NGÀI FRED! TẠI SAO LÀ EM


Hôm sau là thứ bảy, cô có tiết học buổi sáng nên ngài Fred hẹn cô qua trưa, trước đó còn dặn dò cùng ăn trưa với hắn.
Lạc Quý Nhân thấy Trương Ý Nhi đứng trước gương soi đi soi lại khẽ cười, trêu: “Đẹp rồi, cậu không trưng diện cũng đẹp sẵn rồi, soi nữa thì cái gương đó dính vào cậu luôn đó.”
Trương Ý Nhi xấu hổ gãi đầu, nhìn đồng hồ, nên đi rồi, từ ký túc xá ra đến cổng học viện cũng mất kha khá thời gian.

Vừa cầm túi xách vừa vẫy tay với Lạc Quý Nhân: “Vậy tớ đi nhé.”
“Đi chơi vui vẻ.”
Sắp đến Noel nhiệt độ ngày càng giảm xuống thấp, dù có thêm lớp áo choàng lông vũ bên ngoài cũng vẫn còn khá lạnh.
Như ngài Fred đã nói, cô chỉ việc trình thẻ sinh viên ra chú bảo vệ đã thả cho cô đi, không biết ngài ấy đã dùng cách gì nữa.

Hôm trước chú “quản gia” đưa cô đến ký túc xạ mất tận 30 phút, hôm nay đi ngược lại thì mất có 20 phút, thế là đến sớm mất chục phút, cô lại dự trù thêm thời gian thành ra cách giờ hẹn tận 20 phút, nhưng việc ngồi đợi người mình mong chờ đặc biệt vui vẻ.
Cổng trường hầu như thời điểm nào cũng vắng tanh ngoại trừ những dịp nghỉ lễ, vừa dậm chân vừa ngó con đường dài bằng phẳng, hai bên đường là hai hàng cây bạch dương vàng ươm, đã qua mùa thu và đang bước vào những ngày mùa đông lạnh giá nhưng sắc vàng của chúng vẫn chưa mất đi, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua tạo thành những cơn mưa lá vàng rũ xuống khắp không trung rồi đáp xuống mặt đường khô khan.

Trương Ý Nhi không kiềm được trước cảnh tượng xinh đẹp trước mắt, liền lôi điện thoại ra chụp vài tấm, cùng với một bức ảnh tự sướng, phía sau lưng cô chính là con đường được hai hàng cây bạch dương phủ đầy sắc vàng, cảnh đẹp tựa người, người càng đẹp hơn cảnh.
Tâm trạng không tệ, cô chọn hai tấm ảnh, một tấm chỉ có cảnh, một tấm khoe khuôn mặt của mình rồi đăng lên QQ với dòng trạng thái: “Ngày mùa đông ấm áp.”
Cô chẳng có mấy người bạn, nhưng toàn là những bạn bè cực phẩm, vừa thấy cô cập nhập mới đã vào bình luận.
Lạc Quý Nhân người không như tên: [Tôi muốn thấy người khiến cậu ấm áp trong cái mùa đông lạnh đóng băng này.] Biết trêu chọc cô quá rồi đấy nhưng cô không thể cho cô ấy biết người cô thích là “chú họ” của cô đâu, loạn luân đấy.
Huyền Bạch: [icon khóc, icon ghen tị]
Cái gì vậy chứ, khóc là thế nào cái tên này.
Tống Vô Ưu với vài người bạn trường cũ cũng bình luận, cô đọc xong định tắt điện thoại chờ ngài Fred thì ở mục tin nhắn riêng Huyền Bạch gửi đến vài tin liên tục.
[Con đường đó quen quen]
[Cô thì sướng rồi, còn có thể vui vẻ chụp ảnh]
[Tôi đang mình đầy thương tích sau trận chiến đẫm máu]
[Boss lại không có tung tích, sầu muốn chết]
Trương Ý Nhi há hốc miệng, cô chớp mắt đọc lại lần nữa.


Ôi trời…
Thế là cô nhắn tin hỏi lại: [Ngài Dạ mất tích?]
Huyền Bạch: [Ừ] như thể tìm được người an ủi mình, hắn nhắn tiếp: [Ngài ấy còn bị thương nặng, huhu tôi đau lòng]
Trương Ý Nhi mím môi, cô suy tư vài giây bàn tay lại lướt trên màn hình: [Ám Dạ các anh vẫn ổn chứ?]
Huyền Bạch: [Chúng tôi không dễ bị đánh bại vậy đâu, chỉ là Boss không có tin tức gì, ai cũng không có tâm trạng]
Trương Ý Nhi còn chưa kịp an ủi hắn vài câu thì hắn đã gửi lại tin tạm biệt: [Huyền Nhạn bắt tại trận tôi nói chuyện với cô, điện thoại coi như bị tịch thu, vĩnh biệt]
Cô bật cười một tiếng, cái tên Huyền Bạch này… cũng đáng yêu quá rồi, tâm trạng không tốt mà vẫn nhớ đến mà nhắn tin cho cô, dù Ám Dạ và Fred không có quan hệ tốt thì cũng không phải là kẻ thù, cô biết Huyền Bạch đối với cô có cảm tình, hắn muốn làm bạn bè với cô thật, cô cũng muốn kết thêm bạn nhưng nhớ đến vẻ mặt của ngài Fred vào cái hôm trên xe thấy ảnh của cô do Huyền Bạch chụp, hình như hắn không vui lắm.

Coi như hắn ghen đi.
Dù sao thì cô cũng hơi lo lắng cho Huyền Bạch, hắn nói hắn đang mình đầy thương tích, nghĩ đến Dạ Huyền cũng bị thương còn mất tích thì chắc chắn Huyền Bạch cũng không lành lặn sau cuộc chiến gì đó của bọn họ.


Có nên tìm cách đi thăm hắn không nhỉ? Đang rối rắm vì chuyện thăm hay không thăm thì tiếng động cơ của siêu xe từ xa truyền đến tai, cô giật mình nâng mắt, sau đó cả khuôn mặt như được vầng hào quang bao phủ, tỏa sáng đến lóa mắt người đàn ông đang ngồi ở ghế sau.
Khóe môi hắn nhếch nhẹ, chút khó chịu vì nhìn thấy vài bình luận của nam sinh dưới bài đăng của cô hoàn toàn bay biến.
Xe dừng lại, hắn chủ đông đẩy cửa cho cô, giọng điệu trầm thấp: “Lên nhanh.” Ngoài trời khá lạnh, dù là buổi trưa thì nhiệt độ vẫn rất thấp.
Trương Ý Nhi mỉm cười ngại ngùng, đặt bàn tay vào bàn tay to lớn của hắn rồi nhanh nhẹn chui vào trong xe, cửa vừa đóng nguồn nhiệt ấm áp ngay tức thì xâm nhập vào thân thể, như ngăn cách hai thế giới nóng và lạnh, như ngày và đêm.
Không biết tấm ngăn cách đã được kéo xuống từ trước hay chỉ mới vừa lúc cô xuất hiện.
“Sao không đứng trong trạm đợi, không biết lạnh hả?” Hắn vuốt v3 bàn tay mềm mại, lạnh lẽo của cô, bình thường tay của cô nhóc này rất ấm, lúc này vì lạnh mà đỏ ửng, hắn nhíu mày không vui vì cô không biết để ý đến sức khỏe của mình.
Trương Ý Nhi cười tươi, cô làm nũng: “Em thấy cảnh bên ngoài đẹp nên muốn ngắm một chút.”
Người đàn ông hừ một tiếng, bắt đầu mỉa mai: “Còn rất thoải mái mà chụp ảnh.”
Ai đó chột dạ, ngón tay vô ý cào cào vào lòng bàn tay của hắn, sau đó trời đất quay cuồng, cô đã bị hắn đảo một cái đặt ngồi trên người.
Cặp mắt xanh lục ẩn chứa vô số bí ẩn như đoạt mất linh hồn Trương Ý Nhi, tay nâng lên chạm vào mặt hắn, cô cười ngốc nghếch rồi nhướng người ôm chặt hắn vùi cả khuôn mặt vào ngực người đàn ông, mùi gỗ trầm và bạch đậu khấu quen thuộc khiến trái tim cô chộn rộn cũng dễ chịu hơn bao giờ hết.

Chỉ mới một tháng không gặp cô đã nhớ hắn đến mức này, thật sự chỉ muốn treo trên người hắn mãi mãi, không rời ra hắn một bước.
Tiếng cười trêu đùa của người đàn ông trên đỉnh đầu càng làm trái tim cô đập nhanh hơn, còn đang định liếc hắn một cái thăm dò thì cằm dâng lên xúc cảm lành lạnh, những ngón tay thon dài, có lực mà cô rất quen thuộc nâng chiếc cằm nhỏ của cô, một tay hắn nắm trọn eo nhỏ, dù qua ba lớp áo dày dặn vẫn cảm nhận được sự chiếm hữu trong đó.

Hắn cúi đầu, tay ở ngay eo mềm gia tăng lực, nâng cô lên cao một chút: “Nhớ tôi à?”
Người con gái không chút do dự gật gật đầu, càng ôm chặt cổ hắn hơn: “Rất nhớ.” Giây sau đó miệng được hắn lấp kín, xe đã chạy một đoạn nhưng Trương Ý Nhi không chút để ý, toàn bộ lý trí đã bị đánh gục, chỉ có bộ não đã phẳng trơn, chỉ có trái tim đang hỗn loạn đập mạnh mẽ, tất thảy suy nghĩ của cô lúc này chỉ có bờ môi mỏng của hắn, đ@u lưỡi ướt át của hắn, hương vị của hắn, chỉ có hắn mà thôi.
Được sự thúc đẩy nhiệt tình của con tim đã sớm không còn thuộc về mình, Trương Ý Nhi nhắm nghiền mắt ra sức đáp lại từng sự trêu chọc đến chết người của Frederick Nhược Đông.

Hắn nhếch miệng cùng cô triền miên, say đắm trong nụ hôn ngọt ngào và tràn đầy d*c vọng.
Trương Ý Nhi không rõ xe đã dừng lại lúc nào, cũng không biết tài xế đã đi đâu, càng không nhận thức được bọn họ đang ở chỗ nào, bởi vì Frederick Nhược Đông liên tục châm lửa trên người khiến đầu óc cô không thể tỉnh táo nổi.

Từng lớp quần áo mà cô đã tỉ mỉ mặc vào lần lượt được hắn dễ dàng cởi ra, máy sưởi trong xe vô cùng ấm vẫn không áp chế được bàn tay mang khí lạnh mạnh mẽ của hắn, ngón tay hắn chạm vào từng phân trên da thịt người con gái đang ngồi trên đùi, đôi mắt màu xanh lục đã không còn trong suốt, không còn sự lạnh lẽo thường ngày, hiện tại nó như ánh lên một ngọn lửa nóng bỏng có thể đốt cháy từng chút một trên thân thể và cả linh hồn Trương Ý Nhi.
Môi hắn dừng ở cần cổ thon dài, đầu ngón tay không nhanh không chậm gỡ đi móc khóa áo ngực, nhiệt độ không ngừng tăng lên từ cơ thể mềm mại như truyền qua đầu ngón tay hắn, dần dần cái lạnh đã bị thay thế hoàn toàn bởi những nồng ấm, những nóng bỏng vây kín cả hai.
Frederick Nhược Đông hôn lên ngực cô, đôi bàn tay vuốt v3 bờ vai quyến rũ, nhỏ nhắn, âm thanh r3n rỉ đi vào não bộ chạy thẳng xuống bụng dưới, và hắn rõ hắn đã động tình.
Tiếng thở nặng nề, có chút gấp gáp của hắn khiến Trương Ý Nhi không khống chế được mà mở mắt ra, bàn tay nơi ngực dùng sức, cô hít sâu, mắt vẫn nhìn hắn, trong đôi con ngươi màu nâu thuần túy hiện lên những tình cảm kỳ diệu: “Ngài Fred… ngài thích em sao?” Cô đánh mất lý trí thốt ra câu hỏi đã chôn sâu trong lòng bao lâu nay.
Người đàn ông bỗng khựng lại, hắn híp cặp mắt sâu hút của mình như xuyên thấu tầng tầng lớp chắn trong đôi mắt trong vắt, bốn mắt chạm nhau không cách nào rời đi, mu bàn tay khe khẽ áp bên má của cô, giọng hắn trầm thấp hơn bất cứ lúc nào: “Tôi không hiểu thích là thế nào…” Hắn c ắn môi dưới của cô, khóe miệng cong cong, những sợi tóc bạch kim rũ trước trán hơi ẩm ướt càng làm cho hắn thêm vạn phần quyến rũ, hắn thả giọng bên môi cô: “Tôi chỉ biết tôi động tình.” Dứt lời lần nữa nuốt trọn hơi thở của người trong lòng, hắn không cho cô cơ hội từ chối, mà hắn rõ cô sẽ không bao giờ phản kháng hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi