NGÀI QUẢN LÝ “DIỄN SÂU”

Đạo lý này Lục em cũng hiểu, thế nhưng “Chú thỏ thần kỳ” có thể giúp hồi vốn hay không vẫn chưa nói trước được. Bởi vì số tiền công ty chi ra để tuyên truyền đã vượt quá tiền vốn sản xuất không ít, ngoài ra vì để giữ được thứ hạng trên bảng xếp hạng, nên số tiền chia cho rạp chiếu phim không tính theo giá thấp mà tính theo giá gốc.

Cứ thế vốn dĩ 60 triệu là có thể hồi vốn, vậy mà áp lực phòng vé lần này lại tăng cao đến hơn 2 triệu.

Phim điện ảnh mùa hè vốn rơi vào thời kỳ trũng thấp, trước đó phim chiếu không nhiều, doanh thu phòng bán vé cũng không có là bao, Lục Tiệm Viễn cả ngày nay đứng ngồi không yên, lại sợ Lục Tiệm Hành chê cười thế là đi vào phòng họp ngồi liên tục lướt điện thoại.

Nhưng khiến mọi người bất ngờ chính là, vị trí của “Chú thỏ thần kỳ” vậy mà nằm chễm chệ ở hàng cao nhất.

Chính hắn cũng thấy khó tin, lại nhìn doanh thu phòng vé vẫn đang tăng vọt, vừa giật mình vừa sốt sắng, tay không ngừng F5 làm mới tin tức.

Trần Thái hôm nay cũng ở công ty, những người khác đều đang quan tâm doanh thu phòng vé ngày đầu của Thỏ, còn y thì bận bịu tranh luận với Tưởng Soái qua điện thoại.

Tưởng Soái hôm qua tới nhưng lại không có ký hợp đồng, hôm nay cũng không biết đang lêu lổng ở đâu. Chị VV gọi điện thoại cho Trần Thái tỏ ý muốn y sớm chứng thực hợp đồng, Trần Thái thừa dịp không ai chú ý, gọi được điện thoại là thay đổi luôn lời giải thích.

Đầu tiên y tận tình khuyên nhủ Tưởng Soái đừng bước vào showbiz, nói nghề này có bao nhiêu khổ cực bao nhiêu mỏi mệt, Tưởng Soái đương nhiên không nghe, Trần Thái lại khuyên cậu, đừng vào công ty y, thực sự không được cũng đừng tìm y làm người đại diện, dù sao bây giờ y vẫn còn rất non, không có tài nguyên gì.

Tưởng Soái lại hoàn toàn không coi là việc to tát: “Tài nguyên gì chứ, anh không có thì em có, em giới thiệu cho anh thôi!”

Trần Thái dở khóc dở cười: “Thế rốt cuộc ai là người đại diện của ai hả? Cậu có tài nguyên thì chơi một mình không phải rất tốt sao?”

Tưởng Soái nghiêm túc nói: “Em có tài nguyên thế nhưng không đoàn đội mừ, một thân quý giá cứ thế bị làm hỏng thì làm sao bây giờ?”

Trần Thái: “…”

“Hơn nữa trong giới này nhiều chuyện xấu xa lộn xộn như vậy, cũng không thể chuyện gì cũng do em ra mặt chứ, có một số việc cần có người thay em, đúng không?”

“Cậu cũng tự giác thật, ” Trần Thái cạn lời, “Còn chưa nổi tiếng mà đã lên kế hoạch phân chia trách nhiệm cho nhân viên rồi.”

Tưởng Soái tại kia đầu không nhịn được cười, sửa lời y: “Không cần anh chịu trách nhiệm, cứ để cho người khác lo. Về sau tuyển cho anh hai trợ lý chạy việc là OK.”

“… Nghiêm túc chút đi, ” Trần Thái chịu thua, nghiêm túc hỏi cậu, “Trước đây không phải là cậu không muốn tiến vào giới giải trí sao? Bao nhiêu người tới mời cậu đều bị cậu mắng đuổi đi, sao giờ đột nhiên lại đổi tính?”

Trần Thái nhớ trước kia Tưởng Soái không chỉ một lần nói giới giải trí quá loạn, không mấy người trong sạch cho nên về sau phải tránh xa một chút. Khi đó có người tới muốn đào tạo cậu ta đều bị cậu ta từ chối, đối phương chưa từ bỏ ý định, bị cậu ta mắng cho một trận, cho nên Trần Thái vẫn nghĩ không ra sao đột nhiên cậu ta lại đổi ý.

Nào ngờ Tưởng Soái dường như không muốn giải thích, hừ một câu: “Trước khác nay khác. Hơn nữa đi theo người khác không yên tâm, đi với anh khẳng định không sao, anh cũng sẽ không hại em.”

Trần Thái thấy hỏi không ra điều gì, đành phải dặn dò hai câu sau đó liền cúp máy.

Y hết cách với tên này rồi, chị VV giờ rõ ràng coi Tưởng Soái là khối thịt mỡ, tính là thà đặt ở chỗ y để dụ dỗ cũng nhất quyết không để Dương Tuyết và Tôn Tuyền tiếp xúc. Trần Thái đau đầu vô cùng, vậy nhưng Dương Tuyết bên kia lại sớm đã động lòng.

Bữa trưa hôm nay, cô hiếm khi tới phòng ăn công ty, từ xa nhìn thấy vị trí Trần Thái, tùy tiện mua vài món rồi bưng khay đồ ăn đi tới.

Trần Thái ngẩng đầu thấy là cô, cười chào hỏi.

Dương Tuyết ngồi xuống đối diện, lúc này mới hỏi thăm: “Nghe nói công ty có người mới tới, tốt thật, chị VV phân cậu đến đó à?”

Cô hiện đang cùng Tôn Tuyền giữ chức quyền phó tổng, tuy rằng có một chữ “quyền” treo trước chức vụ, lại là cục diện cô làm mùng một tôi làm ngày rằm, nhưng có vẻ hai người vẫn rất hưởng thụ.

Trần Thái cũng không che giấu, gật đầu một cái nói: “Hôm qua có tới một chuyến, rất đẹp trai, Dương tổng không gặp được thật đáng tiếc.”

“Cũng không vội, ” Dương Tuyết cười nói, “Sau này sẽ có nhiều cơ hội đụng mặt ở công ty, chắc chắn sẽ gặp. Cái chính là cậu ấy, mới ký với La Bác chưa được mấy ngày đã phỉa tiếp nhận người mới vào nghề, nhiều khó khăn lắm, khác gì bảo mẫu đâu, cậu chắc là bận lắm nhỉ?”

Cô nói xong thấy Trần Thái cúi đầu gẩy hạt cơm không nói lời nào, liền tiếp tục nói: “Thật ra tôi có một ý này, nhưng lại nghĩ tôi với cậu dù sao cũng là đồng nghiệp, kể cả có là mang lòng tốt nhắc nhở nhưng vẫn dễ khiến người khác nghĩ nhiều. Ngộ nhỡ bị hiểu lầm thì không hay.”

Trần Thái đoán ra dụng ý của cô, cười nói: “Nói thế sao được, Dương tổng chị bây giờ cũng là lãnh đạo của tôi, chỉ dẫn trong công việc tôi mong chẳng được, sao có thể nghĩ bậy nghĩ bạ chứ.”

Dương Tuyết gật đầu: “Tôi cũng là người thoải mái, cậu đã nói như vậy thì không lo lắng những thứ khác nữa. Người mới này tôi nghe nói có chút lai lịch, lại có quen với cậu, thế nhưng nói thật, với tình hình này cậu chắc chắn không kiểm soát được cậu ta.”

Cô nói xong ngừng một lát, thấy Trần Thái không có bất kỳ bất mãn nào, lúc này mới cười một cái, tiếp tục: “Chúng ta làm người đại diện, nói trắng ra là chính là cung cấp phục vụ chuyên nghiệp, ánh mắt của cậu nhất định nhìn xa hơn cậu ta rất nhiều thì mới có thể hoạch định, xây dựng kế hoạch, định hướng phát triển riêng cho cậu ta. Nhưng người mới sẽ khó mà nghe lời, chỉ để ý cảm nhận bản thân, muốn uống gì thì uống, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ, vì sao tôi không thể làm cái này nói cái kia… Cậu ta không hiểu quy củ, cậu phải uốn nắn cho cậu ta. Việc rèn luyện thời kỳ đầy này rất lãng phí thời gian. Mà điểm này, với cậu mà nói rất khó khăn.”

Trần Thái cũng không sợ mấy cái đó, thế nhưng cũng thực sự không muốn nhận việc này, vội hỏi: “Chị Dương có cách xử lý nào tốt không?”

Y nói xong tỏ rõ thái độ trước, “Nói thật, việc này tôi đã từ chối rồi, thế nhưng chức quèn, lời nói không trọng lượng nên không ai quan tâm. Nếu chị Dương có ý kiến gì hay sắp xếp tốt hơn, đây chính là giúp tôi một ơn lớn rồi.”

Dương Tuyết kinh ngạc: “Chính cậu cũng không muốn dẫn dắt người mới?”

“Tôi lấy đâu ra lắm tinh lực như thế, ” Trần Thái đáp, “Chuyện của La Bác đủ khiến tôi lao tâm rồi, đi diễn thử ở đâu cũng bị thay thế, lần này tuy rằng đã vào đoàn phim, nhưng tôi vẫn lo lắng đề phòng, chỉ sợ đột nhiên nhận được điện thoại nói không cần anh ta nữa.”

Chẳng qua y chỉ thuận miệng nói vậy để mượn cớ, không muốn khách sáo, nào ngờ Dương Tuyết lại suy ngẫm, lắc đầu nói: “Lần này chắc là sẽ không đến nỗi, đoàn phim không quen ai bên phía đạo diễn Hàn cả. Hơn nữa có cả Hứa Hoán, hai người cùng tham gia sẽ không đến nỗi.”

Trần Thái thuận miệng đáp một tiếng, lại đột nhiên ngẫm ra, mở mắt ngẩng đầu nhìn cô.

Dương Tuyết cúi đầu, bâng quơ gắp miếng rau ăn cơm, nhưng vẫn nhắc nhở bằng câu rất nhỏ: “Bộ phim đầu tiên của La Bác chính là của đạo diễn Hàn, sau đó hai người trở mặt.”

Đạo diễn Hàn là nhân vật gạo cội thời kỳ đầu của làng phim truyền hình, không có bộ phim nào của ông mà không hot, diễn viên ai cũng nổi tiếng. Người này cũng có tài, làm đạo diễn làm biên kịch làm phối âm, mọi thứ đều xuất chúng. Khi còn đi học, Trần Thái có từng đọc được tin rằng người này thích đàn ông, thế nhưng y cảm thấy toàn là nói bậy, bởi vì ông ta vừa già vừa xấu, nhưng vợ ông lại là một trong bốn người đẹp đình đám khi đó. Bài viết này về sau cũng bị mất, những chuyện ấy cũng không còn ai bàn tán.

“La Bác năm đó số may, vừa mới trở mặt với ông ta thì phía ông ta cũng xảy ra chuyện, cho nên La Bác còn hot tận hai năm nữa. Sau đó lão Hàn quay lại, tuy rằng mặt ngoài thì làm ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nhìn thấu lẽ đời nhưng sau lưng lại dùng không ít thủ đoạn bỉ ổi.”

“Giờ đã bao nhiêu năm trôi qua rồi?” Trần Thái giật mình, “Vẫn còn ghi hận lâu như vậy sao?”

“Thế cậu nghĩ sao, lòng dạ ông ta tàn nhẫn lắm, người bị ông ta đóng băng hoạt động không chỉ một hai. Nhưng nói cho cùng đều là người không bối cảnh không chỗ dựa, hơn nữa sức ảnh hưởng của họ Hàn không tầm thường, đám người đó tự thành một phe không nhỏ, ông ta già rồi nhưng phạm vi không già. Không ít nhân vật chủ chốt đều muốn theo phe ông ta lấy lòng ông ta thì còn có thể làm được gì?” Dương Tuyết nói xong thở dài, lắc đầu, “Nghề này vốn là như vậy, kính cao giẫm thấp, con người ông ta dù mất cái gì cũng sẽ không mất thế.”

Cô còn có công việc, nói chuyện một lát rồi rời đi. Trần Thái thấy khay thức ăn của cô gần như không động đũa, trong lòng cảm khái một chốc, lại hiếu kỳ Dương Tuyết sẽ làm thế nào.

Buổi chiều về công ty y còn cố ý liếc vào phòng làm việc của Dương Tuyết, bên trong không có ai, chắc là buổi trưa đã đi ra ngoài.

Trần Thái tạm thời thở ra một hơi, ngồi trong văn phòng của mình tìm tư liệu về đạo diễn Hàn, đang chăm chú thì thấy cách đó không xa có mấy người đang vội vã đi về phía phòng họp của cấp lãnh đạo, Lục em đi đầu tiên, phía sau có mấy vị phó tổng, vẻ mặt mỗi người nửa vui vửa giận, nhìn vô cùng quái lạ.

Trần Thái liếc nhìn trước sau vài lần không nhìn thấy Lục Tiệm Hành, lại nghe phía sau có người rì rầm nhỏ giọng thảo luận chuyện gì đó, cũng không ngại phiền phức, bưng cốc lên làm bộ đi ngang qua, đi hai bước liền trà trộn vào trong đám người.

Mấy người đó đều không hề phòng bị, thậm chí nhìn thấy y còn nhiệt tình chào mời: “Mau nhìn mau nhìn! Thỏ hot vô cùng!”

Trần Thái nghĩ trong lòng thứ gì thế? Đến gần nhìn vào mới phát hiện mấy người này đang xem xếp hạng thực tế của phòng vé. Xếp hạng nhất trên đó chính là “Chú thỏ thần kỳ”.

“Anh Trần thấy chưa, ” đồng nghiệp kích động đến mức giậm chân, “Thỏ có khi hôm nay sẽ đột  phá cả trăm triệu!”

Trần Thái giật nảy cả mình, tuy rằng y biết đồng nghiệp bên ban tuyên truyền gần đây bận tối mặt vì bộ phim này, thế nhưng dù sao hoạt động tuyên truyền lần này cũng khá trễ, trước đó chẳng hề có động tĩnh gì.

Qua cơn hoảng loạn, trong lòng y cũng vui mừng y như đồng nghiệp, vội vào phòng làm việc gửi tin nhắn nội bộ chúc mừng đồng nghiệp bên phòng tuyên truyền.

Chỉ là bên ngoài ai nấy vui mừng, nhưng bầu không khí trong phòng họp cách đó mấy mét lại khác hẳn.

Ban tuyên truyền và bộ phận phát hành của Thiên Di từ trước đến giờ không hợp nhau, hoặc là thoái thác lẫn nhau, hoặc là tranh nhau cướp công. Lục Tiệm Viễn không muốn ngay từ đầu đã có người ngầm đấu đá trong nội bộ, nên đã động viên một phen, mùi thuốc súng bên này mới vừa lắng xuống, bên giám đốc Vương em lại bắt đầu thở dài.

Lục Tiệm Viễn cau mày nhìn sang, liền nghe ông ta ra vẻ tiếc xót: “Tôi biết Lục tổng cậu trẻ tuổi nóng tính,bình thường vẫn hay có quyết định đề bạt mấy người, lúc nào cũng phải đề phòng mấy vị phó tổng chúng tôi, theo lí mà nói mọi người đều cùng một công ty, lẽ ra nên đoàn kết hỗ trợ, khi cậu phòng bị chúng tôi, chúng tôi cũng không nói gì. Thế nhưng lần này, có phải là hơi quá rồi không?”

Ông ta vừa nói chuyện, những người khác đều im lặng, âm thầm quan sát vẻ mặt của ông ta và Lục Tiệm Viễn.

Lục Tiệm Viễn cười lạnh hỏi: “Ý của giám đốc Vương là ý gì? Chú có chỗ nào không hài lòng?”

Giám đốc Vương không trả lời hắn, trước tiên liếc nhìn sang mấy người khác, lắc đầu nhún vai, lại phẩy tay, ra vẻ rất bất đắc dĩ. Làm đủ bộ dáng xong ông ta mới chậm rì rì nói: “Chỗ không hài lòng nhiều lắm… Ngay như vụ phân chia lợi nhuận với rạp phim lần này, vẫn là lần đầu nghe nói lợi nhuận phân chia cao hơn cả vốn sản xuất, khái niệm gì thế? Thiên Di bên ta một năm lãi ròng được bao nhiêu? Lại còn chia lợi nhuận phần hơn cho người ta, hôm nay bộ phim này đạt hơn trăm triệu, công ty một ngày cũng mất trắng ít nhất 10 triệu.”

“Chuyện này tôi cũng tán thành với lời giải thích của giám đốc Vương, ” có người ngồi cạnh phụ họa, “Trước đây phí tuyên truyền điện ảnh chỉ dùng mấy triệu, dựa theo tình thế hiện tại thì ngày đầu tiên hoàn toàn có thể hồi vốn, sau chính sẽ kiếm về lợi nhuận thuần khiết. Nhưng giờ lại ngược lại, tiền đều bị người khác phân chia hết đi, chia cho này kia chia cho rạp chiếu phim, chúng ta cuối cùng là bị thâm hụt khoản lớn!”

Lục Tiệm Viễn đã ngờ trước tình huống ngày hôm nay, nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ cả vú lấp miệng em như vậy, tức tới mức tay phát run: “Vậy theo như ý của giám đốc Vương, dùng mấy triệu tiền tuyên truyền là có thể đạt được mức 42% trên bảng xếp hạng như ngày hôm nay?? Mấy ông đ* m* nằm mơ đấy à!”

Giám đốc Vương lại cười ha hả nói tiếp: “Mặc dù không tới 40%, thì xếp hạng ngày đầu cũng có thể 30% chứ, ngày đầu đạt 60 triệu doanh thu phòng bán vé, chúng ta cũng có thể chấp nhận được. 60 triệu cũng có thể hồi vốn rồi!”

Ông ta nói xong nhìn về phía bên cạnh, mấy người còn lại nhất thời châu đầu vào nhau bàn luận.

Lục Tiệm Viễn tức anh ách, khóe mắt liếc thấy có bóng người bên ngoài, quay đầu nhìn lại thì thấy cửa phòng họp được đẩy nhẹ ra. Lục Tiệm Hành mặc áo gió, cầm trong tay mấy phần giấy tờ, vội vã đi vào.

Mấy người trong phòng họp đều có chút bất ngờ, mỗi người một vẻ khác nhau nhìn sang hướng cửa.

Lục Tiệm Hành lại chẳng hề quan tâm mấy tầm mắt nhìn chằm chằm đó, đầu tiên anh đặt một tờ giấy xuống, sau đó nói với phó tổng bên ban tuyên truyền: “Truyền thông Đông Thị đưa ra thông báo, mắng chúng ta cạnh tranh bất chính, anh đi xử lý đi.”

Việc này quan trọng, phó tổng kia liền vội vàng đứng lên, đang định rời khỏi, liền bỗng bị gọi lại.

“Nếu là mở cuộc họp, tại sao không có ai ghi chép biên bản cuộc họp?” Lục Tiệm Hành nhìn chung quanh một lượt, sau đó gõ nhẹ xuống bàn, bên ngoài có một người đi vào rất nhanh, là thư ký văn phòng.

Đối phương dường như đã sớm chuẩn bị kỹ càng, sau khi đi vào tìm tới vị trí của mình rồi lập tức thể hiện rõ trạng thái sẵn sàng làm việc.

Lục Tiệm Hành trước tiên nói với phó tổng kia:

“Đợi vài phút nữa rồi anh hẵng đi, đợi ký xong một chữ đã.” Nói xong lại hỏi, “Mới vừa rồi mọi người nói đến đâu rồi? Giờ ai đó thuật lại chút đi.”

Bên cạnh có người nắm được tình thế, lập tức nói lại rõ ràng những phát ngôn vừa rồi của mấy vị kia. Lục Tiệm Hành thoáng lưu ý người này, nghe đến cuối cùng, lại nở nụ cười.

“Trước đây không biết giám đốc Vương lợi hại như vậy, nhưng mà công việc của công ty không phải trò đùa, thị trường cũng sẽ không theo ý muốn cá nhân. Nếu như không phải lần này thay đổi sách lược quảng cáo, doanh thu phòng vé của ‘Chú thỏ thần kỳ’ sẽ ra sao không ai nói được. Hôm nay mới ngày đầu đã đạt được thành tích tốt như vậy, chúng ta trước hết cần phải gửi lời cảm ơn tới người ra quyết định và thi hành sách lược lần này.” Anh nói xong một tràng, lại cười với giám đốc Vương, “Còn với nghi vấn và tiếc nuối của giám đốc Vương, chúng ta cũng nên dành cho sự coi trọng đầy đủ.”

Bình thường anh rất ít ra mặt, ngồi họp cũng là kín như hũ nút, đa số đều là Lục Tiệm Viễn một mình phát huy. Giám đốc Vương nghe xong lời của anh, đoán anh muốn tới giảng hòa, không nhịn được bắt đầu cười ha hả, sau đó khinh bỉ nói: “Nói cũng thật đơn giản, định coi trọng thế nào?”

“Suốt một năm nay giám đốc Vương vẫn luôn cật lực thúc đẩy Thiên Di thỏa hiệp với Chúng Ngân, nhìn có vẻ rất hài lòng với việc đó, ” Lục Tiệm Hành ấn tài liệu trong tay xuống bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, cười nói, “Vậy chi bằng cứ làm theo những gì chú mới vừa nói, nội bộ chúng ta thử đánh cược một phen. Dựa theo logic của giám đốc Vương, Thỏ đầu tư 20 triệu, 5 triệu để tuyên truyền, ngày đầu nhất định có thể có 60 triệu doanh thu phòng bán vé. Vậy dịp Quốc Khánh này chúng ta thử đầu tư cho ‘Lạc hướng’ 120 triệu, có phải là phí tuyên truyền chỉ cần 30 triệu, ngày đầu sẽ có thể thu về 360 triệu doanh thu phòng bán vé không?”

Giám đốc Vương ngẩn ra, nhất thời không thể đáp lại.

Lục Tiệm Hành lại cười, tiếp tục nói: “Vậy bây giờ chúng ta liền dùng cái này để cá cược, giám đốc Vương đổng chỉ cần có thể dùng 30 triệu phí tuyên truyền thu về doanh thu 360 triệu trong ngày đầu phát hành, vậy tôi sẽ chuyển nhượng cho chủ 10% cổ phần của mình. Ngược lại, nếu như giám đốc Vương không làm được, vậy chú sẽ phải chuyển nhượng cho tôi 10% cổ phần. Giám đốc Vương, đề nghị này thế nào?”

Lời vừa dứt, trong phòng họp nhất thời vô cùng yên tĩnh.

Lục Tiệm Viễn cũng giật nảy cả mình, lòng khen hay nhưng đồng thời cũng không nhịn được nhìn sang Lục Tiệm Hành, bội phục dũng khí của anh.

Những người khác mắt đưa mày liếc, vừa bất ngờ ông chủ vung tay quá trán này hôm nay có phải uống lộn thuốc không, lại cảm thấy cảnh tượng trước mặt thật sự là náo nhiệt.

Mọi người yên lặng nhìn về phía giám đốc Vương, chờ oong đáp lại.

“Chuyện của công ty, sao có thể cầm một tờ giấy cá cược là tùy tiện quyết định!” Giám đốc Vương uất hận trong lòng, cũng không dám đáp lại, chỉ đường hoàng nói, “Lục tổng cậu cũng đang coi chuyện công ty là trò đùa đấy!”

“Vậy lời này nhất định phải trả lại nguyên văn cho chú, không có sự quyết đoán của Tiệm Viễn và nỗ lực của anh em đồng nghiệp các ban ngành, lấy đâu ra doanh thu phòng bán vé cao như vậy? Giám đốc Vương tùy tiện vẽ ra một cái quy củ vén môi chất vấn người ta, tôi ngược lại muốn hỏi chú nhưng chú lại không đáp được.”

Lục Tiệm Hành thu lại mấy tờ hợp đồng kia, sau đó cười lạnh nói, “Vậy đơn giản thôi, chuyện ngày hôm nay, giám đốc Vương hoặc là chấp nhận đánh cược, hoặc là ở trên mạng nội bộ công ty, tự mình công khai xin lỗi về việc bản thân vô lý gây sự gây mất trật tự công ty.”

Anh nói xong lại nhìn mấy người khác: “Tôi chẳng hề yêu cầu các vị có thể đoàn kết yêu thương nhau, nhưng nếu như ai muốn chĩa dao vào người phe mình, gây cản trở, thế thì sợ là không được.”

Lục em ngồi bên cạnh, nhìn vẻ mặt của mấy người kia, có mấy người lộ rõ sự lúng túng, nhìn là biết quả thực đã bị doạ, lúc này chỉ ngượng ngùng gật đầu cũng không dám lên tiếng. Giám đốc Vương kia thì nghẹn một hơi xả không được nuốt không xong, bản mặt già đỏ lên, cũng không có động tĩnh.

Trong lòng hắn rốt cục sảng khoái thở ra một hơi, sau khi vui mừng lại hiếu kỳ phần thỏa thuận đánh cược kia.

Hợp đồng vẫn luôn bị tay Lục Tiệm Hành đè lên, có lẽ là do nhất thời kích động, từ đầu vẫn đặt mặt trái hướng lên. Lục em lặng lẽ cầm lại một phần, nhìn vào, nhất thời trợn tròn mắt.

Trên đó giấy trắng mực đen, làm gì có thỏa thuận đánh cược nào, rõ ràng chỉ có một hàng chữ to đùng — “Hợp đồng cho thuê nhà”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi