NGÀI QUẢN LÝ “DIỄN SÂU”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Thái đang hi hi ha ha tán gẫu với em gái staff trên đường.

Em gái staff lớn tiếng nói: “Thật ra đoàn phim của bọn em rất tốt, đừng thấy nó nhỏ mà khinh, tốt lắm á… Mà bao giờ anh về? Hôm nào đi ăn lẩu đi!”

Trần Thái vẫn chưa yên tâm bên Vương Thành Quân, nhân tiện nói: “Anh cũng không biết nữa, sếp anh giục xong việc là về ngay, bằng không kinh phí ở lại thêm sẽ không được thanh toán.”

Em gái staff “Ồ” một tiếng: “Thế thì vụ xin nghỉ không phê chuẩn cho anh nữa, qua mấy ngày nữa rồi mới đồng ý.”

Trần Thái: “…”

Em gái staff cười ha ha: “Biết làm sao giờ, nước xa không cứu được lửa gần mà.”

Đường đi không khí trong lành, hai người ngồi trên chiếc xe máy điện vi vu trong gió mát. Trần Thái khoác áo khoác của A Chính, phanh khóa, gió thổi khiến áo phập phồng, trong vô cùng oai phong.

Trần Thái quay đầu giả vờ đe dọa: “Em có thấy cái ổ gà phía trước kia không?”

Em gái staff cảnh giác: “Anh định làm gì?”

Trần Thái mang tính trả thù cười ha ha, miệng chẹp chẹp tay thì lái xe thẳng đến cái hố.

Em gái staff hô to: “Anh cứ thử xem… Em sẽ càng gây khó dễ cho Mộng Viên bên nhà anh!”

Bầu không khí đang rất rộn rã, hai người cũng không để ý tới bên cạnh, cho đến tận khi một chiếc ô tô màu đen từ phía sau đuổi lên song song.

Là một chiếc Maybach…

Trần Thái theo bản năng tránh sang bên cạnh, cùng em gái staff tò mò nhòm vào trong xe.

Đúng lúc này Lục Tiệm Hành cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Trần Thái sợ hết hồn, trợn to mắt nhìn.

“Ơ? Lục Lục Lục!” Em gái staff còn bất ngờ hơn y, gào to càng thêm khoa trương, “Lục Tiệm… Lục tổng!”

Lục Tiệm Hành ngồi dựa vào cửa sổ, nghiêng mặt ra cười với hai người, vô cùng cẩn thận.

Đầu óc Trần Thái gần như ngừng mất một giây.

Chiếc xe máy đâm vào ổ gà, tay lái loạng choạng có dấu hiệu ngã. Trần Thái luống cuống tay chân giữ xe thăng bằng, lại quay đầu nhìn.

“Lục tổng làm gì ở đây thế!” Em gái staff rất nhiệt tình, còn vẫy tay chào hỏi, “Anh đang đi đâu vậy?”

“Đi dạo lung tung thôi, ” Lục Tiệm Hành cười vô cùng thân thiết, “Còn hai người đi đâu thế?”

Em gái staff trả lời: “Về ký túc xá! Lấy đồ ạ!”

“Vậy à.” Lục Tiệm Hành gật đầu, vẻ mặt tôi hiểu.

Trần Thái vẫn cứ không nhịn được quay đầu lại nhìn anh, nghĩ thầm tên này làm gì thế? Sao lại lượn lờ ở cái đường đất mòn này?

Lục Tiệm Hành bỗng nhiên cười với y, “Lo lái xe đi, chú ý an toàn.”

Trần Thái: “???”

Trần Thái quay đầu lại tập trung lái xe, đoạn đường phía trước càng ngày càng không dễ đi, toàn ổ gà ổ voi ổ chó, còn có không ít gạch đá. Phần lớn con đường cũng bị xe của Lục Tiệm Hành chiếm, y lách không ra tránh không thoát, mông cứ dập liên hồi xuống yên xe.

Lục Tiệm Hành ngồi xe bên trong xe nhàn nhã thoải mái chơi điện thoại.

Hai chiếc xe một lớn một nhỏ hai xe cứ thế đi song song trên con đường chẳng tính là rộng rãi, Trần Thái lại cố gắng vượt lên trước một chút, càng đi càng cảm thấy khó chịu. Nếu nói là tình cờ gặp nhau thì cũng được, dù sao nơi này cũng là khu phim trường. Nhưng gặp tình cờ còn đi cùng nhau… Tên này không phải có bệnh đấy chứ? Đi mau mau đi chứ?

Trần Thái cố ý giảm tốc độ, chờ bên kia đi trước, ai ngờ xe Lục Tiệm Hành cũng đi càng ngày càng chậm, tốc độ như rùa bò.

Trần Thái quả thực muốn chửi đờ mờ.

Y lại vượt lên một đoạn, thực sự nhịn không được, quay đầu lại căn dặn em gái staff: “Ầy, phía trước đường sóc lắm, em bám chặt không rơi xuống đấy.”

Em gái staff đang si mê ngắm sườn mặt Lục Tiệm Hành, cả khuôn mặt đỏ bừng hiện lên hai chữ ‘mê zai’. Nghe y nói vậy cũng không nghĩ nhiều, thẳng thắn ôm chặt lấy eo Trần Thái.

Trần Thái cũng hết hồn, cúi đầu thấy cô em này không ngờ ôm rất chặt, y không nói hai lời bắt đầu tăng tốc.

Chiếc xe máy điện này mượn của người dân trong làng, đã bị sửa chữa thay thế ít nhiều, tốc độ lớn nhất có thể lên tới 40 – 50km/h. Trần Thái vặn ga hết sức, xe máy phát ra tiếng gầm thét phành phạch, kim chỉ vọt lên tốc độ cao nhất.

Gió nhẹ bên tai chuyển thành vù vù, xe lao vút đi, chạy băng băng trên con đường mòn như chó dại bị trĩ, Trần Thái liếc mắt nhìn chiếc xe bóng loáng bị bỏ lại phía xa xa, trong lòng sung sướng kêu “ư ư”.

Em gái staff sợ đến mức gào thét ầm ĩ, lúc này mới phản ứng lại, hét lên ở phía sau: “Làm sao vậy? Lái quá nhanh rồi!”

Động cơ của chiếc xe máy này quá yếu, lái quá nhanh khiến xe bắt đầu có dấu hiệu trục trặc. Trần Thái nắm thật chặt tay lái, vui vẻ nói: “Sắp xong rồi sắp xong rồi, sắp bỏ lại tên thần kinh kia rồi.”

“Cái gì thần kinh, đó không phải là Lục Tiệm Hành à!” Em gái staff vẫn không hiểu, “Không phải là anh không biết đấy chứ, sếp tổng đấy! Là thần tượng của A Chính đấy!”

Cô vừa dứt lời, liền cảm thấy chếch phía sau có một cái bóng đen tới gần, quay đầu nhìn lại, sếp tổng lại chậm rãi đuổi kịp.

Em gái staff: “!!”

Trần Thái: “…”

“A Chính là ai?” Lục Tiệm Hành thò đầu ra từ trong cửa sổ xe, tò mò hỏi, “Tôi là thần tượng của cậu ấy hả?”

——

Hai phút sau, em gái staff và Trần Thái được mời lên ngồi Maybach.

Xe máy điện bị khóa dựng ở ven đường, Trần Thái bị đuổi lên ghế trước, em gái staff và Lục Tiệm Hành ngồi phía sau.

Em gái staff uốn éo người, mặt đỏ lên vì kích động, hai tay chắp trước ngực, vẻ mặt vô cùng sùng bái: “… Chào anh Lục tổng, bạn trai em… A tên anh ấy là A Chính, anh ấy là fan cuồng của anh. Hai chúng em đều đã từng xem phỏng vấn về anh, người yêu em còn cắt những mẩu báo viết về anh để giữ lại, anh ấy nói anh quá thành công, quá đàn ông, quá quá quá hấp dẫn!”

Lục Tiệm Hành vẫn ngồi khoanh tay, hơi nghiêng đầu, thoạt nhìn nghe rất nghiêm túc.

Trần Thái nhìn hai người phía sau qua gương chiếu hậu, nghĩ thầm em gái à em tỉnh lại đi, khen vài câu thích hợp là được rồi, hơn nữa sếp tổng cũng không phải minh tinh, người bình thường ai chịu nổi cái kiểu hâm mộ thế hả, còn cắt báo…

Y nhớ trước kia xem một bản tin, nói Lục Tiệm Hành là nhân vật thành đạt tiêu biểu, khiêm tốn, trầm ổn, khéo léo lại thân thiện của thời đại mới. Hiển nhiên nhiệt tình của em gái staff hơi quá độ.

Quả nhiên, Lục Tiệm Hành khẽ lắc đầu, cười nói: “Bạn trai cô như vậy không tốt lắm.”

Trần Thái nghĩ thầm tôi đã nói mà, thấy chưa. Y cẩn thận nhìn về sau, cảm thấy hơi lúng túng, không biết đối mặt với Lục Tiệm Hành như thế nào, nhưng cũng dự định chuẩn bị để chút nữa có gì còn giải nguy cho em gái staff.

Lục Tiệm Hành nói: “Cậu ta không biết tôi có một quyển phỏng vấn riêng sao? Số báo đặc biệt tháng mười của EA. Đương nhiên kỳ thứ 4 của ‘Nam sĩ tinh anh’ cũng không tồi, bên trong đó còn có poster và ảnh trang bìa của tôi. Hai cuốn này là bài phỏng vấn tôi nhận gần đây nhất, các vấn đề được hỏi đều rất có giá trị, có vài tờ báo nhỏ sẽ không hỏi được những câu đó, mà cách viết cách hành văn cũng không hay, sẽ không thể biểu đạt rõ ràng ý muốn truyền tải của tôi.”

Trần Thái: “???”

Em gái staff vui vẻ nói “Đúng thế đúng thế, A Chính cũng nói như vậy, hai quyển tạp chí này anh ấy đều có, còn mua hẳn hai quyển, một quyển để đọc một quyển để cất giữ. Anh ấy nói tạp chí cao cấp viết mới có chiều sâu, mấy tin tức vỉa hè báo lá cải anh ấy trước giờ chưa bao giờ đọc.”

“Thế thì bạn trai của cô cũng rất ưu tú, ” Lục Tiệm Hành có vẻ rất hài lòng, “Con người tôi khá là khiêm tốn, một năm cũng chỉ nhận hai, ba lần phỏng vấn, cho nên mua tạp chí không đắt. Bạn trai cô rất tinh mắt, thưởng thức không tầm thường.”

Em gái staff thẹn thùng mặt: “Đúng đúng, chính xác.”

Trần Thái: “…” Y hơi mê man, không nắm chắc được bây giờ là tình huống gì.

Em gái staff giờ đang thuần túy là bạo phát chức năng mê sảng của thiếu nữ, hai mắt long lanh nhìn thần tượng. Biểu hiện của Lục Tiệm Hành còn chuyên nghiệp hơn cả minh tinh idol, trò chuyện hai câu còn rút ra hai tờ khăn giấy, ra hiệu em gái staff có thể lau mồ hôi.

Em gái staff lại nói: “… Còn có rượu vang, bởi vì Lục tổng thích uống rượu vang, bình thường bạn trai em khi tan làm cũng sẽ mua chút về uống… Đương nhiên bọn em không có tiền,chỉ vào siêu thị mua được loại bình thường mà thôi ha ha ha ha, không giống loại xịn của Lục tổng.”

Lục Tiệm Hành vẫn diễn xuất hoàn hảo như trước, lông mày hơi nhướn, “Kỳ thực tôi cũng không quá am hiểu về rượu vang, chỉ là rất thích uống loại này thôi… Tất nhiên, bạn trai cô để ý tới tôi như vậy, hẳn phải biết con người của tôi không thích làm theo mù quáng… Dù sao làm người mà, phải có nội hàm.”

Trần Thái: “…”

“Cho nên rượu vang mà tôi thích uống đều là phải do đích thân thử từng vị, có mấy năm tôi không hề làm gì, chỉ bay sang các lò rượu khác nhau ở khắp Pháp, Ý, Úc, và một số quốc gia khác… Hầm rượu tiếng tăm lớn nhỏ ở đâu tôi không quan tâm, chỉ đi tìm hương vị thích hợp với bản thân.”

Lục Tiệm Hành nói xong, còn nhìn Trần Thái một cái qua gương chiếu hậu, cười vô cùng lịch sự, “Cho nên có tiền hay không không qua trọng, hai người nói đúng không?”

Trần Thái nghĩ thầm không có tiền anh bơi sang Pháp Úc Ý sao? Tinh tướng thì cứ tinh tướng đi cần gì phải dối trá như vậy. Y coi như hiểu rồi, cái gì mà khiêm tốn trầm ổn, tất cả chỉ là tính cách thiết lập sẵn mà thôi, cũng mệt cho mấy tạp chí viết có bài có bản kia, đến mình còn thiếu chút nữa tin hết.

Y tuy rằng chửi thầm trong lòng, lại không dám biểu lộ ra chút nào, dù sao vị này chính là sếp lớn trong nghề, không thể đắc tội.

Trần Thái cười vô cùng nịnh nọt: “… Đúng đúng đúng, Lục tổng quả nhiên kiến thức sâu sắc.”

Lục Tiệm Hành hài lòng gật đầu, lại đột nhiên chuyển hướng sang y, hỏi: “Cậu sang đây từ bao giờ?”

“Ngày hôm qua, ” Trần Thái bất thình lình bị anh điểm danh, vội bổ sung, “Qua đây thăm đoàn phim.”

“… Hai người cũng chạy theo thần tượng?” Lục Tiệm Hành hơi kinh ngạc.

Trần Thái: “…” Y thấy câu hỏi này rất kỳ quái, suy nghĩ một chút nói, “Tôi là qua đây làm việc.”

Vẻ mặt Lục Tiệm Hành nhất thời càng thêm phức tạp.

Em gái staff cũng cùng giật mình, hỏi Trần Thái: “Ủa anh Trần, anh và Lục tổng quen nhau à?”

“Từng gặp một lần, ” Trần Thái không thể nào đi nói hai bọn anh mới quần nhau một trận, uyển chuyển nói, “Lần đó vội vàng quá, còn chưa kịp quen biết sâu hơn.”

Y nói xong thấy Lục Tiệm Hành liên tục nhìn chằm chằm vào mình, vội vã tự giới thiệu: “Xin lỗi Lục tổng, tôi vẫn chưa chính thức tự giới thiệu về mình, tôi tên Trần Thái, là người đại diện của công ty giải trí Ngư Miêu.”

Lục Tiệm Hành có một giây cảm thấy hình như mình nhận lầm người rồi, có điều anh phản ứng lại rất nhanh, không phải mình nhận lầm, mà là ngủ sai rồi…

Giải trí Ngư Miêu? Công ty nào thế gì?

Còn người đại diện?

Lục Tiệm Hành chưa bao giờ quan tâm đám tiểu thịt tươi trong giới, đừng nói chi là qua lại rồi lên giường, bởi vì anh sợ mình bị người quấn lấy đòi tài nguyên… Là một người khiêm tốn lại có phẩm vị, lăn lộn hỗn hạp cùng đám người mẫu trẻ hay tiểu thịt tươi, quả thực một loại thương tổn đối với anh.

Ngày hôm đó lúc em trai anh giới thiệu, nói cậu trai đó là một nghiên cứu sinh, mới vừa tốt nghiệp, có tài lại khéo léo, hơn nữa tuyệt đối đáng tin và an toàn, Lục Tiệm Hành lúc ấy mới có chút buông lỏng. Khi đó vừa ra khỏi phòng riêng tiếp khác, nhìn thấy người này xông thẳng tới mình, anh còn mừng thầm trong lòng, nghĩ nhóc này cũng thật “damdang”, kết quả thì sao…??

Người đại diện hả!

Đằng sau một người đại diện còn có N tiểu thịt tươi! Quấn lấy anh chẳng phải là muốn lăn lộn vào công ty lớn bên anh hay sao?

Thật xảo quyệt! Chẳng trách chỉ lấy một tờ tiền là muốn hấp dẫn sự chú ý của mình đây mà!

Ngày hôm nay còn cố tình sắp đặt cuộc gặp tình cờ! Biết đến dùng tính cách bản thân để gây sự chú ý với anh, cho nên mới làm như vậy đi…

Thật là đáng sợ…

Lục Tiệm Hành cả người đều không thoải mái.

Thư ký đúng lúc lái xe đến đầu thôn, em gái staff cảm thấy bầu không khí quái dị, vẻ mặt đầy hóng hớt ngó nghiêng.

Trần Thái phát hiện mọi chuyện không ổn, con ngươi chuyển động, thúc giục cô: “Em nhanh đi lấy đồ đi, anh ở đây chờ.”

Em gái staff nháy mắt mấy cái, không thể không xuống xe đi lấy đồ.

Trần Thái cảm thấy ngồi ở trước cứ phải vặn người quay lại nói chuyện không quá thoải mái, y nghĩ hình như Lục Tiệm Hành đã hiểu lầm gì đó, dù sao ngày hôm ấy anh ta còn móc tiền ra. Cũng may mà mình không lấy, giờ muốn giải thích cũng dễ nói.

Trần Thái nhảy xuống xe, chuẩn bị đổi xuống ngồi ghế sau.

Nào ngờ y mới vừa cửa xe bước xuống, đột nhiên nghe bên trong xe có người hô to: “Đóng cửa đóng cửa!”

Trần Thái ngơ ngác: “??”

Cửa xe phía trước bị đóng sập lại.

Lục Tiệm Hành vẫn gào lên: “Mau mau mau! Lái đi lái đi!”

Chiếc xe Maybach đột nhiên quay đầu, gầm lên lao vút trên đường.

Trần Thái vẫn luôn chờ xe quay đít lại mà không thấy, vẫn đứng như trời trồng, ngẩn ngơ, Lục Tiệm Hành lại lên cơn à? Sao đột nhiên chạy mất dạng thế? Bị mình doạ chạy à?

Y vốn không quá thích người này, lại nghĩ tới màn diễn xuất khác nào thiểu năng trí tuệ của anh ta ngày hôm nay, tức giận chửi thầm hai câu rồi đứng ở đầu thôn đợi người. Nhưng mà rất nhanh, y nhớ tới một chuyện.

“Túi của mình! ** má nó!”

Trần Thái gào lên chạy đuổi theo, túi của y, máy vi tính của y điện thoại di động hợp đồng và giấy chứng nhận… Tất cả mọi thứ đều ở trong túi đó!

Mà bên kia, Lục Tiệm Hành đã bắt đầu lục túi.

Điện thoại di động, hợp đồng, thẻ chứng nhận người đại diện các thứ đều bị ném qua một bên, chỉ có một cuốn sổ ghi chép dày cộp bị anh mở ra, còn đặt trên đầu gối một cách nghiêm túc hiếm thấy.

Mà lật ra tờ đầu tiên, đập vào mắt là một tờ giấy nhớ nhỏ màu hồng — Lục Tiệm Hành.

Phía dưới là vài từ khóa vừa to vừa đậm —— Đẹp zai, to, có tiền.

———————

Chú thích:

Xe Maybach: Một trong những mẫu xe sang trọng nhất thế giới.

1jpg

2jpg

3jpg

Hết 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi