NGÀI HOẮC EM YÊU ANH


"Thật ra em còn có một người chị gái song sinh nữa, trước giờ em chưa từng nói cho ai nghe chuyện này, nhưng mà chuyện thôi miên! "
"Em nghĩ là do người chị kia của em làm?" Lăng Nhiễm đã đoán ra được phần nào nhưng cô đâu có gây thù chuốc oán gì với người ta đâu nhỉ?
Bích Lạc Doanh gật đầu: "Chị ấy từng học qua lớp học tâm lý sâu, thôi miên là chuyện nắm rõ trong lòng bàn tay"
"Người chị này của em có thù với chị sao?"
"Em không biết hai người chưa từng gặp mặt, lần trước em trở về chị ấy có nhắc qua về anh Đình nhưng chỉ hỏi thăm vài câu, em vốn chẳng suy nghĩ nhiều hơn nữa chị ấy bị bệnh tim không thể tự ý đi lung tung, có một lần chị ấy trốn tới đại học gặp em rồi bất ngờ phát bệnh từ đó không được ra khỏi nhà nữa" Bích Lạc Doanh nhớ tới chuyện cũ khi đó còn vì chuyện này mà cô bị ba mẹ trách mắng rất nhiều.

"Nếu em cho rằng cô ấy ra tay vậy tại sao hình ảnh của Lăng Kỳ lại xuất hiện?" Đây cũng là điểm nghi hoặc trong lòng Lăng Nhiễm.

"Em cũng không rõ! "
"Tạm thời đừng suy nghĩ nhiều" Lăng Nhiễm nhẹ giọng nói thật ra vẫn còn một khả năng nữa nhưng cô không chắc nên không nói ra điều này cần gặp Lăng Kỳ để xác nhận.

Còn một vấn đề nan giải hơn đó chính là hiện giờ cô muốn đi cũng khó lòng mà đi được.


"Vâng, đợi chị hồi phục rồi tính tiếp"
"Nhiễm Nhiễm! Mạc Đình! đâu! " Triệu Khải đứng hình khi nhìn thấy Bích Lạc Doanh, vẻ mặt ngập ngừng khó nói muốn chuồn nhưng không được.

"Hửm?" Lăng Nhiễm tò mò quay lại thấy được ánh mắt đó của Triệu Khải cô lại quay lại nhìn Bích Lạc Doanh biểu cảm cũng không khác Triệu Khải là bao.

"Hai người sao thế?" Lăng Nhiễm hỏi, chẳng lẽ cãi nhau? Không thể cãi nhau không thể nào lại mang vẻ mặt chột dạ như vậy.

"Không sao!"
"Không có gì! Tôi! tôi đi tìm Mạc Đình!" Triệu Khải nói rồi chạy mất hút.

"Hừm! Lạc Doanh! giữa hai người! " Lăng Nhiễm dùng ánh mắt mờ ám nhìn Bích Lạc Doanh.

"Không có chuyện gì đâu!" Bích Lạc Doanh đỏ mặt cúi đầu.

"Thật không? Sao chị thấy giữa hai người giống như có gian tình ấy"
Bích Lạc Doanh: "! "
Vừa định nói thêm thì Hoắc Mạc Đình đã trở về trên tay xách theo một túi đồ nhỏ hiển nhiên là bánh trôi ngũ vị mà cô muốn.

"Ở đó đợi anh" Hoắc Mạc Đình nói rồi cầm túi đi vào phòng ăn sau đó trở ra định bế Lăng Nhiễm lên nhưng cô từ chối.

"Dìu em vô đó đi, cứ để anh bế như vậy bao giờ mới khỏe lại được!"
"Không đi nổi thì nói với anh" Nghe lời cô cũng hợp lý nên Hoắc Mạc Đình mới thoả hiệp đỡ cánh tay cô để cô bám vào bước đi từng bước.


Lần đầu tiên trong cuộc đời Bích Lạc Doanh cảm thấy mình phát sáng như bây giờ: "Em còn có việc! Em đi trước!"
"Ơ, không ở lại ăn chút bánh sao?" Lăng Nhiễm ngoái lại.

"Không cần đâu" Lần này chỉ nghe được giọng Bích Lạc Doanh người đã sớm vòng qua phòng khách phụ rời đi.

Lăng Nhiễm thở dài không nói gì, sau khi ngồi xuống bàn Lăng Nhiễm mở miệng hỏi: "Anh tìm mua thứ này ở đâu thế?"
Cô chỉ tiện miệng nói ra chứ không nghĩ ở đây có thứ này.

"Tìm không khó ở gần siêu thị có bán" Động tác của anh không nhanh không chậm trút bánh trong hộp ra bát.

"Uầy! Thơm thật đấy!" Lăng Nhiễm ghé mũi vào hít hít, không ngờ bây giờ cô có thể ăn lại thứ này.

"Đợi chút hãy ăn còn nóng" Hoắc Mạc Đình đưa lên miệng thổi qua thổi lại một chút rồi múc một viên bánh trôi tròn xoe lại thổi thổi rồi đưa lên miệng cô, có đủ 5 màu cho mỗi hộp.

Lăng Nhiễm há miệng ra, cắn một cái vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, vỏ ngoài dai dai mềm mềm nhân bên trong ngọt lịm, kí.ch thích vị giác vô cùng.


Cứ như vậy Lăng Nhiễm ăn hết một hộp bánh thì no, chợt nhớ tới ban nãy cô nghiêng đầu hỏi anh: "Chồng ơi! Giữa Lạc Doanh và Khải ca xảy ra chuyện gì sao?"
Động tác lau tay của anh thoáng dừng lại vì chữ chồng của cô đôi môi mỏng nhếch lên rồi giải thích cho Lăng Nhiễm.

"Thật luôn? Bảo sao em cứ thấy là lạ!" Lăng Nhiễm nghe xong mở to mắt kinh ngạc.

"Tiếc là cậu ta quá dốt nát"
"Nếu là anh thì anh làm gì?" Lăng Nhiễm buột miệng hỏi một câu.

"Em nói xem? Mỡ dâng tới miệng mèo thì còn làm gì?"
Lăng Nhiễm đen mặt làm sao không biết được cái suy nghĩ ấy chứ, tại sao ai cũng thay đổi vậy, từ bao giờ mà Hoắc Mạc Đình lại có tính cách đùa giỡn vui nhộn như thế?
Lát sau hai người rời khỏi phòng ăn Hoắc Mạc Đình lại đưa Lăng Nhiễm đi dạo loanh quanh trong vườn, bây giờ cô đi được nhiều hơn mấy hôm trước chẳng mấy chốc sẽ lại khôi phục như ban đầu thôi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi