NGÀI HOẮC EM YÊU ANH


Biệt thự nhỏ giáp biên giới, Hoắc Mạc Đình ôm cô vào trong bác sĩ trực đợi lập tức đi theo.
Gia đình Tăng Tử nhìn theo không biết có chuyện gì xảy ra nhưng bọn họ đều mang cảm xúc áy náy dù sao lần nào cũng là họ giúp đỡ gia đình mình, lần này còn bị thương...chẳng biết có nghiêm trọng hay không.
"Hoắc thiếu, vợ ngài có thể bị nứt xương bả vai, tội tạng bên trong có chút ảnh hưởng, còn lại chỉ là vết thương ngoài da cần phải tĩnh dưỡng thời gian dài"
Hoắc Mạc Đình gật đầu: "Cảm ơn"
"Không có gì, có điều ở đây sáp biên giới không có dụng cụ kiểm tra kĩ càng vẫn là nên đưa vợ ngài về nước gặp bác sĩ Triệu"
Vị bác sĩ nói rồi rời khỏi phòng, y thuật ông ta không cao siêu mới chỉ thuộc sơ cấp nhưng đoán chừng bị thương không nhẹ.
Ông ta vừa xuống tới cửa đã bị gia đình Tăng Tử kéo lại hỏi chuyện.
Mẹ Tăng Tử lên tiếng: "Bác sĩ Hoắc phu nhân sao rồi?"
Ba cậu bé cũng nghiêm túc dõi theo.
Bác sĩ trần thuật lại những gì đã nói ban nãy.

Mẹ Tăng Tử tràn ngập áy náy, chỉ biết xoa đầu đứa con trai nhỏ bé của mình.

Bên trong phòng ngủ Lăng Nhiễm bị đánh thức từ ban nãy cô mím môi nhìn nét mặt không chút cảm xúc của ông chồng không nói cũng chẳng rằng cứ ngồi nhìn cô như vậy, cô cũng biết sợ đó nha!
"Anh...sao vậy?"
"Sao lại tự ý rời khỏi đảo?"
Lăng Nhiễm tỏ ra vô tội gãi đầu nhìn anh: "Đâu có...em bị bắt đi mà!"
Hoắc Mạc Đình híp mắt nhìn cô khẽ nhướng mày: "Bị bắt? Hửm?"
Cuối cùng Lăng Nhiễm đành thoả hiệp cúi đầu nhận sai: "Em xin lỗi! Em sai rồi!"
Nhìn thái độ hối lỗi của vợ mình Hoắc Mạc Đình thở dài đã không còn tức giận nữa anh cất giọng nhẹ nhàng: "Em thừa sức đối phó với Hà Quân còn có đội ngũ bảo vệ trên đảo tại sao lại đưa mình vào nguy hiểm? Em có biết nếu khi nãy không phải anh tới kịp thì em sẽ thế nào không? Lăng Nhiễm...anh chỉ còn mình em!"
Hốc mắt cô đỏ lên chìa tay ra ngộ ý muốn ôm, Hoắc Mạc Đình nhanh chóng đi lại ôm cô tránh vết thương trên vai.
Tựa đầu lên ngực anh cô nói: "Em không sao, chí ít cũng giúp đỡ được anh"
"Trở về nước ở yên trong căn cứ dưỡng thương, mọi chuyện còn lại em đừng nhúng tay nữa" Cúi xuống hôn lên mí mắt cô, anh không thích chuyện này không thích chút nào.

Dù bất cứ thương tổn nào đến với cô anh sẽ bằng mọi giá cản lại.

Ích kỷ giấu cô đi cũng được miễn là cô không sao.
Hết cách Lăng Nhiễm đành phải thoả hiệp.
Nán lại một lúc bọn họ trở về Cao Giang.

Gia đình nhỏ của Tăng Tử nhất quyết không muốn theo họ nói sẽ lẩn vào rừng sâu có cơ hội sẽ trở lại báo đáp ân huệ.
Lăng Nhiễm sau khi được Triệu Khải kiểm tra toàn diện thì đúng là nứt xương bả vai, nội tạng bên trong chỉ tổn thương nhẹ còn lain không có gì đáng ngại.
Triệu Khải đút tay vào túi áo blouse trắng lên tiếng trêu chọc: "Nhiễm Nhiễm mạnh mẽ quá ha!"
Lăng Nhiễm liếc xéo Triệu Khải, ai cần anh lắm chuyện nhắc lại!
Lại để ý sắc mặt Hoắc Mạc Đình đen thui: "Tôi đã nói cậu không nghe à?"

Triệu Khải: "..." Nói gì?
Cẩn Vĩ Thành lặng lẽ tới bên cạnh Triệu Khải thì thầm vào tai cậu ta.

Mấy giây sau lão Triệu đáng thương bùng nổ: "CMN! Hoắc Mạc Đình! Không phải chỉ là một cái tên thôi à! Chó má!"
Lăng Nhiễm: Phản ứng dữ thế!
"Nhiễm...à không chị dâu! Cô xem lão chồng khó ở nhà cô muốn đày tôi đi châu Phi làm tình nguyện viên!"
Lăng Nhiễm bật cười ha hả: "Phụt! Haha! Tôi cũng thấy cái đó ổn á!"
Nghĩ cũng lạ lần đầu tiên Triệu Khải gọi cô là chị dâu, cũng đúng vì họ là anh em kết nghĩa Hoắc Mạc Đình lại sinh trước.
"Thời điểm này mấy người vẫn đùa được, có khí thế đấy!" Ngoài cửa vang lên tiếng Vương Thiếu Tuyền anh ta dựa người vào cửa nhếch mép nói.
Triệu Khải khinh bỉ: "Một tiếng cười là mười thang thuốc bổ! Kiến thức hạn hẹp!"
"Cười nhiều quá coi chừng sặc chết" Vương Thiếu Tuyền không ngần ngại đáp lại.
"Uổng công tôi cứu anh! Mau trả tiền công chữa bệnh đây!"
"Tôi cầu anh cứu à?"
Triệu Khải: "..."
Lăng Nhiễm sảng khoái nhìn hai người họ đấu khẩu chẳng biết cô móc đâu ra túi hạt dưa vui vẻ ngồi cắn còn chìa ra cho Hoắc Mạc Đình cắn chung.


Anh chỉ cười xoa đầu cô chứ không ăn mà ngồi giúp cô tách hạt.
Triệu Khải: "..." Vợ chồng nhà người ta nhàn rỗi chưa kìa.
Vương Thiếu Tuyền: "..." Mắt tự nhiên ngứa quá!
Sau một hồi câm nín Triệu Khải tức nổ đom đóm mắt chỉ từng người một: "Các người đúng là cá mè một lứa!"
Sau đó phất áo rời đi, sau khi ra khỏi phòng nét mặt liền trở nên ảm đạm không biết lần tiếp theo bọn họ vui vẻ nói chuyện như vậy sẽ là khi nào nữa.
Lát sau căn phòng đã ổn định trở lại.

Hai người đàn ông đang bàn chuyện bỗng bên ngoài cửa có tiếng động Bích Lạc Doanh toàn thân lấm lem chạy vào trên tay còn dìu theo một người phụ nữ.

Triệu Khải vừa ra ngoài lại hớt hải chạy theo, Doanh Doanh của anh ta làm sao thế!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi