nhanh hơn?" Yến Nghiệp đứng ở bên cạnh Vệ Đình Húc, cũng không có ngồi xuống để áp chế nàng. Yến Nghiệp cũng không phải một kẻ ngu xuẩn, Chân Văn Quân có thể đột nhiên xông tới, Vệ Đình Húc có lẽ cũng còn có hậu chiêu, tùy tiện tới gần nàng không chừng sẽ trúng chiêu. Duy trì khoảng cách nhất định với nàng mới là sự lựa chọn sáng suốt. Vệ Đình Húc nằm rạp trên mặt đất không thể với tới hắn, còn hắn chỉ cần đột ngột ngồi xuống, chủy thủ trong tay có thể sẽ cắm vào trong đầu của Vệ Đình Húc, lấy mạng nàng. Mà Chân Văn Quân cách hắn ít nhất cũng có bảy tám bước, luận về tốc độ nhất định là hắn nhanh hơn.

Chân Văn Quân có chút sợ hãi, quả thực không dám làm bừa.

Xuy tiễn đã dùng hết, nhưng ngược lại kim thiền đao ở giữa những ngón tay thì có thể phóng ra một phát. Nhưng nếu bị Yến Nghiệp tránh được thì sao? Song phương mặt đối mặt, toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở trên người đối phương, Chân Văn Quân nếu không thể bắn một phát trúng đích, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Nàng không dám lấy sinh mệnh của Vệ Đình Húc ra mạo hiểm.

"Vứt ám khí của ngươi đi. Ngay tức khắc!" Yến Nghiệp ra lệnh.

Chân Văn Quân do dự, nếu như vứt bỏ kim thiền đao thì nàng hoàn toàn không có phần thắng.

"Mau!" Yến Nghiệp nắm chặt chủy thủ, ra vẻ muốn giết Vệ Đình Húc.

"Chờ một chút!" Chân Văn Quân chỉ có thể nghe theo lời hắn, vứt kim thiền đao xuống.

Tất cả đều đã ngã ngũ, Yến Nghiệp cười lớn, nói: "Đầu óc bã đậu, tự tìm đường chết! Bây giờ ta liền giết chết hai người các ngươi, để trên đường xuống hoàng tuyền các ngươi cũng có thể bầu bạn!"

"Dừng tay!" Chuyện tới hiện giờ Chân Văn Quân cũng chỉ có thể được ăn cả ngã về không, "Nếu giết chúng ta, ngươi sẽ phải ăn nói như thế nào với Tạ Phù Thần? Các ngươi còn có thể lấy cái gì để khắc chế Lý Duyên Ý?"

"Việc này không cần ngươi lo lắng, ngươi. . . . . ." Biểu tình của Yến Nghiệp chợt cứng đờ, một thanh đao nhỏ gọn giấu trong tay áo đã chuẩn xác cắm vào trong cổ họng hắn, làm cho biểu tình của hắn chợt kinh biến.

"Ngươi. . . . . ." Yến Nghiệp không thể tin được những gì mình nhìn thấy trước mắt, ngay cả Chân Văn Quân cũng bị dọa đến ngẩn ngơ, một câu cũng không nói được.

Vệ Đình Húc vậy mà lại đứng lên được.

Nàng không biết từ lúc nào đã cắt đứt dây thừng trói chặt hai tay, nhắm đúng cơ hội nhanh chóng nhảy vọt lên, nhanh như tia chớp một đao đâm vào yết hầu của Yến Nghiệp, một chiêu xoay chuyển càn khôn.

Máu từ trong cổ họng của Yến Nghiệp tuôn trào ra, hắn điên cuồng dùng chủy thủ vung loạn, Vệ Đình Húc tránh né về phía sau, đứng không vững, một lần nữa ngã xuống đất. Mà Yến Nghiệp sau khi trải qua cơn điên cuồng cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng, ngửa mặt ngã thẳng xuống đất.

Mãi cho đến lúc Yến Nghiệp không còn hơi thở nữa, Chân Văn Quân cũng chưa thể hồi phục tinh thần.

Vệ Đình Húc nàng. . . . . . có thể đứng lên?!

Là trong đoạn thời gian xa cách này đã trị được bệnh ở chân, hay là chính nàng cho tới bây giờ đều chỉ là đang giả vờ?

Nghĩ đến loại khả năng sau cùng Chân Văn Quân cảm thấy da đầu tê dại, nội tâm nhấc lên một trận sóng to gió lớn.

Bất luận là nàng đã từng thừa dịp xoa bóp mà ra tay thật nặng để thăm dò, hay là lúc nãy Yến Nghiệp vừa bắt đầu đã dùng thanh trượng nện thật mạnh để xác nhận, Vệ Đình Húc đều không để lộ ra một tia sơ hở nào, tựa như có một đôi chân thực sự tàn phế, cứ thế mạnh mẽ cứng rắn mà chịu đựng? Nàng có thể ẩn nhẫn đến mức độ này.

Nữ nhân này còn có bao nhiêu thâm tàng bất lộ, căn bản là tưởng tượng không tới được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi