NGÀI QUẢN LÝ “DIỄN SÂU”

Trần Thái kìm nén một hơi chạy về nhà, rồi kêu gào vọt thẳng vào WC. May là hai nhà cách nhau không xa, bằng không y cũng không muốn bị tiêu chảy ở chỗ Lục Tiệm Hành.

Nửa giờ sau, Trần-tiêu-chảy-Thái bò lên giường, chuyện thứ nhất chính là trước tiên gỡ BeBe ra khỏi danh sách chặn, sau đó gọi điện thoại qua nhận lỗi và giải thích ngọn nguồn.

BeBe nghe giọng y có phần uể oải, quan tâm hỏi han: “Mày sao thế, ốm à?”

“Không phải, ” Trần Thái dịch người vào giữa giường, kéo chăn đắp kín, che mặt xấu hổ nói, “Tao ăn nhiều quá.”

“Hử?”

“Đêm nay lão tổng mời khách đi ăn tôm hùm cay, tao không có tiền đồ, ăn như vũ bão. Nói thật tao còn chưa thấy no ấy, mới ăn được bao nhiêu đâu. Nhưng do lâu lắm rồi không ăn cay…” Trần Thái thở dài, “Giờ thì xong rồi, miệng sung sướng, mông thì gặp họa. Tao cảm thấy bụng tao bây giờ như bị gió Tây Bắc thổi qua vậy, lạnh lẽo lắm, thổi một đường đến hoa cúc thì trở nên nóng rát…”

BeBe cười ha ha trên nỗi đau của y, ở đầu dây bên kia đập bàn vỗ chân, cười no một lúc mới mắng y: “Tao còn chưa kịp tìm mày để hỏi đây, hôm nay mày phát bệnh gì, sao lại kéo tao vào danh sách chặn?”

Bởi vì ngọn nguồn quá phức tạp, Trần Thái liền chỉ chọn trọng điểm để nói. Rằng mình trong cơn mơ hồ do say rượu mất lý trí, ngủ với Lục Tiệm Hành, sau đó người này vì thanh danh của anh ta mà kêu y trở thành bạn trai giả, cũng bàn bạc chỉ bên nhau một tháng sau đó sẽ cắt đứt quan hệ trả lại tự do cho y.

BeBe so với y còn lẳng lơ hơn, lập tức nói đầy quái gở: “Hai người được lắm, còn chơi trò này, ngủ với nhau không?”

Trần Thái vì có một thằng bạn đồi trụy như thế mà cảm thấy xấu hổ, cả giận nói: “Sao mà mày cứ dung tục thế hả? À! Không ngủ thì sao gọi là tình một đêm được?” Y nói xong dừng lại một chút, cười hê hê nói, “Ngủ ba lần rồi đó…”

“Ôi chao, xem cái vẻ ‘đảm đang’ của mày kìa, ” BB chép miệng, “Nhưng mà mày cũng giỏi thật, nói thành đôi là thành ngay.”

Trần Thái nói: “Không thành mà, không phải nói với mày rồi sao, bạn trai giả thôi.”

“Bạn trai giả nhưng bạn tình thật, bỏ tiền bỏ sức nhưng không dính người, chuyện này quả thật là vô cùng lý tưởng biết không? Mày cố lên, nhất định phải làm cho anh ta chết dưới háng mày!” BeBe cười ha ha, lại hỏi, “Mày nói coi Hứa Hoán mà biết liệu có tức chết không, mày ngủ với sếp của hắn ta đấy.”

“Ai mà biết được, ” Trần Thái vừa nghe đến Hứa Hoán lại thấy phiền, thở dài nói, “Bây giờ đối với hai bọn tao mà nói, không liên quan gì đến nhau chính là mối quan hệ tốt nhất, dù sao bọn tao làm cùng nghề nhưng bất đồng đẳng cấp. Tao không thèm gây thêm phiền phức cho hắn, hắn cũng đừng đến chọc tức tao, có như thế mọi người đều sống yên ổn.”

Chuyện Mộng Viên được làm đại diện nhãn hàng y đã nói với BeBe trong wechat rồi, tên bạn này của y cũng biết vị trí và tài nguyên bây giờ của Hứa Hoán quá nhiều quá ưu tú, cho nên mới luôn khuyên Trần Thái không vui thì đừng làm nghề này nữa. Nhưng đêm nay nhắc đến Lục Tiệm Hành, BeBe lập tức xoay chuyển phương hướng, khích lệ nói: “Mày bây giờ cũng coi như thành công dính với sếp tổng rồi, có tiếng thì cũng phải có miếng, đừng có giả thanh cao một cách ngu ngốc nữa, cứ thoải mái lợi dụng một chút, hiểu không?”

Trần Thái bất đắc dĩ nói: “Hiểu, thế nhưng tao hiểu thì anh ta cũng hiểu, hôm nay sầu não chết tao mất.”

Y kể lại chuyện lúc chiều mình ra vẻ thảm thương nhắc đến hoàn cảnh đáng thương của Vương Thành Quân ra sao.

BeBe chép miệng một tiếng chỉ điểm: “Cho nên mới nói mày ngốc đấy, mày muốn tuyên truyền cho Vương Thành Quân làm cái gì. Trước tiên cứ phải ngồi vững vàng ở vị trí bạn trai giả của tổng tài đã, không cần biết anh ta đối với mày là thật hay là giả, nhiều lần cùng ra vào công ty, người khác khẳng định sẽ tự hiểu rồi tự lo liệu, mấy chuyện nhỏ này đâu có cần sếp tổng tự mình ra tay đâu. “

Trần Thái ngớ ra: “Uầy? Còn có thể như vậy à?!”

“Thế mày nghĩ sao?” BeBe nói tiếp, “Nhưng mà tao nói vậy cũng không phải là bảo mày lúc nào cũng phải kè kè với Vương Thành Quân. Sau này mày cũng không thể cứ mãi chăm sóc cho con cừu non Vương Thành Quân được… Hắn sắp ba mươi rồi, nói thẳng là già rồi, giúp hắn nổi tiếng còn khó hơn là khiến một người bình thường nổi tiếng. Huống chi dù cho tương lai hắn thành công muộn rồi đi theo hướng của phái thực lực thì cũng có thể tồn tại được bao lâu? Cái nghề diễn viên này nói nổi là nổi luôn, nói flop thì flop ngay, mày không thể đem hết vốn liếng quý báu đặt hết lên người một mình hắn được. Phải ký kết với nhiều người hơn nữa có hiểu hay không? Công ty mới khẳng định có người mới, chọn tên dễ nhìn, biết tính toán, lại có nền tảng, rồi thường xuyên dây dưa với Lục tổng của bọn mày, kiếm lấy hai tên.”

“…” Trần Thái nghe thằng bạn lên lớp đến ngẩn người.

Ký kết với người mới cũng là một trong những kế hoạch gần đây của y, chẳng qua là chưa nêu ý kiến với công ty mới. Nhưng lần này BeBe cũng đã đánh y tỉnh ra, có lẽ y cũng có thể tranh thủ kiếm chút lợi ích ở phương diện này với Lục Tiệm Hành?

BeBe lại nói: “Mày cũng có thể nghĩ đến chuyện đầu tư thử xem sao, hạng mục tốt thì chỉ cần bỏ vào chút tiền, biết đâu thuận lợi lại kiếm được không ít, như thế kiếm tiền nhanh hơn những việc khác nhiều.”

“Hầy, ” Trần Thái sợ hết hồn, vội vàng nói: “Cái này tao cũng không dám đâu.”

Đầu tư lĩnh vực điện ảnh dù to dù nhỏ cũng phải ít nhất hơn hơn mười triệu, số tiền này trong tay y đâu phải dễ có. Chưa kể đến những rủi ro khi đầu tư vào lĩnh vực này, bỏ ra rồi khó mà thu về, đây không phải là việc mình có thể tham gia được.

Thậm chí nếu như đổi vị trí để suy nghĩ, để y ngồi ở vị trí của Lục Tiệm Hành, nắm lượng lớn tiền trong tay quyết định cho ai hay không cho ai, Trần Thái nghĩ mình nhất định sẽ càng cẩn trọng hơn — phim điện ảnh đã có các phòng bán vé bảo đảm, phim truyền hình thì có các đài mua. Cần gì biết y là ai, dù cho nội dung phim có lạc hậu từ ba mươi năm trước, không tình cảm không cao trào, nhưng chỉ cần kiếm ra tiền thì đều là sản phẩm có thể đầu tư. Còn về bộ phim tranh đấu gia tộc gì kia của đạo diễn Trần, y nhất định là cũng không thèm nhìn tới.

Trần Thái cúp điện thoại mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ thiếp đi thì đột nhiên giật mình một cái, bấy giờ mới nhớ quên chưa gửi cho Lục Tiệm Hành số điện thoại của đạo diễn Trần.

Y sao chép số rồi nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lục Tiệm Hành, đợi một lát thấy bên kia không trả lời, y xoay mình rồi đi ngủ.

Lục Tiệm Hành ở trong buồng tắm rất lâu mới ra, vốn chỉ muốn đi tắm, nào ngờ nửa đường xuất hiện một tên tiểu yêu tinh, chọc ghẹo rồi bỏ chạy. Lục Tiệm Hành đoán rằng, có thể là miệng của tiểu yêu tinh quá đau, hoặc là uống sữa bị tiêu chảy cho nên mới nhanh chóng chạy đi vì sợ mất mặt. Nhưng người chạy rồi mà mùi hương vẫn lưu lại.

Anh ngâm mình trong bồn tắm một lát, cứ cảm thấy không thoải mái, lại đứng dậy đi đến dưới vòi sen tẩy rửa, kì cọ tới lui lại kì tới chỗ nào đó, cứ thế “họa mi” lặng lẽ thức giấc

Lục Tiệm Hành đỏ mặt, vội vã tắm nhanh cho xong, nhưng càng sốt ruột thì nơi đó càng cứng ngắc, cuối cùng hết cách rồi, một mình ăn bữa “tiệc đứng”. Lúc ăn tiệc trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến cái mỏ sưng vù ban nãy — bóng loáng căng mẩy, rất gợi tình.

Lục Tiệm Hành nghĩ, may mà đối diện là anh, nếu đổi thành người khác, tên người đại diện kia chẳng phải là trong lúc vô tình sẽ lôi kéo người ta phạm tội? Chẳng mấy người có phong độ quân tử được như anh đâu.

Anh quyết định sẽ phải nhắc nhở Trần Thái, đến khi tắm xong đi ra mới thấy hai tin nhắn trên màn hình di động. Một tin là số điện thoại của đạo diễn Trần, tin còn lại gửi từ mười phút trước, Trần Thái nói y ngủ đây.

Lục Tiệm Hành nhìn đồng hồ cũng muộn rồi, quyết định không quấy rầy y, làm chính sự trước đã.

Anh cũng không biết đạo diễn Trần kia đã ngủ chưa, nhưng đa số người theo nghề này có thời gian làm việc và nghỉ ngơi không giống người bình thường, thử gọi tới, bên kia quả nhiên có người nhận máy.

Lục Tiệm Hành vừa liên quan đến công việc là trở nên nghiêm túc, nói luôn: “Là tôi đây, Lục Tiệm Hành.”

Đạo diễn Trần sững sờ, rồi trở nên hơi kích động.

Lục Tiệm Hành hỏi thông tin về chuyến bay ngày mai của ông.

Đạo diễn Trần nói: “Là trưa mai, vốn định đặt sáng sớm nhưng vì chưa đợi được tin tức gì, tôi có chút không cam tâm, định trễ thêm nửa ngày nữa thử xem số phận ra sao.” Ông nói chuyện bất giác xen chút nghẹn ngào.

Lục Tiệm Hành nhìn xuống lịch trình của mình, thời gian buổi sáng hơi bận, liền hỏi ông: “Chú đi muộn thêm nửa ngày nữa được không? Có không ít vấn đề cần phải bàn bạc thẳng mặt.”

Đạo diễn Trần dường như do dự, qua hai giây mới đè thấp giọng nói: “Đoàn phim bên kia cũng đang chờ, nếu như ngày mai thời tiết quang đãng hơn tôi nhất định phải quay lại khởi động máy, một ngày là mười mấy hai mươi vạn, tôi không thể làm trễ nải người ta được.”

Ông biết Lục Tiệm Hành có thể hẹn gặp lại mình đã là cơ hội hiếm có rồi, trong lòng cũng không dám từ chối, nói ra như vậy có hơi thấp thỏm.

Nào ngờ Lục Tiệm Hành lại nói: “Vậy thì sáng sớm ngày mai đi? Khoảng từ 5 giờ đến 7 giờ chú có rảnh không?”

Đạo diễn Trần lập tức đáp: “Có có.”

“Vậy thì gặp ở quảng trường trung tâm.” Lục Tiệm Hành suy nghĩ một chút, nhớ tới dự báo thời tiết nói hai ngày nay nhiệt độ hạ thấp, lại nói thêm, “Giờ đó chắc có ít hàng quán mở cửa, đến lúc đó nếu như trời mưa thì có thể bàn bạc ngay trên xe tôi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài trời quả nhiên có mưa bay.

Lục Tiệm Hành tự mình lái xe đến quảng trường trung tâm, giờ này vẫn còn sớm nên xung quanh rất yên tĩnh, đạo diễn Trần đang đứng đợi một mình trong cơn mưa phùn, cũng không che ô.

Lục Tiệm Hành dừng xe trước mặt ông, kéo cửa xe ra, đạo diễn Trần cả người ẩm ướt tiến vào, còn cười áy náy với anh.

Lục Tiệm Hành biết ông căng thẳng, nhưng thời gian có hạn, đành phải nói ngay vào điểm chính: “Kịch bản của chú, tôi cũng đưa cho Tiệm Viễn xem qua, ý của mọi người là…” Anh dừng lại một chút, chọn cách nói uyển chuyển hơn, “So với các hạng mục khác của Thiên Di, kịch bản này vẫn chưa đủ độ hot.”

Thiên Di đầu tư một bộ phim cũng không phải một mình Lục Tiệm Hành lên tiếng là có thể, kịch bản có hay đến đâu cũng là anh và Lục Tiệm Viễn xem trước, nếu cảm thấy được có thể kiếm tiền, sẽ mời đạo diễn trong công ty đến xem xét từ góc độ chuyên nghiệp. Vẫn chưa hết, cuối cùng còn phải thông qua hội nghị thảo luận kịch bản của các bộ ban ngành.

Dù sao quy mô của Thiên Di mặc dù lớn, thế nhưng một năm đầu tư năm sáu bộ phim điện ảnh, rồi phim truyền hình mấy trăm tập, còn phát hành đĩa nhạc của nghệ sĩ, chỗ nào cũng dùng đến tiền, độ an toàn của tài chính càng thêm trọng yếu.

Kịch bản này của đạo diễn Trần quá nghệ thuật, giả sử doanh thu phòng vé của ông có thể đạt được năm triệu, vậy thì Thiên Di đầu tư hai triệu là cao nhất. Thế nhưng hai triệu mà không quay được phim thì doanh thu năm triệu đối với đạo diễn Trần mà nói cũng rất khó đạt đến.

Đây chính là hiện thực, nghệ thuật là nghệ thuật, doanh thu phòng vé là doanh thu phòng vé.

Đạo diễn Trần vốn cứ nghĩ sự tình là có khả năng chuyển biến tốt, nào ngờ vừa bắt đầu đã bị đánh đòn cảnh cáo, lúc này càng rối mù.

Ông luống cuống chà xát tay, muốn nói thêm vài lời để tranh thủ biện minh, nhưng lại cảm thấy hình như những gì muốn nói mình đã nói hết rồi.

Lục Tiệm Hành nói: “Hiện giờ Thiên Di có khá nhiều hạng mục, nếu đem đi so sánh thì tác phẩm của chú quá nặng nề, khó hấp dẫn được khán giả hiện giờ. Nhưng tôi đã xem qua kịch bản, xây dựng tình tiết rất được, chú có thể nói đơn giản về cơ duyên sáng tác ra kịch bản này không?”

“Thật ra, ” Đạo diễn Trần ảm đạm, lau mặt nói, “Thật ra chỉ là cảm xúc chợt tới mà thôi. Kịch bản này là do một người bạn học cũ của tôi viết, thế nhưng tôi biết, đây là viết về câu chuyện của thầy giáo chúng tôi. Thầy ấy có ơn với cả hai chúng tôi, nếu như không nhờ có thầy đi tìm cha mẹ tôi nói chuyện làm công tác tư tưởng, lại cho chúng tôi mượn tiện để đăng ký vào học viện điện ảnh, thì có lẽ đến bây giờ cả hai chúng tôi vẫn chỉ là nông dân…”

… 

Nội dung của kịch bản này đạo diễn Trần đã viết đến mười mấy bản thảo, nhưng đến khi cầm đi tìm đầu tư, câu trả lời nhận được hầu hết là cười nhạo ông, họ nói đây không phải phim gia đình chiếu lúc 8 giờ sao? Còn nữa, một bộ phim có nội dung nặng nề ngột ngạt như vậy, chẳng có yếu tố gây cười chẳng có kĩ xảo, ông nghĩ cuối tuần có ai thèm ôm bỏng ngôi ngồi xem câu chuyện cuộc đời bi thảm của người khác không?

Không ai muốn xem, cho nên cũng không có ai muốn đầu tư.

Bây giờ tuy Lục Tiệm Hành từ chối ông, nhưng cũng đã bằng lòng tự mình lái xe định ngày hẹn gặp mặt, bỏ thời gian nghe ông kể lể này nọ, đạo diễn Trần không khỏi nghĩ, lần này ít nhất còn được một chút tôn trọng.

Ông nói xong thấy thời gian không còn sớm, mưa bay bên ngoài đã dứt, trên dường đã có vài nhóm người đi tập thể dục. Đang định chào Lục Tiệm Hành, ông lại thấy ngón tay Lục Tiệm Hành gõ nhẹ lên vô-lăng, nhìn ông như có điều suy nghĩ.

Chẳng biết vì sao, tâm lý của đạo diễn Trần bỗng dâng lên chút hi vọng mịt mờ.

Sau một lát, ông rốt cục nghe thấy Lục Tiệm Hành hỏi: “Dự tính của chú là bao nhiêu?”

Đạo diễn Trần nói: “7 triệu.”

“Có thể, ” Lục Tiệm Hành gật gật đầu, thấy ông sững người, cười cười, “Nhưng không phải Thiên Di, là một công ty khác, truyền thông Wana. Chú cứ quay xong bộ phim hiện giờ đi, đến khi đóng máy xong thì liên hệ với Lưu tổng của bên Wana là được.”

Đạo diễn Trần choáng váng, nào nghĩ tới ngày hôm nay được miếng bánh trừ trên trời rơi xuống, có thể xoay chuyển tình thế. Ông có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nghẹn ngào thốt ra một câu: “Cám ơn, cám ơn anh, Lục tổng!”

Lục Tiệm Hành đưa ông tới khách sạn ông đã ở trước đó, nói xong vừa đúng 7 giờ. Đạo diễn Trần vừa đi, điện thoại của Lục Tiệm Hành liền vang lên.

Có người ở đầu dây bên kia hỏi: “Hôm nay có bận gì không? Nếu bận thì cũng không cần tới đây, chút nữa chú lái xe đưa bà ấy đi dạo đây đó.”

Lục Tiệm Hành nhéo mi tâm, nhắm hai mắt cười nói: “Cháu thì có chuyện gì? Hai ngươi ra ngoài chơi ngày nào mà chẳng được, hôm nay cháu đã nói là sẽ tới ăn chực bữa cơm, không thể quỵt nợ đâu.”

Người kia cười ha ha thoải mái: “Chú cứ nghĩ cháu mới ăn tôm hùm cay đến mức không muốn ăn gì chứ.”

“Cháu không ăn mấy, là Trần Thái ăn nhiều, ” Lục Tiệm Hành nói, “Chỗ hoa chú trồng đều nở hết rồi nhỉ? Cháu cầm máy ảnh tới chụp cho mọi người mấy tấm.”

“Được, không chê phiền thì cháu cứ cầm tới, nếu muốn cháu cứ đưa cả bạn bè tới cũng không sao, ở đây không khí trong lành, coi như nghỉ dưỡng.”

“Cháu làm gì có bạn nào mà đưa đến, ” Lục Tiệm Hành nói đến đây lại ngừng, chợt nhớ tới một người, “Ầy, thế cũng được.”

Anh nói xong cúp điện thoại, lập tức thúc giục Trần Thái rời giường.

Trần Thái đêm qua dậy đi vệ sinh hai lần, càng nghĩ càng hối hận mình ăn uống không tiết chế. Bốn, năm giờ sáng mới được ngủ ngon, không ngờ vừa chợp mắt được chút lại có chuông điện thoại vang lên không ngừng.

Y buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, bấm nhận cuộc gọi, giọng của Lục Tiệm Hành vang lên.

“Dậy chưa?” Lục Tiệm Hành đã quen thân với y, mở miệng liền giục, “Dậy làm việc.”

“…” Trần Thái kêu rên trong lòng, nghĩ thầm hôm nay là thứ bảy ngày mùng 2 tháng 5, vẫn còn trong kỳ nghỉ cơ mà, làm cái gì chứ. Y mà không được ngủ ngon thì sẽ rất cáu gắt, lá gan cũng lớn hơn, cố ý nói: “Ai? Ai thế…”

“Là tôi, Lục…”

“Alo alo alo, xin chào? Mời nói. Alo? Alo! Sao lại không nghe thấy gì?” Trần Thái làm bộ diễn trò, lúc này mới nói, “Điện thoại bị hỏng à, sao lại đơ thế này! Thôi kệ, hôm nào mua cái mới, nên thay rồi.”

Y nói xong còn lè lưỡi, tắt máy, chui trong chăn ngủ tiếp.

Mơ mơ màng màng chuẩn bị nhập mộng, lại bỗng nghe thấy chuông cửa vang.

Trần Thái tưởng là chuyển phát nhanh của Vương Thành Quân, đành phải mặc tạm áo ngủ vội vã đi mở cửa, ai ngờ cửa vừa mở ra, thấy ngay khuôn mặt Lục Tiệm Hành.

Trần Thái: “!!”

Sao anh ta biết địa chỉ?

“Mặc quần áo vào, ” Lục Tiệm Hành híp mắt, vẻ mặt không vui ra lệnh, “Đến lúc phải thực hiện nhiệm vụ làm bạn trai giả rồi.”

——————

Chú thích:

Phần đã được lược bớt nói sơ qua về kịch bản của đạo diễn Trần. Đại loại đó là một kịch bản làm phim mang tính nhân văn chính kịch, kể về một người thầy giáo tâm huyết, tốt bụng nhưng vì thời cuộc (câu chuyện diễn ra vào khoảng thời gian chuyển giao giữa xã hội cũ và xã hội mới) nên ông gặp nhiều rắc rối. Rồi nói về những vấn đề đạo đức, mâu thuẫn giữa người với người, giữa con người với xã hội. Từ đó đưa ra những bài học nhân văn răn dạy.

Chính vì kịch bản quá nghệ thuật, quá đứng đắn như thế nên anh Lục mới thận trọng trong việc đầu tư. Xét cho cùng, thị hiếu của khán giả thời nay thích những bộ phim mang tính giải trí hơn là chính kịch nặng nề thế này mà.

Đoạn này khá dài mà thật sự mình thấy không quá quan trọng, không ảnh hưởng đến mạch truyện nên đã lược đi. Mọi người có gì không hiểu cứ hỏi thêm nhé.

———————–

Tự dưng cứ bị thích cái đoạn anh Lục gọi Trần yêu ti

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi