NGÀI FRED! TẠI SAO LÀ EM


Trương Ý Nhi tỉnh lại lần nữa là tại căn phòng của mình trong tứ hợp viện.

Đầu đau ê ẩm, cố gắng gượng dậy đảo mắt khắp căn phòng.

Nó vẫn như lần đầu tiên cô đặt chân đến, ga giường trắng tinh đã sớm được thay bằng một bộ ga khác màu hồng phấn.

Nhìn đồng hồ, năm giờ chiều, lại chú ý đến ngày tháng… Hai mắt Trương Ý Nhi trợn tròn, đồng tử giãn hết cỡ.

Cái gì vậy? Sao thoáng cái đã qua một tuần rồi.

Cô đến đây vào ngày 05 tháng 10, hiện tại đã là ngày 12 cùng tháng.

Chuyện gì đã xảy ra? Cô chỉ nhớ sáng hôm đó… chính là buổi sáng sau khi trải qua một đêm cùng Fred Nhược Đông, dì Ngô mang đồ ăn sáng lên rồi bà ấy rời đi, không bao lâu Lion cũng đến rồi dẫn cô đi đâu đó.

Trí nhớ đến đây là dừng lại, Trương Ý Nhi lắc lắc đầu cố gắng động cái não tàn của mình nhưng không có cảnh tượng nào xuất hiện tiếp theo.

Như thể cô đã bị mất một đoạn ký ức mà đoạn ký ức ấy… Ngay lúc đang rối rắm, dì Ngô đến gõ cửa.

Thật đúng lúc.

“Cô Trương, đến giờ chuẩn bị rồi ạ.” Bà ấy thông báo, dặn dò người bên cạnh rồi đợi ở bên ngoài khoảng mười phút.


Trương Ý Nhi biết mình không có tiếng nói tại nơi tứ hợp viện đầy quyền uy này, không dám chậm trí lập tức nhảy khỏi giường dù cho cả cơ thể vẫn còn uể oải.

Cứ cảm thấy kỳ quái nhưng cô không tài nào tìm ra được thứ kỳ quái ấy là từ đâu.

Bực bội tắm rửa bằng tốc độ nhanh nhất, trở ra mở cửa mời dì Ngô và hai cô gái xa lạ vào phòng.

Trương Ý Nhi hơi thắc mắc khi dì Ngô dẫn người lạ đến gặp mình nhưng rút kinh nghiệm từ lần trước, miệng ngậm chặt không hỏi bất cứ gì.

Dì Ngô ngầm tán thưởng cô gái hiểu chuyện trước mắt, bà rõ cô đang mơ mơ hồ hồ với mọi thứ nên giải thích đơn giản: “Tối nay cô Trương là bạn gái đi cùng ngài Fred, hai vị đây là thợ tạo hình.” Thật kỳ lạ, vì đây là lần đầu tiên ngài Fred dẫn bạn gái theo xuất hiện tại tiệc tùng, những lần trước đều là Lion hoặc Đan Đan làm bạn, có chăng ngài ấy thật sự vừa ý Trương Ý Nhi? ‘Vừa ý’ mà bà nghĩ không phải là tình cảm nam nữ mà là cô hợp khẩu vị của ngài ấy.

Bà biết người đàn ông máu lạnh và nguy hiểm kia chưa bao giờ biết đến tình yêu của loài người là thế nào.

Hắn sinh ra từ những sai lầm, lớn lên từ những suy thoái đạo đức, trưởng thành từ việc uống máu người thân và hiện tại hắn mang đầy uy nguy… tất cả đều là do chính hắn hy sinh máu, mồ hôi, thời gian mà có được.

Hắn đã có một cuộc đời đầy cam go cũng kịch tính như vậy thì làm sao có thể dễ dàng động tình với một người phụ nữ hay tin tưởng bất cứ ai.

Chính bà ở bên hắn từ khi hắn còn là một đứa bé đáng thương chưa hiểu cuộc đời là gì mà hắn còn không hề tin tưởng thì một cô gái xa lạ chỉ làm ấm giường hắn một, hai lần sao có thể.

Trở lại khuôn mặt ngạc nhiên của cô gái nhỏ ngây thơ, bà chợt có chút tiếc thương.

Nếu hoàn cảnh không đưa đẩy, cô bé đã có một cuộc đời đơn giản, một lộ trình suôn sẻ mà thượng đế tối cao đã vẽ nên: tận hưởng cuộc sống trong sân trường, đi làm, kết hôn rồi sinh ra những đứa bé đáng yêu, đến già thì cùng bạn đời của mình chuyển về vùng nông thôn dân giã hưởng thụ những tháng ngày cuối đời.

Thật đẹp đẽ và hạnh phúc biết bao, tiếc rằng cô đã liên quan đến Frederick Nhược Đông - con trai của một dòng họ quý tộc Anh lâu đời - một người đàn ông đáng sợ và vô tình.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Trương Ý Nhi như một con búp bê được hai cô gái trẻ đặt ngồi trước gương.

Họ bắt đầu trang điểm, làm tóc, đến cả việc mặc y phục cũng không cần Trương Ý Nhi động tay.

Mà cô cũng ngoan ngoãn đến mức cả hai thợ tạo hình cảm thấy kỳ lạ, nhưng bọn họ cũng như dì Ngô, làm đúng bổn phận của mình, chuyện không phải của bản thân tránh xen vào, cũng tránh nhiều chuyện.

Sau một tiếng rưỡi đồng hồ, việc tạo hình cho Trương Ý Nhi đã hoàn tất.

Bọn họ đã canh chính xác thời gian để không làm lỡ thì giờ của ngài Fred.

“Cô Trương muốn chụp hình không?” Cô gái đeo kiếng ngắm Trương Ý Nhi trong gương rồi nhỏ giọng hỏi.

Tiếng kim đồng hồ từng giây từng phút đã quấn chặt cả tâm trí Trương Ý Nhi đến giờ mới dừng lại, cô lắc đầu nhàn nhạt nói: “Không cần đâu.” Hương thơm ngọt ngào từ những bông hoa sứ trắng nõn bên ô cửa sổ lướt qua khoang mũi, nó giúp Trương Ý Nhi tỉnh táo hơn phần nào.


“Giờ chúng ta đi sao?” Cô hỏi, cặp mắt được trang điểm tinh tế với ga màu phấn hồng nhạt tô điểm thêm cho khuôn mặt thanh tú.

Trông cô như nàng thiên sứ mà thượng đế đã để lạc mất nơi trần gian nhiều quỷ dữ.

Những cánh mi như chiếc lông vũ yểu điệu quét nhẹ tầng không khí không gợn gió tạo thành những rung động diệu kỳ.

Hai cô gái ngẩn ngơ ngắm Trương Ý Nhi một hồi mới hoàn hồn, thật là xinh đẹp.

Không phải xinh đẹp một cách lộng lẫy kiểu minh tinh điện ảnh, mà là tựa nàng thiên sứ chỉ tồn tại nơi chốn thiên đường không ai có thể chạm đến.

Frederick Nhược Đông đang nhàn nhã ngồi tại sô pha tầng một, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn nhàn nhạt như trước đến giờ, thỉnh hoảng hắn sẽ nâng mắt liếc nhìn cầu thang uốn lượn nối dài tầng một với tầng hai.

Hắn nhớ đến khuôn mặt non nớt, ngây thơ mà ngày nào hắn cũng ngắm khoảng một giờ đồng hồ.

Trong một tuần qua, mỗi đêm sau khi giải quyết xong những công việc quan trọng hắn sẽ chầm chậm thả mình đến căn phòng yên ắng nơi tầng hai.

Hắn không làm gì quá thân mật chỉ ngồi bên cạnh ngắm cô gái nhỏ, những ngón tay nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua mặt nước mỏng manh vẽ lên từng phân tấm lưng thon thả cũng không kém phần quyến rũ của Trương Ý Nhi.

Khi chạm vào khuôn mặt mềm mại ấy, hắn cảm thấy thật thoải mái, vì ở cô không hề có sức chiến đấu, không có sự toan tính càng không tồn tại một chút nào của sự phản bội.

Dù vậy thì hắn vẫn phải cài Chip BC101 vào não cô, trên đời này không có bất cứ sự tuyệt đối nào ngoại trừ “tính hoài nghi” của hắn.

Con cừu non rồi cũng biến thành hổ đội lốt cừu, mà hắn thì ghét những sự lật lọng và không phục tùng.

Hắn nghĩ những người được hắn cài Chip BC101 đó là sự vinh hạnh của họ, không phải ai cũng có danh dự sở hữu được thứ tuyệt vời do chính hắn tạo ra.


Thứ mà có tiền cũng chẳng thể mua nổi.

Tiếng giày cao gót gõ nhẹ trên cầu thang đá tạo nên những âm thanh dễ nghe, hương thơm cũng từ nơi từng bước chân ấy đi qua lan tỏa quanh quẩn Frederick Nhược Đông.

Hắn đặt tờ báo trong tay xuống bàn đá thạch anh, đoạn đứng dậy một cách uy nghiêm.

Cái nhìn nhàn nhạt, khóe mắt hắn như có ý cười, chỉ là ý cười đó luôn khiến người ta phải bất an rằng người đàn ông này không khi nào có một nụ cười chân thật.

Hắn quan sát một lượt từ trên xuống dưới thân thể Trương Ý Nhi, sự quan sát mang tính đánh giá rồi thu hồi lại rất nhanh.

Âm thanh lười biếng lại quyến rũ: “Đi thôi.”
Trương Ý Nhi bước lẹ chân hơn, bàn tay mảnh khảnh mềm mại như không xương khoác hờ lên khuỷu tay đã cong lại của hắn, mùi trầm hương hòa cùng với bạch đậu khấu thoảng qua khiến trái tim Trương Ý Nhi bỗng đập không đều nhịp.

Mùi nước hoa này sẽ chẳng có ai hợp bằng ngài Fred.

Mạnh mẽ, trầm lắng và cay nồng.

Một sự kết hợp hoàn hảo.

Như sự hòa quyện không kẽ hở của bọn họ vào cái đêm quấn quýt nồng nàn như ánh lửa không ngừng bùng cháy tại vùng cực băng lạnh lẽO và khô quạnh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi