NGÀI TRỊNH KHI NÀO CHÚNG TA LY HÔN


Tô Na vẫn nhất quyết bỏ đi, Trịnh Kình Sâm đưa tay ra bất lực nhìn cô càng lúc càng xa anh, nếu đã thế anh cũng không còn hy vọng nào nữa, anh thốt ra một câu bi quang đến cùng cực.

"Đợi đến khi bác sĩ đến thì đã trễ rồi, lúc đó dù có làm gì cũng vô dụng thôi.

Nếu em vẫn muốn đi thì… sau này… hãy mang một cành hoa đến tang lễ của anh, là đủ rồi."
Thuốc phát tác mỗi lúc một mạnh hơn khiến người thân thể cường tráng như Trịnh Kình Sâm cũng phải đau đớn, đầu anh quay cuồng, mắt cũng hoa dần không nhìn rõ.

Những cơn thở gấp của anh mỗi lúc một dồn dập, bóng người mà anh vẫn luôn hướng về đã lần nữa dừng lại.

Lần này, Tô Na không còn do dự mà chạy thẳng về phía anh.

Cô khuỵu gối ngồi xuống, đôi bàn tay lạnh ngắt đưa lên chạm mặt anh, cô không kìm chế nổi tiếng khóc nghẹn lòng.

"Trịnh Kình Sâm, em thua anh rồi."
Trịnh Kình Sâm luôn miệng nhắc đến cái chết khiến cô rất sợ, nếu anh vì cô mà xảy ra chuyện gì, cho dù cô có đoàn viên với mẹ rồi, cuộc sống sau này của cô cũng không thoát khỏi cảm giác như sống trong địa ngục.


Tô Na hiện tại không nghĩ được gì nhiều nữa ngoài việc phải mau chóng giúp anh làm dịu cơn khó chịu do thuốc gây ra.

Trịnh Kình Sâm còn chưa kịp vui mừng, bỗng nhiên Tô Na cởi phăng nón ra, thân người trong tích tắt tiến tới, cô hơi nghiêng đầu đặt nụ hôn lên môi anh, nó khiến anh bất ngờ đến ngây ngốc người.

Nhưng trong lòng anh rất nhẹ nhõm.

Anh có vô vàn cách để giữ cô lại, nhưng anh lại chọn cách này vì anh muốn biết, trong lòng cô rốt cuộc anh có vị trí như thế nào?
Bây giờ anh cảm nhận được rồi, anh không cần cô phải nói ra, hai người chỉ cần hiểu nhau là đủ.

"Vậy mà cô gái ngốc này lại tin lời nói của mình.

Nhưng em ngốc cũng được, mà chỉ được ngốc với một mình anh thôi, Tô Na."
Trịnh Kình Sâm nhắm mắt tận hưởng.

Đây là lần đầu tiên Tô Na chủ động, nhưng nó quá nhẹ nhàng khiến anh cảm thấy không đủ, hai tay anh bất chợt vòng qua eo của cô mà siết lấy.

Tô Na từ chủ động đã bất ngờ bị Trịnh Kình Sâm chiếm ưu thế, anh hôn mạnh và sâu khiến cô không thở nổi, đôi môi cô trong phút chốc đã bị anh chiếm làm của riêng, lưỡi đưa vào liên tục chiếm dụng từng ngóc ngách bên trong mà khuấy đảo.

"Ha… đầu mình choáng quá, hôm nay anh ấy có vẻ hung hăng hơn, chắc là do thuốc rồi."
Ánh mắt của Tô Na trở nên mơ màng, cô vì khó thở mà ôm chặt lấy cổ anh.

"Hự."
Trịnh Kình Sâm đột ngột nhăn mặt buông Tô Na ra, cô hoảng hốt liền hỏi.

"Anh sao vậy, đau ở đâu sao?"
Trịnh Kình Sâm bóp chặt tay nhìn xuống, anh nghiến răng trông mặt rất đau khổ.

"Thuốc của của Mã Chính Thành đúng mạnh thật, chịu đựng gần một tiếng để về đây, mình sắp chạm đến giới hạn rồi."
Trịnh Kình Sâm sau đó lại ngẩng mặt lên, anh nhìn Tô Na bằng ánh mắt độc chiếm mãnh liệt.


Bất ngờ anh đẩy cô nằm ngửa ra sàn, một tay đỡ lấy đầu của cô.

"A…"
Anh hành động đột ngột khiến Tô Na giật mình, tự dưng lại ở ngay trên sàn khiến cô có chút ngượng nghịu, khuôn mặt đỏ bừng nhìn anh.

Trịnh Kình Sâm cúi xuống, anh kiên nhẫn lại vài giây hôn lên nhẹ lên gò má của cô mà nói.

"Tô Na, xin lỗi em vì hôm nay anh phải mạnh bạo một chút rồi."
Tâm trí của Tô Na lúc này chỉ muốn nhanh chóng giúp Trịnh Kình Sâm, cô không nghĩ đến xấu hổ mà bạo dạn choàng tay lên cổ của anh, ánh mắt kiên định nhìn thẳng thừng nói ra.

"Không, là lỗi của em, anh cứ làm những việc khiến anh thấy đỡ hỡn hơn là được."
Tô Na của anh thường ngày e dè, dễ xấu hổ dù anh có cùng cô bao nhiêu lần, nhưng hôm nay cô lại bộc lộ ra một dáng vẻ khác, mặt đỏ ửng nhưng vẫn nói năng mạnh dạng như vậy, thật khiến anh càng lúc càng muốn yêu chiều cô nhiều hơn.

Trịnh Kình Sâm cũng vứt bỏ kiên nhẫn, hạ thấp người hôn môi cô một cách nồng nhiệt, một tay anh ta lần mò xuống dưới tháo cúc quần của cô.

"Ư…"
Một cơn rùng mình ập đến, Trịnh Kình Sâm như một con thú hoang đã lâu không ăn thịt, từng động tác của anh đều đồn dập khiến Tô Na không còn lý trí.

Sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, hoàn toàn không có chỗ để cho cô bám víu.


Cả cơ thể của cô đều chuyển động theo từng cái di chuyển của anh, cơ thể lại ập đến luồn cảm giác khác lạ tràn ngập khắp tứ chi rồi lan lên tận đỉnh đầu, hai mắt cô cũng vì thế mà trở nên mơ hồ.

Trịnh Kình Sâm gầm nhẹ một tiếng rồi nằm lên thân cô, cảm giác như đá nặng đè lên người nhưng lại cho cô ấm áp không hề khó chịu.

Cả người anh và người cô đều phập phồng thở hổn hển, hai trái tim xáp lại dường như nghe thấy cả nhịp đập của nhau.

Tô Na đưa hai tay lên ôm lấy anh, cô khẽ hỏi bên tai.

"Anh đã đỡ hơn chưa, nếu rồi thì gọi bác sĩ đến khám cho chắc chắn đi."
Trịnh Kình Sâm thở mạnh, cố ý nói thẳng vào tai của cô khiến giật nảy nổi hết cả gai óc.

"Quả thật là đã đỡ hơn rồi, nhưng vẫn chưa đủ."
Anh đột ngột ngồi dậy, bế hẳn cô lên, khóe miệng cong lên ma mãnh nói.

"Em lạnh rồi đúng không, chúng ta lên phòng tiếp tục.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi