NGÀI QUẢN LÝ “DIỄN SÂU”

Lữ Hàm không ngờ Trần Thái cũng sẽ theo tới, ông chỉ liếc người này một cái rồi lại vội vàng gọi điện ra nước ngoài.

Bên kia mãi mới kết nối được, Lữ Hàm nóng tính, mắng phủ đầu hai câu, rồi mới nói rõ tình huống. Con trai ông Lôi cũng vô cùng lo lắng, nhờ đạo diễn Lữ trông coi giúp cha già rồi sẽ đặt vé về ngay. Nhưng anh ta lại có chút do dự, nói thẳng là hiện tại đang trong thời gian tham gia kỳ thi Chuyên viên phân tích tài chính cấp 1. Anh ta đã làm xong xuôi luận văn, kỳ thi lần này đã qua cấp 1, tháng 6 sang năm thi cấp 2. Nếu như giờ bỏ lỡ, thời gian tốt nghiệp sẽ phải tăng thêm ít nhất một năm.

Nói tới nói lui, đại ý chính là thời gian hiện giờ đang rất gấp, bản thân anh ta rất khó xử, vẫn không thể về nước thăm nomg.

Lữ Hàm tức đến gần như muốn chửi ầm lên, rồi lại đau lòng thay ông bạn già của mình. Ông không nói hai lời cúp điện thoại, chưa kịp hoãn khí thì điện thoại lại vang lên, trợ lý giục y: “Đạo diễn Lữ, giờ tôi sắp xuất phát rồi. Anh chuẩn bị đi, tôi sẽ qua đón anh.”

Lữ Hàm hơi ngập ngừng: “Tôi hiện không đi được. Bệnh tình của Lôi Bình bỗng trở nặng, đang cấp cứu.”

“Vậy chắc người nhà bạn bè của ông ấy cũng ở đó rồi, anh có mặt cũng không giúp được gì.” Trợ lý nói, “Đạo diễn Lữ, chuyến đi này chúng ta không thể không đi.”

Bộ phim tiếp theo của Lữ Hàm là hợp tác Mỹ Trung. Vì muốn trong phim có tỉ lệ diễn viên Trung Quốc và yếu tố Trung Hoa cho nên ông mới là người làm trung gian bắc cầu, đề nghị lấy bối cảnh ở một thành phố, cũng là để thúc đẩy du lịch cho nơi đó. Mấy ngày nay phía nhà đầu tư bên Mỹ đang qua đây khảo sát, chính quyền bên đó cũng đã chuẩn bị xong quá trình tiếp đón, chỉ chờ Lữ Hàm tới cùng đón khách.

Ông nắm chặt điện thoại, rơi vào trầm tư.

Trợ lý lại khuyên nhủ, Lữ Hàm cuối cùng bất đắc dĩ đành phải nói: “Cậu tới đi.”

Bên kia Trần Thái cũng đang gọi điện thoại, hiện giờ hộ lý trong bệnh viện thiếu hụt, gần tới Tết càng khó tìm người hơn, tuy y không rõ tình hình của ông Lôi thế nhưng vẫn cố nghĩ theo hướng tốt, chờ cấp cứu xong, bên cạnh chắc chắn phải có người chăm sóc. Giúp những cái khác không được, nhưng tìm một hộ lý chăm sóc riêng chắc là được.

Người bạn đầu dây bên kia không dám chắc chắn sẽ tìm được người, chỉ nói để tìm hiểu trước đã, Trần Thái nói cám ơn. Y mới vừa cúp điện thoại thì thấy Lữ Hàm đang nhìn mình.

Ban nãy Trần Thái chào hỏi vị này còn bị cho ăn quả bơ, giờ đột nhiên đối mặt, chỉ biết cười.

Nào ngờ người kia lại đi về phía y.

Lữ Hàm có chút khó nói: “Tôi đang có việc, không thể trì hoãn được cho nên không thể ở lại chăm nom ông ấy.”

Dù Trần Thái đến để giúp nhưng đối mặt với tình huống như thế cũng thấy mờ mịt, đành phải hỏi: “Thầy Lôi còn người thân nào không? Giờ thông báo chắc vẫn tới kịp.”

“Không có, thân thích trong nhà đều ở vùng khác, đã mấy chục năm không liên lạc.” Lữ Hàm thở dài, “Con trai ông ấy bây giờ còn phải thi, đây là số điện thoại, ngộ nhỡ có chuyện gì… Phiền cậu thông báo với bên kia một tiếng.”

Trần Thái sửng sốt, há miệng, cuối cùng không nói gì, chỉ ghi lại dãy số.

Mỗi người đều có công việc của mình, đạo diễn Lữ đang bận, y làm sao lại không sốt ruột tham dự buổi lễ liên hoan kia, dù sao La Bác còn ở bên đó chờ y. Nhưng bây giờ đẩy tới đẩy lui cũng chỉ còn mỗi y, y chẳng thể nói ra câu rời đi.

Trần Thái ghi lại số điện thoại xong ngồi yên lặng chờ đợi. Lữ Hàm rời đi không lâu, bên trong phòng cấp cứu rốt cục có người đẩy cửa ra, hỏi: “Người nhà của bệnh nhân Lôi Bình có đây không? Người nhà của Lôi Bình!”

Y vội đáp: “Có đây!” Lại giải thích, “Ông Lôi chỉ có con trai ở nước ngoài, tôi là bạn của con trai ông ấy, có gì tôi giúp được không?”

Y tá nhìn y từ trên xuống dưới, lại quay đi. Sau một lát liền đi ra hỏi y: “Khả năng ông ấy mắc nhồi máu cơ tim cấp bây giờ rất lớn, phá đồ điều trị đã có, chút nữa chúng tôi phải tiến hành đả thông mạch máu. Anh nộp được viện phí cho ông ấy không?”

Trần Thái gật đầu: “Không thành vấn đề, bao nhiêu tiền.”

“Trước hết cần nộp ít nhất 30 ngàn, ” y tá nói, “Nếu xảy ra tình huống khác cần phải nộp thêm, tiền trong thẻ của ông ấy không nhiều lắm, anh nộp trước một khoản để phẫu thuật đi.”

Trần Thái không do dự, cầm thẻ của ông Lôi chạy đi nộp phí. Đợi đến khi y chạy xuống, bên kia đã bước vào phòng phẫu thuật. Y tá ban nãy dẫn y tới khu chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.

Lại qua không biết bao lâu, cuộc phẫu thuật rốt cục hoàn thành.

Bác sĩ đi ra nói với y: “Phẫu thuật rất thành công. Sau này bệnh nhân phải cai thuốc lá, chú ý kiểm soát huyết áp và đường máu. Giờ chuyển vào phòng CCU quan sát thêm.”

Trần Thái thở phào nhẹ nhõm, nói cám ơn liên tục, lại hỏi: “Bác sĩ, ông ấy không có vấn đề gì nữa chứ?”

“Còn phải quan sát thêm một thời gia  nữa, theo dõi cơ tim… Trước mắt thì không có gì đáng ngại, nếu tốt thì hai ngày nữa có thể xuất viện.”

Bác sĩ nói xong cười nhìn y, “Ông lão tốt số, kết giao bạn bè cũng trượng nghĩa.”

Trần Thái cười, lúc này mới gọi điện báo bình an cho con trai ông Lôi.

Bên kia Thái Bình Dương giờ này đang là đêm khuya, tuổi cậu thanh niên trẻ khóc nấc bên đàu giây bên kia, cảm ơn Trần Thái rối rít. Trần Thái không biết anh ta khóc mừng vì tình hình ông Lôi chuyển nguy thành an, hay là mừng vì mình không cần vướng mắc chuyện đang thi thì phải về nước, trong lòng thở dài, cũng không có gì để nói thêm.

Sau lại gọi cho Lữ Hàm nhưng di động bên đó đã tắt máy, Trần Thái soạn một tin nhắn gửi đi, lại nhìn thời gian hiển nhiên đã không còn kịp rồi, không thể ở lại thêm nữa, vội vàng đi ra ngoài, lái xe thẳng đến địa điểm bữa tiệc.

Hoạt động thảm đỏ của tiệc liên hoan bắt đầu lúc 5h, La Bác chờ ở phía sau, hồi hộp đến mức hai tay đổ đầy mồ hôi.

Trước khi tới anh đã gội đầu sạch sẽ, cạo râu cạo ria, còn bôi chút kem dưỡng da mặt. Bộ quần áo Trần Thái mượn cho anh quá cao cấp, bởi vậy dù mặc rất vừa vặn nhưng trong lòng anh không hề dễ chịu, cứ liên tục tóm chỗ này, vuốt chỗ kia, sợ mình không đủ đẳng cấp, mặc vào sẽ khiến người ta chê cười mặc Long bào nhưng không giống Thái tử.

Chờ một lúc lâu, càng lúc càng căng thẳng, sợ mình xấu xí, lại cũng sợ những lời bàn án và xì xào chung quanh.

Đương nhiên hoạt động thảm đỏ chẳng hề lạ lùng gì với anh. Năm đó khi anh còn trẻ, sức hút đang lớn, đóng phim truyền hình được có tên trong danh sách đề cử, anh cũng từng được đi giữa vòng vây mọi người với giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất. Thời trẻ hăng hái, từng bước đi, từng dáng chụp ảnh, tất cả đề ở tư thế hơn nâng cằm. Thảm đỏ không đi nhiều, thế nhưng những buổi lễ long trọng anh đều từng tham gia.

Thời đó anh từng kiêu căng tự mãn, có thế nào anh cũng không ngờ thời khắc bản thân đứng trên đỉnh cao khi đó, lại 10 mấy năm sau càng lúc càng chán nản, lần tiếp theo đi thảm đỏ vậy mà đã đến tuổi trung niên, không có bất kỳ tác phẩm nào bên cạnh, còn phải dựa vào quần áo và giày của người khác để kiếm thể diện, nhằm hy vọng có thể quen được mấy người có chức có quyền.

La Bác biết đây không phải là chuyện mất mặt, thế nhưng giờ đứng dưới con mắt mọi người, nỗi lòng anh vẫn vô cùng phức tạp và bất an. MC phía trước đọc danh sách khách mời càng lúc càng gần đến tên anh, lòng bàn tay anh ướt sũng mồ hôi.

La Bác hít sâu một hơi, tự lấy thêm dũng khí cho mình, bỗng thấy có người khoác lên vai.

Trần Thái chỉ mặc một cái áo len mỏng, áo khoác vắt trên cánh tay, thấy anh quay đầu lại, cười trêu chọc: “Anh La à, quả là ngọc thụ lâm phong, khí chất ngời ngời nha.”

La Bác ngẩn người, trong phút chốc thấy Trần Thái đột nhiên thả lỏng hơn rất nhiều, cũng hé miệng cười.

Trần Thái cũng cười, lại lấy tỏng túi áo khoác ra một cái khăn vuông nhỏ, ra hiệu anh lau mồ hôi.

La Bác vội hỏi: “Ông Lôi thế nào rồi?”

Trần Thái nói: “Không sao rồi. Đã làm xong phẫu thuật, rất thành công.”

Y nói xong lui về sau một bước, đánh giá La Bác.

Vóc dáng La Bác cao lớn, lần này chỉ hơi tút tát một chút, mặt mũi sáng sủa, vẫn cứ là một người đàn ông đẹp trai. Hơn nữa bởi vì anh từng trải nhiều, ánh mắt trở nên trầm tĩnh và cứng rắn hơn rất nhiều so với người khác, cho nên ở anh có một khí chất đàn ông mà các thanh niên khác không có. Đương nhiên cũng vẫn có chỗ thiếu sót, ví dụ như không trang điểm, chút nữa đứng dưới ánh đèn flash sẽ lộ ra khuyết điểm, còn nữa, trên người thiếu chút phụ kiện, cổ tay trống trơn, không đủ hài hòa.

Trần Thái đột nhiên nhanh trí, gấp khăn vuông thành hình tam giác, nhét vào túi áo ngực trên áo vest của anh.

Họa tiết của khăn tay rất phù hợp với ca-ra-vat của La Bác, Trần Thái chỉnh sửa xong, thấp giọng nói: “Chút nữa anh đi hơi nhanh một chút cũng không sao, đừng quá lo lắng, tôi chờ anh ở sau sân khấu.”

Người nổi tiếng tham gia hoạt động có hơn 100 vị, La Bác mãi đến khi tới phiên chính mới phát hiện mới vừa rồi mình thực sự đã lo lắng vô ích. Anh đi cùng những người khác, đi lên sân khấu xong MC cũng không đặt câu hỏi, chỉ chờ mấy người bọn họ chụp ảnh xong là ra dấu có thể rời đi, trước sau chỉ mất vài giây.

La Bác phản ứng chậm một nhịp. Hình thức lần này không giống với thảm đỏ anh từng tham gia, đang muốn quay đầu nhìn ra hiệu của MC thì bỗng bị một nhân viên an ninh bên cạnh túm lấy cánh tay.

La Bác bất giác đi sang bên cạnh hai bước, lại sợ mình hiểu sai ý, hỏi nhân viên an ninh kia: “Như vậy là xong rồi sao?”

“Anh nói xem, ” nhân viên an ninh không nhịn được cằn nhằn, “Để cho anh lên hình vài giây là tốt lắm rồi, còn chưa xong sao, không thấy nào có ống kính nào chụp anh sao?”

La Bác ngơ ngác, ngoại trừ một bức ảnh chung, quả thực không có camera hướng về phía anh. La Bác chợt thấy tự rước lấy nhục. Anh vội vàng đi sang một bên, ra phía sau đài tìm Trần Thái.

Trần Thái lại đang nhận điện thoại, thấy anh lại đây chỉ phất tay ra hiệu anh chờ một lát.

Lữ Hàm ở đầu dây kia hỏi: “… Không có vấn đề khác đúng không?”

Trần Thái đáp: “Bác sĩ nói rằng, đêm nay phải theo dõi thêm các chỉ số, không có vấn đề thì hai ngày nữa là có thể xuất viện.”

Lữ Hàm thở phào nhẹ nhõm: “Nãy cậu gọi tôi còn chưa mở máy, lên máy bay tắt điện thoại đã thành thói quen rồi, rất xin lỗi.”

Trần Thái cười nói, “Không sao. Thầy Lôi không sao là tốt rồi, khi nào bên tôi hết bận sẽ lại tới đó một chuyến. Đợi ngày mai hộ lý tới là yên tâm rồi.”

Người bạn kia vừa gọi cho y, bảo rằng coi như số y may, vừa mới liên lạc được cho y một người hộ lý. Vốn dĩ đợt này người ta đã định nghỉ ngơi, nhưng người bạn này và hộ lý kia là chỗ quen biết, cho nên mới thuyết phục được đối phương vất vả thêm mấy ngày.

Lữ Hàm cũng yên lòng với chuyện này, hỏi Trần Thái: “Tiền chăm sóc là bao nhiêu? Còn cả tiền nằm viện hôm nay nữa, để tôi trả cậu trước.”

Trần Thái từ chối không nhận.

Lữ Hàm khách khí: “Vậy coi như chúng tôi nợ cậu một ân huệ lớn.”

Trần Thái vốn không nghĩ nhiều, nghe ông nói vậy, trong đầu đột nhiên nhanh trí, mặc dù biết không thích hợp nhưng vẫn hỏi luôn:

“Đạo diễn Lữ, tôi vừa hay có một yêu cầu hơi quá đáng, hy vọng sau khi nói ra chú sẽ không thấy phiền hà.”

Lữ Hàm không ngờ y đưa ra yêu cầu ngay, sửng sốt: “Chuyện gì?”

Trần Thái nói: “Bộ phim ‘Sao băng’ mà chú đang quay không phải đang tuyển chọn diễn viên à, tôi muốn dẫn nghệ sĩ qua thử vai được không?”

Lữ Hàm: “…”

Ông không ngờ người này lại có chuẩn bị từ trước, mới nói nợ cậu ta ân huệ đã lập tức đòi lại ngay.

Lữ Hàm không quá vui trong lòng, nhưng lại cảm thấy mình là đạo diễn lớn, nếu như nói rồi mà không giữ lời thì quá mất mặt.

Trần Thái cũng đoán bên kia sẽ không vui, cười giải thích: “Đạo diễn Lữ, mong chú thứ lỗi, dù sao tôi cũng là một người đại diện, trong tay vừa hay có diễn viên ưu tú, đương nhiên sẽ muốn tranh thủ kiếm cơ hội cho anh ấy.”

Lữ Hàm nói: “Thật ra các vai diễn đều đã được định gần hết rồi.”

Trần Thái nói: “Chẳng phải vẫn chưa thông báo à.”

Lữ Hàm hỏi: “Sao cậu biết chắc sẽ được chọn?”

“Được hay không vẫn do chú quyết định, ” Trần Thái đáp, “Giờ tôi cứ đưa người tới cho chú nhìn trước đã.”

Y nói xong tạm ngừng giây lát rồi mới hỏi bên kia: “Đạo diễn Lữ ngày mai chú có rảnh không? Ngày mai chúng tôi có thể qua trực tiếp luôn.”

Lữ Hàm vẫn do dự: “Ngày mai tôi phải tham dự lễ tiếp đón.”

“Vậy ngày mốt thế nào? Sắp cuối tuần rồi, ban ngành chính quyền cũng phải nghỉ ngơi.”

Trần Thái nói xong lại ỉ ôi hai lần, ép bên kia phải nhượng bộ, quyết định thời gian là vào thứ bảy.

Lữ Hàm nói: “Chỉ thử vai, không bảo đảm có thể được chọn.”

“Được, ” Trần Thái nói, “Nếu đã khiến đạo diễn vất vả một lần, chúng tôi sẽ chuẩn bị cẩn thận, thử luôn mấy vai.”

“… Tùy cậu vậy, ” Lữ Hàm nói xong có chút bất đắc dĩ, không nhịn được nửa cười nửa trách móc, “Coi như tôi trả hết ân tình lần này của cậu… Thật là, đúng là không trêu chọc nổi.”

——————

Lời tác giả:

Nhắc lại vài tình tiết khi trước:

Lữ Hàm là đạo diễn mà hồi đầu Lục Tiệm Hành muốn mời về, cuối cùng không mời thành công.

Ông Lôi là bạn thân của đạo diễn Lữ, một đạo diễn nổi danh. Đây cũng chính là người mà hồi Trần Thái vừa tới Thiên Di đã bị cấp trên (Tôn Tuyền) phái đi lôi kéo làm quen, mục đích là muốn mượn quan hệ giữa hai người họ để lấy được một vai diễn từ chỗ đạo diễn Lữ (hoặc là quấy nhiễu vai diễn của Hứa Hoán – do Tôn Tuyền và Dương Tuyết khi đó đang đối đầu) – (Chương 41).

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi