NGÀI FRED! TẠI SAO LÀ EM


Tứ hợp viện Frederick…
Người phụ nữ ngoại quốc khoảng hai mươi ba tuổi đang được Lion dẫn đến phòng tiếp khách.

Đây là người hắn tìm được tại Mỹ, khá vất vả mới thuyết phục được cô ta về Trung Quốc đồng thời cũng đã bỏ ra kha khá vốn luyến cho cô ta.

Ban đầu thấy không đáng lắm nhưng ngài Fred nhất định muốn tìm một người khỏe mạnh, trẻ trung có nhóm máu Rh Null.

Hắn làm sao không hiểu mục đích của ngài Fred cho được, dù có chút bất mãn cũng không dám hó hé nửa lời.
Dẫn cô ta vào trong ngồi đợi, hắn dặn: “Khoảng mười phút sau ngài Fred sẽ đến, phiền cô chờ.”
Cô ta mỉm cười gật đầu, cặp mắt màu xanh dương pha tím đặc biệt thu hút nhìn Lion: “Không phiền.”
Hắn không ngờ thuyết phục muốn mỏi miệng lưỡi, cuối cùng vì cô ta yêu cầu muốn nhìn thấy hình của ngài Fred thế là bất đắc dĩ cho cô ta xem, sau đó cô ta thay đổi 180 độ đồng ý theo hắn về Trung Quốc gặp ngài ấy.

Mẹ nó còn có thể mê trai hơn nữa không hả.
Trước đó hắn đã điều tra rất kỹ thân phận của cô ta, không có gì đáng lo ngại, xuất thân từ tầng lớp bình thường tại Mỹ, cha mẹ đều mất sớm, được một gia đình trung lưu nhận về nuôi sau đó cha mẹ nuôi cũng đoản mệnh mà qua đời trong một vụ tai nạn bất ngờ.


Cô ta có vẻ không được sống tử tế lắm nhưng ít nhất cũng có khoảng thời gian hạnh phúc cùng gia đình.

Thể chất khá tốt, không có bệnh, tâm lý cũng bình thường không có dấu hiệu ảnh hưởng từ những chuyện xấu đã xảy ra trong quá khứ.

Đặc biệt nhóm máu mà cô ta sở hữu Rh Null.

Lion cho rằng chỉ cần là người thuộc nhóm máu này thì chẳng phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Điểm kỳ lạ khiến Lion hơi nghi ngờ đó là cô ta có võ, sau đó được biết là cô ta đã từng học qua sau một lần suýt bị bọn xấu cưỡng hiếp.

Tất cả đều hợp lý và không còn gì đáng suy nghĩ nữa, vậy nên hiện tại cô ta mới xuất hiện tại tứ hợp viện Frederick để gặp ngài Fred khiến cô ta mê mẩn chỉ qua một bức ảnh.
10 phút sau, không sớm không muộn phút nào, Frederick Nhược Đông đẩy cửa đi vào, phía sau là Lion, vết sẹo trên má phải của hắn càng tăng thêm sự vô cảm vốn chẳng có giây phút nào thay đổi.
Người phụ nữ trong phòng vừa nghe tiếng cửa mở đã tức thì đứng dậy, cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông đã từng thấy thông qua hình ảnh, quả nhiên người thật càng thêm quyến rũ, thập phần yêu nghiệt.
“Chào ngài.” Cô ta tiến lên vài bước cách người đàn ông khoảng hai bước chân, khuôn mặt đậm nét Tây nở một nụ cười câu dẫn: “Tôi là Lucia Grace.”
Frederick Nhược Đông gõ nhịp ngón tay vào đùi híp mắt quan sát cô ta từ trên xuống dưới, rồi dừng lại nơi vết bỏng trên mu bàn tay cô ta.


Hắn cười thâm sâu thôi nhìn cô ta mà đi thẳng đến bàn làm việc, đến khi ngồi vào ghế xoay hắn mới lần nữa nâng mắt.
“Cô Grace nhỉ? Lion đã thương lượng toàn bộ với cô, tôi không cần phải thuật lại nữa.

Nếu còn yêu cầu gì cứ đưa ra tại đây, ngay lúc này.” Tức là sau khi ra khỏi đây cô ta sẽ không có quyền đòi hỏi gì nữa.
Lucia Grace như bị hắn mê hoặc, cô ta ghé sát bàn gỗ màu nâu đậm, mùi đàn hương như vẫn còn thoang thoảng từ đó tỏa ra: “Tôi có thể nói với ngài… tôi không cần những điều kiện mà anh chàng Lion kia đã nói.”
“Hửm?” Âm thanh như phát ra từ cổ họng hắn trầm trầm đặc biệt từ tính, như có thể hút hồn bất cứ người phụ nữ nào.
Lucia liếc mắt nhìn Lion bên cạnh Frederick như ra hiệu gì đó, nhưng Lion vẫn mặt không cảm xúc coi như chẳng hiểu cô ta có ý gì.

Lucia chớp chớp mắt lườm hắn rồi trở về ngắm người đàn ông đang bắt tréo chân lười biếng dựa vào lưng ghế xoay, hắn vẫn đang nhìn cô ta chằm chằm.

Cái nhìn không tình cảm vẫn khiến cô ta chìm đắm.
“Tôi có thể thương lượng riêng với ngài Fred không?” Gan lớn nhỉ?
Lion nhíu mày nhìn cô ta không hài lòng, cô ta không hiểu thật hay cố tình giả ngu vậy, hắn định lên tiếng thuyết giảng cho cô ta nghe thì giọng đàn ông trầm thấp vang lên: “Lion, lui xuống.”
“Ngài Fred…” Còn muốn phản bác thì đã bị ánh mắt lạnh như băng của hắn cảnh cáo.


Lion mím môi cúi đầu rồi tức khắc rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, bốn mắt không kiêng dè quan sát, đánh giá lẫn nhau.
Frederick Nhược Đông cười, hàng mi hơi cụp xuống che đi đôi con ngươi màu xanh lục nguy hiểm: “Cô muốn thương lượng thế nào?”
Lucia không biết sợ là gì, cô ta vòng qua bàn gỗ một cách chậm rãi, từng bước đến gần hắn, khi thân thể nóng bỏng vừa muốn ngồi lên người đàn ông, hắn liền duỗi chân nhẹ nhàng đẩy cả ghế và chính mình ra xa cách cô ta một khoảng.
Nụ cười nhạt dần, hắn cảnh cáo: “Tôi có thể tìm một người khác có nhóm máu Rh Null, cô Grace đừng tự đánh giá quá cao tầm quan trọng của mình, kẻo lại đánh mất cả chì lẫn chài.”
Nhận ra được sự nguy hiểm đang lan tỏa khắp căn phòng không nhỏ, Lucia khựng người, một cảm giác lành lạnh như xuyên thấu len vào trái tim của cô ta, nuốt một ngụm nước miếng, cô ta vội rời khỏi khu vực chỉ dành cho hắn, trở về vị trí cũ cô ta không còn dáng vẻ muốn quyến rũ câu dẫn hắn nữa.

Là cô ta không dám mạo hiểm tính mạng, danh tiếng của Frederick Nhược Đông tại Mỹ cũng không phải để trưng bày.
Cô ta hắng giọng nghiêm túc nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu cuối cùng: Tôi muốn trở thành thuộc hạ của ngài Fred.” Đây là một yêu cầu cực kỳ táo bạo nhưng không đến mức quá phận, may là cô ta chưa nói muốn trở thành người phụ nữ của hắn đấy, nếu không cô ta sẽ rời khỏi đây mãi mãi, không còn cơ hội nào trở lại nữa.

Cuối cùng chỉ còn cách trở thành thuộc hạ của hắn mới có thể được gần hắn hơn, đó là mục đích sau cùng của cô ta.
Frederick Nhược Đông cũng không ngạc nhiên, chỉ là hắn không tin tưởng cô ta, hắn chỉ muốn máu của cô ta, bất cứ khi nào Trương Ý Nhi xảy ra chuyện, chỉ cần cô ta có thể ngay lập tức truyền máu cho người phụ nữ của hắn là được, bởi vì Rh Null thật sự quá hiếm hoi, cả thế giới 7 tỷ người mà chỉ có vài chục người sở hữu nó, đã vậy đa phần là người đã có tuổi, không thì cũng là người có bệnh, ốm yếu.

Lucia Grace là lựa chọn hoàn hảo nhất, cô ta chính vì nắm được điểm này mới dám đưa ra điều kiện trở thành thuộc hạ của hắn.
Người đàn ông theo thói quen vuốt ve mặt dây chuyền mặt trăng khuyết màu đen trên cổ, giọng hắn đều đều không rõ là đang phân vân hay đang tính toán chuyện gì: “Cô có năng lực gì để yêu cầu làm thuộc hạ của tôi?” Hắn không sợ cô ta có phải là gián điệp của kẻ thù nào đó cài vào trận địa của hắn không, hắn còn mong thế nữa đấy, chỉ cần là kẻ nào, một khi đã xuất hiện trong tứ hợp viện Fred thì xác định không có cách thoát được bàn tay đẹp đẽ của hắn.


Hắn trông chờ con mồi nào đó ngu xuẩn chui vào cái bẫy hắn đã đặt sẵn, tiếc rằng đến giờ cũng không có con mồi nào làm hắn hơi không vừa lòng.
Lucia Grace nghe hắn nói như vậy, cô ta liền kể ra những tài năng mình sở hữu, cô ta hứa hẹn sẽ trung thành và trở thành một trong những cánh tay đắt lực của hắn.
Người đàn ông nhếch môi gật đầu như thể hắn khá hài lòng: “Vậy xem nào… tôi muốn thử thách một chút ngay tại đây.

Đồng ý chứ?”
Nhìn được ý vui sướng trong mắt của cô ta, hắn nhắc nhở: “Thử thách của tôi không đơn giản đâu.”
“Tôi đồng ý, chỉ cần ngài Fred cho tôi một cơ hội.” Kiên định, rất có cá tính nhưng như vậy cũng không khiến Frederick Nhược Đông tin tưởng.
Hắn bảo cô ta đứng cách xa mình 20 mét, không hơn không kém.
Lucia nhướng mày vẫn chưa đoán ra hắn định làm gì nhưng hiện tại cô ta không có ý định phản kháng, ngược lại còn vô cùng vui vẻ phối hợp.
“Được rồi, đừng nhúc nhích.” Trên tay hắn từ khi nào đã có một quả táo không lớn cũng không nhỏ vừa vẹn một nắm tay của con gái.
“Ngài…” Nhìn người đàn ông vẫn treo nụ cười nhàn nhạt trên môi, chỉ là nó không còn khiến cô ta bị quyến rũ nữa mà là sợ.

Cô ta bắt đầu không còn được bình tĩnh như trước, môi mím chặt, hai bàn tay siết mạnh khi hắn đặt quả táo trên đỉnh đầu của mình.
Hắn ta… sắc mặt cô ta hoàn toàn tái nhợt.
Người đàn ông đó vẫn ung dung như chẳng có chuyện gì trở lại bàn gỗ, mùi đàn hương lúc này khiến tâm tình của hắn khá dễ chịu, từ trong hộc bàn lấy ra một khẩu súng ngắn màu đen sáng loáng.
“Ngài Fred… ngài…” Lucia hét lên, cô ta đã biết Frederick Nhược Đông định làm gì, hắn muốn lấy thân thể cô ta làm bia bắn, thật quá quách..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi