NGÀI TRỊNH KHI NÀO CHÚNG TA LY HÔN


Lão thái thái đã đi Anh rồi, chớp mắt lại đến ngày cuối tháng, Tô Na cũng không cần đến nhà chính của Trịnh gia nữa.

Hôm nay lại trùng với ngày nghỉ, cô muốn đi đâu đó thể thư giãn đầu óc một chút vì cả tuần nay cô đã phải quần quật làm việc ở công ty, còn mỗi đêm đều phải thức đến tận khuya để hoàn thành bản vẽ, quả thật cô đã quá bận bịu rồi.

Nhưng trước đó, cô phải đến Mã gia để lấy thư của mẹ cô trước đã.

Một mình cô tự bắt taxi đi tới Mã gia, mỗi lần đứng trước cánh cổng lớn này, tâm trạng của cô dù trước đó có tốt đến mấy cũng trở nên u ám.

Vừa bước vào cửa nhà, lại gặp một người giúp việc, bà ta nhìn Tô Na bằng nửa con mắt, thái độ cũng rất hạch họe.

"Đến rồi à, lão gia bảo cô vào phòng sách mà gặp."
Tô Na không thèm tính toán, liền bước vào phòng sách.

Mã Chính Thành biết cô bước vào cũng không thèm nhìn, trên tay của ông ta đã cầm sẵn thư.

Tô Na đi đến gần, cô đưa tay ra nhận lấy thư mà không nói lời nào, nhưng đột nhiên Mã Chính Thành lại rút tay lại.

Tô Na liền nhíu mày khó chịu "Ông có ý gì đây?"
Mã Chính Thành lộ ra vẻ mặt gian xảo đáp lại.


"Thời gian qua mày ở Trịnh gia sống sung sướng mà chưa làm được việc gì cho tao cả, không lẽ tao lại làm người đưa thư không công?"
Nghe giọng điệu ẩn ý của Mã Chính Thành, có vẻ hôm nay cô không thể dễ dàng lấy thư đi rồi.

Nhưng nghe những điều mà ông ta nói, nó làm cô chói tai đến mức phải phản bác.

"Sống sung sướng? Chưa làm được việc gì? Ông rõ ràng biết người nhà Trịnh gia không thích tôi, còn bắt tôi bám víu lấy không để bị ly hôn, đó không phải là làm việc cho ông sao? Ông thì được biết bao nhiêu lợi ích, còn tôi thì bị người ta khinh thường, đó gọi là sống sung sướng sao? Ông già nên hồ đồ rồi à?"1
Từng câu từng chữ cô nói ra, đều chọc trúng tim đen của Mã Chính Thành, ông ta giận tím mặt mà đập bàn một cái thật mạnh.

"Mày… Hừ, thứ vô ơn.

Nói tóm lại, từ nay muốn nhận được thư của mẹ mày thì mày phải làm cho tao một chuyện.

Nếu mày không làm, chẳng những thư mày không nhận được, mà cả mẹ của mày, mày cũng đừng hòng gặp lại."
Ông ta lại giở giọng điệu đe dọa, biết cô không thể có sự lựa chọn nào khác nên mới nói ra tự tin như vậy.

Tô Na cũng không có kiên nhẫn để nghe ông ta úp úp mở mở.

"Tôi không có thời gian đôi co với ông, nói mau những gì ông muốn đi."
Mã Chính Thành đắc ý cười nửa miệng, ông ta đặt lên bàn một bức ảnh, rồi đẩy nó về phía của Tô Na.

"Cháu gái của tao - Mã Tiểu Tuệ sắp về nước rồi, tao muốn mày tạo cơ hội cho nó và Trịnh Kình Sâm.

Sau đó nó sẽ thay thế vị trí của mày ở Trịnh gia, tao sẽ trả tự do cho mày và mẹ của mày.

Tao nghĩ mày cũng muốn việc này lắm rồi nhỉ?"
Tô Na nhìn vào bức ảnh, cô gái này cô chưa từng gặp qua, nhưng đã có lần nghe bọn họ nhắc tới.

Mã Tiểu Tuệ là con gái của em họ Mã Chính Thành, nhưng ba mẹ của cô ta đã mất vì tai nạn và được Mã Chính Thành nuôi dưỡng, nếu Mã Tiểu Tuệ sinh ra sớm hơn vài năm, có lẽ cô sẽ không phải là lựa chọn bất đắc dĩ của ông ta để gả vào Trịnh gia.

Mà bây giờ, có lẽ vợ của Trịnh Kình Sâm chính là Mã Tiểu Tuệ này mới phải.

Vị trí này vốn không thuộc về cô thì cô cũng không cần phải đắn đo nữa.


"Được thôi! Nhưng tôi cũng có một điều kiện.

Nếu ông làm, tôi hứa sẽ tác hợp cho hai người họ hết mức có thể, còn nếu không, không biết ông phải đợi bao nhiêu năm thì cháu gái của ông mới bước vào Trịnh gia được."
Tô Na được cơ hội chiếm thế thượng phong một lần, cô cũng đã đợi thời khắc này đã lâu, trước giờ cô chưa từng sợ Mã Chính Thành mà chỉ là cô nhân nhượng.

Mã Chính Thành thấy cô được nước lấn tới lại muốn lên cơn thịnh nộ mà giáo huấn cô.

"Mày dám…"
Tô Na nhanh trí lên tiếng trước chặn đứng câu nói của ông ta.

"Ông không cần tức giận, tôi chỉ cần một tấm ảnh của mẹ tôi thôi.

Cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng đúng không? Chắc nó không phải là chuyện khó đối với ông."
"Ảnh?"
Mã Chính Thành cũng ngạc nhiên ra mặt, ông ta không nghĩ cô chỉ có đưa ra một cái yêu cầu đơn giản như vậy.

"Phải một tấm ảnh, tôi sẽ đợi câu trả lời của ông, còn bây giờ tôi mang thư đi đây."
Nói rồi Tô Na thản nhiên giật bức thư từ tay của Mã Chính Thành, một đi không ngoảnh đầu.

Thôi Cẩn Á sắc mặt khó coi, bà ta đã lén đứng ở bên ngoài nghe thấy hết, lửa giận trong người bà ta đùng đùng mà chỉ trích khi bước vào.

"Đấy ông thấy chưa, đứa con hoang đó của ông cũng càng ngày càng không coi ông ra gì, nếu để nó có được tình cảm của Trịnh Kình Sâm thì nó còn hống hách tới mức nào chứ? Cả nhà họ Mã này đều sẽ bị nó đè đầu cưỡi cổ."
Mã Chính Thành liếc mắt ra phía cửa, ông ta hừ mạnh liền nói.


"Tôi đã kiểm tra rồi, Tô Na nó chẳng là cái thá gì trong mắt Trịnh Kình Sâm hết.

Bà cũng đừng lo, Tuệ Nhi sắp về nước thay thế vị trí của nó.

Con bé đã đủ 18 tuổi, thông minh lanh lợi lại xinh đẹp, thể nào cũng sẽ lọt vào mắt Trịnh Kình Sâm.

Đợi khi kế hoạch thành công rồi, chúng ta không cần phải nơm nớp lo sợ con dao hai lưỡi Tô Na này nữa.

Tôi sẽ cho nó câm miệng mãi mãi, thứ như nó không xứng mang dòng máu của tôi mà tồn tại."
Mã Chính Thành chưa từng coi Tô Na là con, mỗi lần nhắc đến cô lại cay nghiệt như vậy.

Thôi Cẩn Á thấy sắc mặt ông ta lộ ra vẻ độc ác với Tô Na cũng hài lòng.

Nhưng còn một chuyện…
"Còn yêu cầu của nó, ảnh của người đàn bà đó, biết làm sao…"
Giọng điệu của Thôi Cẩn Á có phần quan ngại, nhưng trái ngược với bà ta, vẻ mặt của Mã Chính Thành còn rất thản nhiên nói.

"Chỉ là một tấm ảnh, chỉ cần chụp là được rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi