NGÀI TRỊNH KHI NÀO CHÚNG TA LY HÔN


Thái độ hờ hững của Mã Tiểu Tuệ làm Trịnh Kình Sâm có hơi để ý đến, anh nhướng mắt hỏi.

"Đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"
Mã Tiểu Tuệ nhanh chóng nở ra một nụ cười tươi rói rồi chân nhanh nhão bước đến ngồi xuống vị trí mà Đằng Tư Vũ vừa ngồi, nói cách khác là cô ta chọn vị trí gần ngay sát Trịnh Kình Sâm.

Khuôn mặt biểu hiện có chút bỡ ngỡ.

"A không có, chẳng phải anh bảo em đem hồ sơ đến sao, em cũng tò mò muốn biết nơi anh làm việc như thế nào, nên cả gan đến tìm."
"Vậy thấy rồi thì thế nào?"
Trịnh Kình Sâm trong lời đồn đoán của nhiều người rất lạnh lùng lại khó gần, vậy mà trước mặt Mã Tiểu Tuệ anh trông có vẻ rất thoải mái.

Mã Tiểu Tuệ lấy đó làm thế thượng phong, cô ta tự tin anh đã bị cô ta dần hấp dẫn mà nói với anh một cách vô tư, tuy nhiên cô ta vẫn làm ra vẻ như vừa nghĩ ra mà tuỳ tiện nhắc tới.

"Rất đẹp, phải chi em cũng được làm việc ở nơi có không gian như thế này thì tuyệt thật."
Ý trong lời nói rõ ràng như thế, Trịnh Kình Sâm chỉ cười mà không trả lời, Mã Tiểu Tuệ không muốn dừng lại ở đó, cô ta không muốn đi một chuyến uổng công.

Cô ta bắt đầu che miệng lại ngáp nhẹ một hơi, mắt trông lờ đờ đi khá mệt mỏi.


Đúng như dự đoán của cô ta, Trịnh Kình Sâm đã ngay lập tức hỏi đến.

"Làm sao vậy, tối qua ngủ không ngon? Vì lạ chỗ sao?"
Đây chính là lúc tấn công, cô ta nhích mông thêm một chút nữa về phía của anh, đột nhiên lại chạm lấy tay anh mà vuốt ve.

Mắt nhìn sang hướng khác, có vẻ cô ta ngại ngần khi nói ra.

"Ưm… cũng không hẳn là lạ chỗ, chỉ là...em hơi cô đơn."
Cô ta vừa nói, hai đùi hơi rục rịch để Trịnh Kình Sâm chú ý, anh nhìn cô ta với ánh mắt thích thú, còn đưa mặt gần sát cô ta nói nhỏ.

"Ranh mãnh thật."
Mã Tiểu Tuệ đỏ bừng hết mặt, miệng bậm lại chớm lên cười, cứ tưởng là sẽ có thêm một chút động chạm gì đó.

Nhưng khi cô ta quay mặt qua Trịnh Kình Sâm đã nhanh chóng khôi phục dáng vẻ cũ làm cô ta mừng hụt mà bất động chừng vài giây.

Trịnh Kình Sâm đột nhiên đứng dậy, anh cầm tài liệu trên bàn lên rồi đi về phía bàn làm việc, lại vô tình để lộ một thứ khiến Mã Tiểu Tuệ thảng thốt.

"Đây là thiệp mời cho buổi ra mắt viên kim hồng đó sao?"
"Sao, có hứng thú à?"
Trịnh Kình Sâm quay người lại hỏi, Mã Tiểu Tuệ đã cầm tấm thiệp lên soi ngắm, có thể nhìn thấy mắt của cô ta như phát sáng.

"Dĩ nhiên rồi, thứ quý giá như thế này được thấy tận mắt là ao ước của biết bao nhiêu người phụ nữ đó."
Mã Tiểu Tuệ làm ra bộ mặt có vẻ mong đợi, vừa tỏa ra một chút thất vọng vì tấm thiệp này không phải ai cũng có được.

Cô ta cố ý thở dài, ánh mắt nhìn tấm thiệp như lòng lại mong ngóng về Trịnh Kình Sâm.

"Vậy thì lấy đi, chỉ có 30 người được mời bao gồm cả phóng viên.

Cô đến gặp tôi hôm nay cũng xem như cô may mắn."
Đây quả là câu nói cô ta đang mong đợi.


Mã Tiểu Tuệ càng lúc càng đắc ý, không cần tốn quá nhiều công sức cũng khiến Trịnh Kình Sâm để mắt đến cô ta, mọi hành động lời nói của anh cô ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Rõ ràng là vừa mới gặp ngày hôm qua, hôm nay anh lại tùy ý cho cô ta một tấm thiệp quý giá thế này, đây chẳng phải gọi là cưng chiều sao?
Mã Tiểu Tuệ thầm nghĩ, cô ta vui sướng cười tít mắt, đột nhiên nhảy cẫng lên muốn ôm lấy anh.

"Cảm ơn a…"
Có vẻ như Trịnh Kình Sâm không để ý đến cô ta mà xoay người bước đi, cô ta ôm hụt anh một cái mà suýt ngã nhào.

"Bây giờ tôi có việc ra ngoài, nếu cô không còn việc gì nữa thì để thư ký của tôi tiễn cô về vậy."
Mã Tiểu Tuệ thở phào, cũng may là anh không nhìn thấy bộ dạng chân tay ngã nghiêng của cô ta, nếu không hình tượng mà cô ta xây dựng lại trở thành một trò hề mất.

Cô ta ta vẫn cố cười sau hành động phải gọi là quê độ như vừa rồi.

"Ha ha, được."
Trịnh Kình Sâm thẳng thừng đi trước không chờ đợi, Mã Tiểu Tuệ đi sát phía sau anh mà ánh mắt hiện lên khác hẳn.

"Gì chứ? Mình ăn mặc như thế này mà anh ấy vẫn không động tình, hay là đang giả vờ để khiêu khích mình? Người đàn ông này, mình phải chiếm cho bằng được.

Trịnh Kình Sâm, để xem anh nhẫn nhịn ở trước mặt em được bao lâu nữa đây."
…..

Tại Chúc Thị ngay lúc này, Tô Na vẫn đi làm như thường lệ, hôm nay cũng là ngày cô sẽ gửi bản thiết kế của mình tới Đế Trịnh.


Nhưng trước đó, cô phải chụp ảnh thẻ hồ sơ, cô đang không biết phải làm sao đây.

Dù mối quan hệ của cô và Trịnh Kình Sâm lúc này có chút thay đổi, nhưng cô cũng không muốn để anh biết cô cũng tham gia cuộc thi này.

Cô vừa lên mạng tìm được cách thì nhanh chóng tranh thủ giờ nghỉ trưa để đi ngay.

Lúc cô đang đứng đợi thang máy thì đột nhiên Vương Nhã Tịnh xuất hiện, cô ta trông khá hốt hoảng khi nhìn thấy cô.

Còn cố ý né tránh khiến cô cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Nếu lý do là Trịnh Kình Sâm, cô ta chắc phải căm ghét cô hơn mới đúng.

"Không lẽ Trịnh Kình Sâm đã đe dọa gì đó với cô ta?"
Tô Na đột nhiên nảy ra suy nghĩ này thì thang máy tới, cô đang vội nên không có thời gian nghĩ tới nó nữa.

Cô cũng sắp rời khỏi đây rồi, chuyện gì không liên quan đến cô, cô cũng không cần thiết phải nghĩ tới nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi