NGÀI TRANG KHÔNG TIỀN ĐỒ


Hắn không thể tưởng tượng ra cuộc sống mà không có Tiểu Thu.
Thu Triết Ngạn cúi mặt nhìn Trang Hãn Học, không nói lời nào.
Trang Hãn Học ngừng cười.
Thu Triết Ngạn lạnh lùng nói: "Anh cười đi, cười tiếp đi.

Để em xem anh cười được bao lâu."
Trang Hãn Học kinh hãi, kéo góc áo anh: "Tôi đùa thôi, tôi muốn chọc em cười thôi mà."
Thu Triết Ngạn cảm thấy không thể hiểu nổi mạch não của hắn, hỏi: "Chuyện này có gì vui vậy anh?"
Trang Hãn Học bảo: "Hồi trước tôi đùa giỡn cầu hôn anh ta, nhưng giờ tôi lại thành bạn của con anh ta.

Không phải rất kỳ diệu sao?"
Thu Triết Ngạn im lặng một lúc rồi chế nhạo: "Thường thì đàn ông ba mươi không xưng huynh gọi đệ với học sinh tiểu học, chứ đừng nói là nhận sư phụ."
Trang Hãn Học cười ha ha: "Tại sao tôi ba mươi tuổi thì không thể làm bạn với học sinh tiểu học chứ? Chỉ cần chơi vui thì đều có thể làm bạn mà?"
Thu Triết Ngạn nói: "Tốt nhất là anh chỉ đang đùa thôi đấy."
Trang Hãn Học gãi đầu: "Thật sự là đang đùa mà, giữa tôi và Sở Tấn không có gì cả, hồi đó anh ta ghét tôi lắm, có lần còn mắng tôi ngay trước mặt mọi người nữa mà."
Vài ngày sau.
Trang Hãn Học gặp sư phụ nhỏ Chíp Chíp nghe danh đã lâu.

Quả nhiên thằng bé vẫn là học sinh tiểu học, vóc dáng trẻ con, chỉ cao khoảng 1m5, mới đến đến ngực bọn họ, bé tẻo teo.

Thằng bé trông rất xinh xắn, đôi mắt long lanh nhạt màu, gương mặt bụ bẫm, khi không nói chuyện thì mặt mày bí xị, là cái kiểu nhóc con kiêu ngạo.
Trang Hãn Học vừa thấy nó, lập tức nhiệt liệt chào hỏi: "Sư phụ nhỏ!"
Sư phụ nhỏ tấm tắc khen: "Quao, ở ngoài đời mà chú cũng dám gọi thế hả.

Đúng là lợi hại." Nó đang ở thời kỳ vỡ giọng, hiện tại đang là cái giọng vịt đực.
Lúc này, một người đàn ông bước xuống xe.
Trang Hãn Học thấy anh ta thì hơi hãi: "A Tấn, đã lâu không gặp."
Thu Triết Ngạn nghe thế, khóe mắt liếc sang.

Gì đây? Gọi thân thiết ghê nhỉ?
Nhưng Trang Hãn Học không phát hiện.

Sở Tấn dùng ánh mắt lãnh đạm đánh giá hắn: "Cậu thì mười năm như một ngày, vẫn là bộ dạng trước kia."
"Vậy à?" Trang Hãn Học ngượng ngùng sờ ót, cười cười: "Hì hì, ai cũng nói thế, bảo mặt tôi non nên nhìn trẻ.

Tôi cảm thấy chắc là vì tâm tôi tốt, nên mới trẻ vậy thôi.

Trông anh cũng được mà, nhìn không ra đã ngoài bốn mươi rồi."
Sở Tấn: "...?"
Thu Triết Ngạn tiến lên một bước: "Xin chào, anh Sở."
Sở Tấn: "Xin chào..." Anh ta hơi mờ mịt, không biết đây là ai.
Nhóc Sở Giác ngẩng đầu nhìn Thu Triết Ngạn, rồi nói với Trang Hãn Học: "Chú dẫn bạn trai theo thật luôn à?"
Trang Hãn Học gật đầu, nói rất đương nhiên: "Ừ, chẳng phải là dẫn đến cho con gặp sao?"
Sở Tấn: "??? "
Sở Tấn ngạc nhiên hỏi Trang Hãn Học: "Bạn trai? Cậu có bạn trai? Tôi nhớ cậu là trai thẳng mà?"
Trang Hãn Học xua tay: "Ai rồi cũng thay đổi thôi."
Trang Hãn Học cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, niềm nở chăm sóc: "Đi thôi, tôi là chủ tiệc, tôi mời hai người ăn cơm."
Trang Hãn Học đặt bàn ở một nhà hàng tư nhân không nổi tiếng lắm ở địa phương, hắn nói: "Tôi không đưa mọi người đến mấy nhà hàng nổi nổi trên mạng đâu.

Mấy chỗ đó vừa đắt lại không ngon.

Còn nhà hàng này không đắt lắm, nhưng sạch sẽ, hợp vệ sinh mà còn ngon.

Đã mở bán mấy chục năm rồi á.

Chỉ người địa phương mới biết thôi."
Sở Tấn không khỏi chế nhạo: "Cậu có phải người địa phương đâu?"
Trang Hãn Học sững sờ, cười cười: "Phải ha? Tôi không phải người địa phương.

Nhưng tôi ăn nhiều nhà hàng ở đây rồi."
Hắn là tên thích ăn uống vui chơi, bình thường ngoài uống rượu, hút thuốc, chơi game thì thú tiêu khiển duy nhất là thấy chỗ nào có đồ ăn ngon liền rủ Thu Triết Ngạn chở đi ăn, mấy nhà hàng to nhỏ trong thành phố, hắn đều ăn hết rồi.
Sở Tấn cười nói: "Cậu sống rất tốt nhỉ.

Giờ cậu đang làm gì?"

Trang Hãn Học không hề xấu hổ: "Tôi hả? Giờ tôi không đi làm, ở nhà chơi, bạn trai nuôi."
Sở Tấn: "Ha ha, đúng là chuyện cậu làm được."
Thu Triết Ngạn không xen vào, anh biết mình nên nịnh nọt để lôi kéo Sở Tấn.

Trước khi đến, anh đã dò la rồi.

Sở Tấn là ông lớn kín tiếng trong giới, nếu có thể lôi kéo mối quan hệ này và được đầu tư, không chừng sự nghiệp của anh sẽ thăng hoa.

Nhưng anh nghĩ đến mối quan hệ có chút không rõ ràng giữa Sở Tấn và Trang Hãn Học...!Hơn nữa hiện giờ nhìn thấy chính chủ, tuy tuổi Sở Tấn hơi lớn, nhưng được chăm sóc tốt, ngoại hình điển trai, khí chất không tầm thường, rất có nét quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.
Anh đang ghen.
Lần trước, vì ghen nên anh không hợp tác cùng Giang Nhược Vân nữa.
Lần này cũng vậy.
Thu Triết Ngạn lặng lẽ quan sát hai người họ tương tác, không nắm bắt được quan hệ giữa bọn họ, nhưng hình như không giống từng dính líu với nhau, mà giống có thù xưa hơn.

Nhưng lỡ như thù này là vì yêu sinh hận thì sao?
Trong mắt Thu Triết Ngạn, Trang Hãn Học nhà anh hoạt bát, đáng yêu như thế dễ khiến người ta yêu mến, còn có cô bạn gái cũ đại minh tinh kia lúc nào cũng nhớ thương hắn, thế thì việc một người đàn ông không quên được hắn có gì lạ đâu?
Cái tên này đúng là giỏi thu hút ong bướm, trêu hoa ghẹo nguyệt mà!
Thu Triết Ngạn hỏi: "Anh Sở, nghe nói anh và Trang Hãn Học từng là đồng nghiệp?"
Sở Tấn gật đầu: "Đúng, trước kia cậu ta là cấp trên của tôi, về sau tôi từ chức kết hôn."
Thu Triết Ngạn liếc nhìn Trang Hãn Học, không nhìn ra vẻ thất vọng, ủ rũ gì trên mặt hắn.

Nhưng anh cảm thấy có lẽ trong lòng Trang Hãn Học không dễ chịu lắm.

Thử nghĩ mà xem, người ngày xưa làm việc dưới tay mình nay đã thăng quan tiến chức, còn mình sau mười năm vẫn lông bông, là một người đàn ông thì hẳn sẽ tôn thương lòng tự trọng phải không?
Thu Triết Ngạn đi đỗ xe.
Trang Hãn Học nói với Sở Tấn: "À mà, Sở Tấn này, đừng nói với Tiểu Thu chuyện ba mẹ tôi nhiều tiền nha.

Em ấy tưởng nhà tôi phá sản, nên tôi mới thành ra thế này."
Sở Tấn cau mày hỏi: "Cậu yêu người ta mà ngay cả chuyện này cũng không nói?"
Trang Hãn Học đút tay vào túi quần: "Mối quan hệ giữa bọn tôi hơi khó nói.


Không phải em ấy đang bao nuôi tôi sao? Tôi không muốn em ấy biết chuyện trong nhà mình."
Sở Tấn: "Được rồi.

Dù sao cũng không liên quan đến tôi, tôi sẽ không lắm miệng."
Trang Hãn Học cười hì hì nói: "Chủ tịch Sở có muốn xem thử sản phẩm do công ty của Tiểu Thu nhà tôi làm không? Tiểu Thu giỏi lắm, sản phẩm của em ấy rất đáng đầu tư.

Không làm anh thiệt đâu."
Sở Tấn cười: "Tôi biết ngay mà, hóa ra cậu dẫn bạn trai theo là vì chuyện này."
Trang Hãn Học: "Chả phải hồi trước anh nói tôi mà chăm chỉ làm việc thì cũng khá sao?"
Sở Tấn:" Ừ, nhưng cậu lười quá."
Nói xong, Sở Tấn lấy Trang Hãn Học làm trường hợp tiêu cực để dạy dỗ Sở Giác: "Con chơi game với chú ấy thì được, nhưng đừng có học theo thái độ sống của chú ấy đấy.

Cái tên này không phải tấm gương tốt."
"Trước đây ba còn nghĩ, chỉ cần chú sẵn lòng nổ lực, không chừng sẽ khác.

Kết quả sau nhiều năm vẫn là con cá mặn."
Trang Hãn Học: "Hahahaha."
Sở Giác khinh thường nói: "Đương nhiên con biết, ai lại học theo chú ấy chứ."
Bữa ăn không tệ, Trang Hãn Học vô cùng điêu luyện đẩy mạnh tiêu thụ cho Thu Triết Ngạn.

Đại khái là vì nể mặt nhau, Sở Tấn và Thu Triết Ngạn trao đổi danh thiếp, nhưng cũng không đảm bảo nhất định sẽ hợp tác.
Đã hơn mười năm, Sở Tấn không còn so đo đến chuyện ngày xưa.

Nếu làm việc cùng cái tên Trang Hãn Học này, với cái nết lười biếng của hắn, quả thực có thể khiến người ta phát điên.

Hồi ấy hắn chính là ông chủ cặn bã vàng ròng 24K thứ thiệt, nhưng nếu chỉ chơi vui vẻ với nhau, thì vẫn là người bạn không tồi, chỉ cần có mặt hắn, cõi lòng những người xung quanh cũng sẽ được soi sáng.
Sau khi về nhà.
Thu Triết Ngạn hỏi: "Mà này, anh nói Sở Giác là con trai của hai người đàn ông Sở Tấn và Lận Diễm Trần, họ tìm được ở đâu thế? Con trai của Sở Tấn à? Nhưng em thấy nó cũng khá giống Lận Diễm Trần."
Trang Hãn Học ho nhẹ hai tiếng, lấm la lấm lét nói: "Tôi lén nói em nghe, em đừng nói với ai đấy.

Sở Giác là do chính Sở Tấn sinh ra! Sở Tấn là người đàn ông có thể sinh con!"
Thu Triết Ngạn: "..." Anh trưng ra cái mặt "anh kể chuyện tiếu lâm à?"
Trang Hãn Học nhướng mày nhìn anh: "Tôi không gạt em đâu! Thần kỳ quá phải không! Thế giới đầy những điều kỳ diệu! Nếu không phải chính mắt tôi thấy thì tôi cũng không tin."
Thu Triết Ngạn nhìn chằm chặp hắn một lúc, nhìn đến khi Trang Hãn Học cảm thấy nổi cả da gà, Thu Triết Ngạn mới nói: "Nếu anh cũng sinh con được thì hay rồi."
Trang Hãn Học mặt dày cười nói: "Hì hì, nếu có thể sinh con, tôi sẽ sinh cho em mười tám đứa ha."
Thu Triết Ngạn bật cười: "Thôi đi, tuổi này mà anh còn đòi sinh con, chẳng phải là sản phụ lớn tuổi à? Em không tưởng tượng ra được bộ dáng anh mang thai luôn, đúng là khiến người ta lo lắng.


Ở quê em, em còn sợ anh bị người ta tố ngược đãi trẻ em nữa kìa."
Trang Hãn Học: "Bộ tôi không đáng tin vậy hở?"
Thu Triết Ngạn: "Anh nghĩ sao?"
Trang Hãn Học: "Tôi đúng là không đáng tin tẹo nào.

Ha ha ha."
Trang Hãn Học cảm thấy cuộc sống cá mặn của mình hiện tại quá là hoàn mỹ.
Sự nghiệp streamer cũng rất hot, càng phát triển hắn lại càng lười ra ngoài, cả ngày ngồi livestream, quen biết một vòng streamer hot trong giới, thưởng tháng này cũng lọt vào top 10 streamer nam rồi.
Còn có người nói hắn sắp lên top 1.

Khá là nở mày nở mặt.
Hôm nay, Trang Hãn Học live đến hơn mười hai giờ đêm.
Khu bình luận có người nói: [Hôm nay live muộn vậy mà còn chưa ngủ sao? Tiểu công nhà ông chưa tan ca về bắt ông đi ngủ à?]
Trang Hãn Học cười nhăn nhở: "Thừa dịp em ấy chưa về, tôi muốn chơi thêm một lát! Cháy hết mình!"
Khu bình luận: [Quào, coi chừng cuối tuần bị chồng dạy dỗ nha.]
Trang Hãn Học cười toe toét, không đồng tình.
Hoàn hồn lại đã hơn một giờ sáng, Thu Triết Ngạn vẫn chưa về nhà, tuy Trang Hãn Học chưa buồn ngủ nhưng không khỏi lo lắng cho Thu Triết Ngạn.
Hắn ngó điện thoại, không có tin nhắn mới, chuyện gì vậy nhỉ? Đôi khi Thu Triết Ngạn cũng làm thêm giờ đến sáng sớm mới về nhà, nhưng đều sẽ báo hắn một tiếng mà.

Không xảy ra chuyện gì đó chứ?
Trang Hãn Học gọi Thu Triết Ngạn nhưng không được.
Bèn gọi đến quán bar Thu Triết Ngạn thường đến, ông chủ quán bar nói đêm nay anh không đến uống rượu.
Trang Hãn Học suy nghĩ một hồi, lo đến không ngủ được, hắn mặc quần áo vào, rồi ra ngoài, tìm dọc con đường Thu Triết Ngạn lái xe về, cũng không phát hiện dấu vết tai nạn xe hơi các loại.
Hắn đi bộ đến tòa nhà văn phòng của Thu Triết Ngạn, đi hơn nửa tiếng đồng hồ, tòa nhà tối om, cửa chính đã khóa, ngẩng đầu cũng không thấy phòng nào còn sáng đèn.
Gió đêm se lạnh.
Trang Hãn Học lang thang bên ngoài, thầm nghĩ, chẳng lẽ bọn họ đúng lúc lỡ nhau, giờ Tiểu Thu đã về đến nhà rồi chăng? Trang Hãn Học lại vòng về.
Ở nhà vẫn không có ai.
Trang Hãn Học không thể yên tâm đợi ở nhà, thế là hắn lại ra ngoài, ngồi dưới lầu, bị gió thổi lạnh run.
Tiểu Thu đâu thể bốc hơi khỏi xã hội loài người được, đúng không?
Hắn chợt hoảng hốt.
Hắn không thể tưởng tượng ra cuộc sống mà không có Tiểu Thu.
Hết chương 19.
Aimee: Sở Tấn và Lận Diễm Trần là nhân vật chính trong bộ "Lũ mùa xuân" của Hàn Thục nha.

Bộ đó có tag sinh tử luôn, nên Chíp Chíp là do Sở Tấn đẻ thật đó:))).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi