NGÀI HOẮC EM YÊU ANH


"Sao rồi?" Hoắc Mạc Đình thấy David đi ra cất giọng hỏi.
"Khó phân tích, tôi đã từng nghe nói tới loại độc này nhưng chưa chữa bao giờ, hơn nữa dựa vào kiểm tra, sức khoẻ vợ cậu rất yếu nhưng không hiểu sao lại không có hiện tượng suy kiệt, bình thường phải mất nửa năm mới có thể hồi phục lại thể lực, vợ cậu hiện tại chỉ hai tháng ngắn ngủi đã có thể nâng được cả tạ chứ đừng nói là hồi phục" David trầm ngâm nói, tình trạng này quả thực là, anh cũng tìm hiểu về loại độc này tên chính xác là độc tố số 37.

Tính năng phát tán chậm nhưng độc vô cùng.
Hoắc Mạc Đình nghe xong im lặng nhìn David chờ đợi anh nói tiếp.
"Nhưng là...tôi phát hiện nếu không chữa trị kịp thời thì e là tính mạng cũng khó giữ.

Trong vòng 1 năm cơ thể vợ cậu sẽ suy kiệt dần" David chậm rãi nói tiếp.
"Cái đó, hình như vợ cậu đã biết trước chuyện này rồi thì phải" David nhớ tới lời nói của Lăng Nhiễm khi anh chuẩn bị thông báo bệnh tình.
Cô chỉ thản nhiên hỏi: Có phải thời gian của tôi rất ít không?
Khi đó David khá bất ngờ với câu hỏi của Lăng Nhiễm, một người phụ nữ mà có thể bình tĩnh khi nghe tin mình có thể sẽ phải chết.
"Ừ"
"???" Chỉ ừ thôi á? Tên này biết vợ như vậy mà chỉ ừ thôi à, David làm bộ mặt quả nhiên là người lạnh lùng trước nay không hề thay đổi.
"Có cách nào giải độc hoàn toàn không?" Một lúc sau giọng nói trầm ổn của Hoắc Mạc Đình vang lên.
"Có thì có, chỉ là tốn chút thời gian"
"Làm cách nào tùy cậu, phải giải độc" Hoắc Mạc Đình nói xong không để David kịp phản bác anh đã đứng dậy đi vào phòng có Lăng Nhiễm ở bên trong.
"Này! Cậu coi tôi là bác sĩ riêng đó à!?" David đi theo sau chất vấn đầy bất mãn.

"Không phải chắc?" Hoắc Mạc Đình bỏ lại câu nói đó rồi đóng sầm cửa lại, chặn David ở bên ngoài.
"WTF! Tên vong ân bội nghĩa kia! Đây là nhà của lão tử! Sao cậu dám đóng sầm cửa trước mặt chủ nhà thế hả?" David đưa tay mở cửa nhưng bị khoá trái.

Cái tên kia dám làm như vậy với anh, hừ cậu đợi đó.

David tức giận hừng hực khí tức đi xuống nhà xem tivi cho bõ tức.
Hoắc Mạc Đình bước vào phòng thấy Lăng Nhiễm đang ngồi cạnh cửa sổ bấm điện thoại, có vẻ tập trung quá nên cô không biết có người vào.

Hoắc Mạc Đình đứng đó thất thần một lúc, Lăng Nhiễm dạo này thay đổi rất nhiều, không còn buông thả như trước kia, hơn nữa cũng có nề nếp sống vô cùng tốt, nghe dì Thẩm nói hôm nào Lăng Nhiễm cũng xuống nhà lúc 7 giờ với dáng vẻ tươi tắn, còn có trước kia không ngày nào là cô không ra khỏi nhà mất nửa ngày bây giờ thì không có việc gì cần cô chỉ ở trong nhà không đọc sách thì xem phim rồi chăm sóc cây cảnh trong vườn.
Một con người không thể nào chỉ trong 1 khoảnh khắc mà thay đổi một cách nhanh chóng như vậy, giống như đã biến thành người khác vậy.
"Anh vào từ khi nào vậy?" Lăng Nhiễm ngẩng đầu lên thì thấy Hoắc Mạc Đình đang đứng nhìn mình phía cửa cô cất giọng hỏi.
"Được một lúc rồi" Hoắc Mạc Đình nhanh chóng lấy lại trạng thái.
Anh lại nói tiếp: "David sẽ giải độc giúp cô"
"Thật sao? Tìm được cách rồi sao?" Lăng Nhiễm nghe vậy mắt sáng lên, tâm trạng thoáng chốc vui vẻ.
"Ừ, cần một thời gian"
Lăng Nhiễm nghe xong thở phào một tiếng, đấng cứu nhân đây rồi.

Định mở miệng nói cảm ơn thì chuông điện thoại reo, màn hình hiện lên chữ Lăng Mộ Đổng.

Là ba của Lăng Nhiễm.

Cô nhíu mày chần chừ một lát rồi bấm nghe: "Alo! Ba!"
"Nhiễm Nhiễm! Tối trở về ăn tối với gia đình, gọi cả tiểu Đình nữa, lâu rồi hai đứa không trở về" Giọng nói ôn hoà của Lăng Mộ Đổng vang lên.
Lăng Nhiễm nhìn Hoắc Mạc Đình đứng đó rồi nói: "Anh ấy bận lắm, con đang ở nhà bạn e là tối nay không về được"
Ba mẹ cái khỉ khô gì chứ! Lợi dụng Lăng Nhiễm để phát triển kinh tế, thu lợi về cho bản thân.

Lăng Nhiễm ớn lạnh sau lưng, không giống ba mẹ ruột chút nào.
"Bận cái gì mà bận! Về nhà ăn một bữa thì có làm sao! Đúng là bất hiếu!" Giọng nói của Lục Triệu Y là mẹ của Lăng Nhiễm lên tiếng, giọng nói chứa đầy sự không ưa, rõ ràng là thái độ ghét bỏ.
"Được rồi để con sắp xếp! Mạc Đình có thể sẽ không tới!" Lăng Nhiễm thở dài cup máy, có người mẹ yêu thương như vậy hỏi sao Lăng Nhiễm không ghét bỏ chính gia đình của mình chứ.


Cô thật đồng cảm với cô ấy.

Mặc dù không có ba mẹ nhưng bản thân cô cũng có quãng thời gian ngắn ngủi bên bà của mình, cũng nhận được tình yêu thương.

Cũng thật nể Lăng Nhiễm, một mình đối chọi với tất cả mọi người, ai cũng trỉ trích, ghét bỏ cô ấy mà cô ấy vẫn vô tư theo đuổi sở thích của mình, mặc dù trái tim đặt không đúng chỗ.

Lăng Nhiễm! Tôi sẽ thay cô quản lý trái tim này.
"Cái đó...Mạc Đình, tối nay nếu anh rảnh có thể đi cùng em về nhà được không? Do ba mẹ em muốn mời anh về, em cũng từ chối giúp anh rồi, nhưng họ kiên quyết muốn mời nên là.." Lăng Nhiễm từ từ mở lời nhìn Hoắc Mạc Đình, chắc chắn anh ta sẽ từ chối thôi.
"Rảnh" Hoắc Mạc Đình suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Ngoại trừ ngày cưới chưa anh chưa bao giờ tới Lăng gia cả.

Một phần bởi anh bận phần khác là do Lăng Nhiễm chưa từng mở lời nói đến, cũng không muốn nói chuyện với anh.
"A....vậy tối chúng ta qua đó" Lăng Nhiễm bất ngờ với câu trả lời của Hoắc Mạc Đình.
Hoắc Mạc Đình gật đầu rôi nhìn chiếc đồng hồ kiểu dáng thanh lịch trên tay nói: "Tôi có cuộc họp bây giờ, không kịp đưa cô về nhà, đi thôi"
"Vậy..." Tôi tự bắt xe về, Lăng Nhiễm chưa nói hết câu thì Hoắc Mạc Đình đã ra khỏi phòng mất rồi.
"Chào bác sĩ tôi về trước nhé!" Lăng Nhiễm chạy xuống nhà chào hỏi David rồi đi theo Hoắc Mạc Đình.
"Về thong thả!" David vẫy tay nói.

Không được Hoắc Mạc Đình đã vướng vào ái tình, anh phải đi nói với anh em mới được.
-----------------
Lăng Nhiễm ngồi trên ghế salon bất lực nhìn người đàn ông ra khỏi văn phòng, trước khi đi còn để lại một câu: "Phía trong là phòng nghỉ, tôi họp sẽ lâu mệt thì vào đó"

Lăng Nhiễm gật gật đầu.

Cô nhìn cánh cửa đóng lại, ban nãy cô nói là có thể bắt xe về nhà nhưng Hoắc Mạc Đình không biết vì sao lại đưa cô đi công ty anh như vậy.
Ban nãy có Hoắc Mạc Đình ở đây, cô không dám nhìn hết căn phòng này, bây giờ có dịp quan sát, cách bài trí thì cực kỳ đơn giản nhưng lại vô cùng tỉ mỉ.

Có bàn làm việc, bộ ghế salon, quầy café nhỏ.

À còn có một căn phòng nghỉ nữa, Lăng Nhiễm tiến tới mở cánh cửa phòng nghỉ ra.
Bên trong đầy đủ tiện nghi, từ giường, tủ quần áo, một phòng tắm, cũng không khác phòng ngủ ở Hoắc gia là bao, chỉ thiếu mỗi ban công và quầy bar.

Giường nhìn cũng nhỏ hơn so với ở nhà, chắc vì chỉ có mỗi Hoắc Mạc Đình ở.

Chỗ này cũng có thể coi là một căn nhà đủ để ở rồi.
Vì tò mò nên Lăng Nhiễm tới mở tủ quần áo của anh ra, muốn xem liệu trong đó có đồ của phụ nữ không, bên trong toàn bộ đều là quần Tây, áo sơ mi, có vài chiếc áo khoác dài cùng áo Vest.

Lại trở lại ngồi trên giường, mượn tạm giường của anh một chút nhé..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi