NGÀI FRED! TẠI SAO LÀ EM


Cả thân thể Trương Ý Nhi cứng đờ, theo phản xạ nghiêng mặt về phía âm thanh phát ra, không ngờ tới cánh môi vô ý mà phớt qua làn da người đó, cả hai đều giật mình.
Trương Ý Nhi mở to mắt không thể tin Lạc Hồ Ưng đã đứng sau lưng từ khi nào, lại còn… cái tư thế hết sức thân mật này.

Cô thẹn đến nỗi quên luôn cả đặt cược tiền, cho tới khi y nhắc nhở, văng vẳng bên tai là điệu cười khe khẽ: “Chẵn.”
Người nào đó vội ngồi thẳng lưng, khuôn mặt đỏ bừng cũng quay phắt trở lại, nếu là khi nãy cô đã hét lên rồi nhưng lúc này… ây hai anh em họ Lạc đều khiến cô tức đến không biết làm cách nào.
Ván cuối Trương Ý Nhi thắng.
Người đàn ông vẫn đứng sau lưng cô, hương bạc hà không sao xua đi nổi, Trương Ý Nhi đếm tiền mà đầu óc cứ lộn tùng phèo, ngẫm rồi ngẫm dựa vào số tiền cược thắng ván cuối, cô trích ra một nửa đưa cho Lạc Hồ Ưng.
Nhìn thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa hứng thú của y, Trương Ý Nhi cụp mi ậm ờ nói: “Chia cho ngài một nửa, nhờ ngài nên tôi mới thắng ván cuối.” Vốn dĩ cô định cược lẻ, tức là thua hoàn toàn.

Cuối cùng vẫn không cứu vãn được chút danh dự nào.
Lạc Hồ Ưng đúng là bất ngờ, cô bé này thế mà còn “chia tiền” cho y, còn là một nửa.

Y thiếu tiền lắm à.

Y không nhận mà nhìn khuôn mặt nhỏ bé chỉ cỡ một bàn tay, làn da trắng mịn không tì vết, cặp mắt trong suốt không chút bụi bẩn.

Đến cả Frederick Nhược Đông cũng bị cô mê hoặc, quả đúng như vậy.


Lại không nhịn được mà dời đến cánh môi đỏ mọng, khóe môi còn có một vết thương nhỏ như bị ai đó cắn.

Sắc mặt y hơi biến đổi, hàng mi rung động như đang bày ra sự thay đổi hiếm thấy trong con ngươi màu hổ phách.
Ngón tay cái theo thói quen vuốt nhẹ hình xăm trên mu bàn tay, cuối cùng trước vẻ mặt mong chờ hết sức thành khẩn của cô bé, hắn cười nhàn nhạt mở bàn tay ra nhận lấy tiền xu.
“Cảm ơn ngài.” Nói rồi Trương Ý Nhi mím chặt môi không nhìn hắn nữa, tay ôm tiền xu đi tìm ngài Fred.

Chỉ nhận một cuộc điện thoại thôi mà mất cả buổi.
Chơi ở Mark Key cả một buổi, đến tối Frederick đưa cô về lại học viện.

Trước đó Trương Ý Nhi có nói với hắn chuyện cô muốn theo Hứa Bác Diễn học phụ đạo, đã hẹn với ông ấy thứ bảy hàng tuần sẽ đến phòng tranh của ông để học thêm nhưng học viện Phong Khởi chỉ cho sinh viên ra ngoài một tháng một lần.

Cô không muốn dựa vào quan hệ để được đặc cách nhưng chuyện này liên quan đến tương lai, cô không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này được.
Frederick Nhược Đông không ngờ cô bé này còn kiếm được một ông thầy hội họa có năng lực ở bên ngoài, sau khi nghe cô giải bày khó khăn cũng như niềm khát khao được làm học trò của Hứa Bác Diễn, hắn bảo cô cứ yên tâm trở về học viện, hắn sẽ đánh tiếng với lãnh đạo bên đó.

Dù sao lý do cũng chính đáng nên có thể thỏa thuận dễ dàng.
Trương Ý Nhi vô cùng yên tâm, lúc tạm biệt hắn vừa đặt lên tay cầm cánh cửa đã bị hắn siết chặt eo, một đường ôm cô ngồi trên đùi, môi nhanh chóng được hắn mút lấy.

Hắn hôn rất mạnh như thể muốn nuốt luôn cái thân thể nhỏ bé này vào bụng.


Trương Ý Nhi ngơ ngác vài giây rồi vòng tay qua cổ hắn cùng hắn triền miên trong nụ hôn cháy bỏng.

Lần nữa tấm ngăn cách được kéo xuống.
Dường như Frederick Nhược Đông đặc biệt thích hôn môi, mỗi lần gặp nhau hắn luôn hôn cô rất nhiều, giống như cả ngày chỉ việc ôm cô hôn môi cũng được.

Đương nhiên đó chỉ là cô ví dụ, làm gì có chuyện sau nụ hôn vẫn là nụ hôn cho được.

Chắc chắn phải lăn giường.

Tự nhiên nghĩ đến chuyện đó, khuôn mặt cô đỏ ửng, có chút xấu hổ khi trong đầu xuất hiện mấy cảnh đen tối.
Đến khi Frederick Nhược Đông suýt lột sạch quần áo trên người cô “làm” trận nữa mới dừng lại trong sự khó chịu của cơ thể.
Trương Ý Nhi dụi cả khuôn mặt nóng như lửa vào ngực hắn, tiếng cười trầm thấp trên đỉnh đầu làm hai tai cô mềm nhão.
Cuối cùng hắn cũng thả cô xuống, còn cười dặn dò: “Đừng khiến tôi mất mặt.”
Trương Ý Nhi bĩu môi lén lườm hắn hai giây, ngay sau đó cong chân bỏ chạy vào học viện.
Hắn nhìn bóng dáng nho nhỏ như chú thỏ nhát gan khuất sâu vào cánh cổng lớn của học viện mới thu hồi tầm mắt, nụ cười trên khuôn mặt cũng biến mất.

Trở lại vào xe hắn ra lệnh cho tài xế: “Về tứ hợp viện.”
Ra ngoài một buổi đã kiếm được một số tiền hoành tráng, tâm trạng đặc biệt tốt, trên đường về ký túc xá cô ghé cửa hàng tiện lợi trong trường mua đồ ăn vặt với vài đồ dùng cá nhân, lúc tính tiền ánh mắt lơ đãng chạm vào mấy hộp xanh đỏ đủ loại trên kệ, người nào đó giật mình, nhớ đến hôm nay cùng hắn lăn lộn hai lần, cả hai lần đều không dùng bao.


Bàn tay vô ý thức sờ vào vùng bụng bằng phẳng.

Hiện tại cũng không phải là kỳ an toàn, liệu có khi nào mang thai không?
Nghĩ vậy vừa tính toán thời gian vừa chạy đến nhà y tế, quản lý là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, sao lại là đàn ông cơ chứ.

Trương Ý Nhi nhăn mặt ngó người đó một cái, miệng muốn nói nhưng lại ngại muốn chết.
“Em cần gì?” Y lên tiếng trước, ánh mắt lạnh nhạt quan sát khuôn mặt đang nhăn nhúm của sinh viên trước mắt, không rõ gặp y rất miễn cưỡng hay sao mà trưng ra cái biểu cảm đó.

Trương Ý Nhi mím môi, bị giọng điệu lạnh tanh của y làm cho giật mình, não lại xoắn vài cái, cô nghĩ người đàn ông này trông có vẻ chẳng thèm quan tâm việc nữ sinh đến hỏi thuốc tránh thai đâu, ừm, có lẽ là một người chỉ tập trung vào làm đúng công việc của mình thôi.

Nghĩ vậy, cô hít sâu nở nụ cười khiên cưỡng: “Em… em muốn thuốc tránh thai khẩn cấp ạ.”
Quả nhiên người đó không có biểu cảm gì khác thường, chỉ liếc cô một giây nói: “Đợi tí.”
Cô đáp lí nhí: “Vâng.”
Đến khi cầm vĩ thuốc có một viên màu trắng duy nhất trong tay mà cô vẫn ngại ngùng, gãi gãi đầu định cảm ơn thì người đàn ông lên tiếng dặn dò: “Về thì uống liền, thời gian uống cách lúc quan hệ càng sớm càng tốt.

Nếu quan hệ nhiều thì nên uống thuốc theo tháng hoặc chú ý đeo bao cẩn thận.

Thuốc khẩn cấp chỉ nên dùng một đến hai viên một tháng, rất có hại cho tử cung.

Tốt nhất là hạn chế dùng.” Âm thanh đều đều như một bản nhạc piano không có cao trào, chỉ có vài nốt lặp đi lặp lại đến nhàm chán nhưng vẫn khiến người ta chú ý.
Hai tai Trương Ý Nhi nóng bừng vẫn lắng nghe rồi gật gù đầu ghi nhớ, cảm ơn lần nữa mới rời khỏi nhà thuốc.

“Em nữ sinh này.”
Ơ… gọi mình sao?
Trương Ý Nhi nghi ngờ quay lại nhìn y, đợi y nói và sau khi nghe y lên tiếng thì Trương Ý Nhi cảm thấy mình nên bỏ chạy ngay lập tức thôi, thật quá mất mặt.
“Em chưa trả tiền.”
Trả tiền?
Trương Ý Nhi nuốt nước miếng, cô tròn mắt ngây ngốc hỏi: “Không phải miễn phí ạ?” Đây là nhà y tế của học viện mà, không phải trường học nào cũng vậy sao.

Sang học viện Phong Khởi thì khác biệt hả?
Cặp mắt được che giấu dưới cặp kính lóe lên ý cười, giọng điệu thì vẫn thờ ơ: “Tùy loại thuốc, thuốc tránh trai này thuộc vào loại phải trả tiền.”
Còn có chuyện phân biệt thuốc trả tiền với không trả tiền sao.
Cuối cùng không thể để mất mặt hơn mà nhanh chóng vừa lấy điện thoai vừa nhỏ giọng: “Xin lỗi, em chuyển tiền qua QQ nhé.”
Người đàn ông gật đầu, kiệm lời hơn cả ngài Fred nữa.
Thanh toán xong, Trương Ý Nhi thở dài thườn thượt, vừa nâng mắt đã chạm phải ý cười của người kia, cô thẹn đến không dám nói thêm lời nào, vội xoay người bỏ chạy.
Mẹ nó, trước khi vào học viện ngài Fred đã dặn dò đừng để hắn mất mặt, loáng thoáng cái đã mất hết mặt mũi vì một viên thuốc tránh thai.
Trương Ý Nhi rầu rĩ ngồi lên xe ba gác, chú tài xế ngó cô một cái rồi đạp chân ga.

Đến cả chú tài xế xe ba gác cũng muốn trêu cô à? Thật xấu hổ quá đi.
Lúc đi ngang qua khu vực căn tin Trương Ý Nhi vẫn ngửi thấy mùi máu tanh nồng đó, cả tuần nay rồi mà vẫn còn y nguyên, xem ra ông trời muốn cô hành động cứu người rồi.

Vừa hay ngày mai là chủ nhật, rất thuận lợi cho việc làm thám tử tư..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi