NGÀI TRỊNH KHI NÀO CHÚNG TA LY HÔN


Phải tốn biết bao nhiêu là lời nói Trịnh Kình Sâm mới thuyết phục được Tô Na bình tĩnh trở lại, cô đang có bệnh trong người nên thật sự rất khó để khuyên giải, nhưng anh đã làm được.

Suy cho cùng, bệnh của Tô Na cũng là do u uất mà sinh ra, nếu Trịnh Kình Sâm có thể hoá giải nỗi u uất đó, thì khi đó mới khiến cô buông bỏ trách nhiệm mà sống cuộc sống cho riêng mình.

Người đầu tiên gây nên nỗi uất hận trong lòng cô, không ai khác chính là Mã Chính Thành, ông ta cũng sẽ là người đầu tiên anh nhắm tới.

Không chỉ là trả thù cho Tô Na, mà anh còn phải đòi lại món nợ máu năm xưa cho mẹ của anh nữa.

Tô Na mệt lả, nhanh chóng lại kiệt sức mà ngủ thiếp.

Trịnh Kình Sâm ngồi sát bên cạnh, đắp chăn kỹ lưỡng cho cô.

Dù là trong khi ngủ mà hai hàng chân mày của cô vẫn nhăn lại, nhìn thấy cô đến lúc ngủ cũng không được thư giãn như thế, trong lòng anh cũng cảm thấy không vui vẻ gì, thậm chí là cảm thấy khó chịu đến bứt rứt không chịu được.

Anh đưa tay, khẽ vuốt chỉnh tóc lại cho cô, ngón tay đặt lên hàng chân mày của cô, xoa nhẹ, anh thầm thì tự nói.

"Tô Na, em yên tâm, Mã Chính Thành, anh sẽ để đích thân em xử lý ông ta.

Nhưng cho tới khi đó, làm ơn đừng để anh lo lắng nữa.


Đừng lặp lại những chuyện đã qua nữa, được không?"
Trịnh Kình Sâm nhìn Tô Na bằng một ánh mắt vô cùng dịu dàng, những chuyện đã qua mà anh nói chính là những lần cô tự dấn thân vào nguy hiểm và anh hoàn toàn không muốn thấy nó xảy ra thêm bất kỳ một lần nào nữa.

"Cốc, cốc."
Tiếng cửa phòng bất chợt vang lên, ngay sau đó bên ngoài có tiếng người vọng vào.

"Ngài Trịnh, tôi có thể vào không?"
Cửa không khoá nhưng Hứa Niên vẫn lịch sự hỏi, anh ta sợ đường đột xông vào nhỡ đâu làm gián đoạn không gian riêng tư của hai người.

Trịnh Kình Sâm đặt nốt tay của Tô Na vào trong chăn, sau đó xoay người ra nói.

"Cậu cứ vào."
Hứa Niên bước vào, nhìn Tô Na đã an giấc cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Anh ta nhìn Trịnh Kình Sâm, đưa tay về phía ban công ám chỉ muốn cùng anh ra đó nói chuyện.

Nhưng Trịnh Kình Sâm lắc đầu, anh không muốn rời mắt khỏi cô một giây nào, dù chỉ một giây, nó cũng có thể đẩy cô vào nguy hiểm lần nữa, anh đã quá sợ hãi chuyện này rồi nên không thể khinh suất.

"Có chuyện gì cậu cứ nói ngay đây đi, cô ấy thật sự đã ngủ rồi nên sẽ không nghe gì đâu."
Hứa Niên thở dài, lại quay sang nhìn Tô Na tiếp vài giây như muốn thử độ chắc chắn, sau đó anh ta mới nói với Trịnh Kình Sâm toàn bộ những gì Hứa Bá Nghị đã nói khi anh ta đến gặp ông ta, bao gồm cả chuyện lễ cưới, đương nhiên đó chỉ là một lễ cưới giả mà thôi.

"Ngài Trịnh, tiếp theo anh dự định thế nào? Nếu không làm sẽ không qua mắt được ba của tôi, còn nếu làm… tôi e Tô Na sẽ không đồng ý.

Tinh thần của cô ấy đang yếu, tôi sợ nếu ép buộc cô ấy thì cũng không hay."
"Cứ làm đi…"
Trịnh Kình Sâm không đợi suy nghĩ kỹ càng, anh đã trả lời gần như ngày tức khắc, khiến Hứa Niên hết sức kinh ngạc mà mở to mắt.

"Sao?"
Trịnh Kình Sâm kiên định nói lại.

"Tôi bảo cứ tiến hành đám cưới đi.

Còn về Tô Na, tôi sẽ có cách thuyết phục cô ấy thôi."
Nhìn ánh mắt toát lên phần nắm chắc của Trịnh Kình Sâm, Hứa Niên biết có thể tin tưởng được vào quyết định của anh.

Trước đây như vậy, bây giờ cũng vậy.


Trịnh Kình Sâm luôn tính toán kỹ lưỡng mọi việc trong đầu, chỉ cần làm theo lời anh nói, theo đến cuối cùng thì tự khắc sẽ có lời giải.

"À còn chuyện này, có một người tên Liễu Y Y, cô ta là bác sĩ đứng đầu trong băng đảng của ba tôi.

Cô ta đã cố gắng hại Tô Na, tôi nghĩ anh nên lưu ý thêm việc này."
Trịnh Kình Sâm nhìn không có vẻ gì là ngạc nhiên, anh dường như đã đoán được ngay từ đầu.

"Tôi biết, Tô Na không phải tự nhiên mà trở nên tỉnh táo như chưa hề bị thương một cách thần kỳ như vậy.

Người làm ra chuyện này chỉ có thể là một người thành thạo về vấn đề này.

Tôi cũng dự tính sẽ tìm ra tên chết tiệt đó, không ngờ lại là một nữ bác sĩ à?"
Trong ánh mắt của Trịnh Kình Sâm khi nhắc đến người này lộ rõ sự tàn nhẫn, anh nói tiếp.

"Nhưng dù có là phụ nữ, nếu đã độc ác đến vậy thì tôi cũng không cần nương tay."
Liễu Y Y sẽ là người tiếp theo bị đưa vào tầm ngắm sau Mã Chính Thành, Trịnh Kình Sâm nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ một kẻ nào đã từng hoặc dù là mới chỉ có ý định làm hại Tô Na.

Tô Na hiện giờ cũng đã tỉnh, việc này sẽ nhanh chóng đến tai Hứa Bá Nghị và đám cưới sắp sửa sẽ diễn ra.

Nhưng để qua mặt được đám canh gác để liên lạc với bên ngoài không phải là chuyện dễ, Trịnh Kình Sâm nhìn lên Hứa Niên, hiện tại chỉ có anh ta là người duy nhất không bị kiểm soát, mọi việc gần như trông cậy hết lên vai anh ta.

"Hứa Niên, tôi biết việc này không liên quan đến cậu, nhưng tôi cần cậu làm giúp tôi một việc."
"Ngài Trịnh, tuyệt đối đừng khách sáo với tôi.


Tô Na là bạn của tôi, anh cũng giống như là ân nhân của tôi vậy, đương nhiên việc của hai người cũng là việc của tôi vì vậy tôi sẽ hết sức làm những gì anh giao."
Hứa Niên trong mắt đầy tâm sự, anh ta nặng nề nói tiếp.

"Thật ra tôi cũng muốn cái băng đảng này sớm dẹp đi rồi.

Dù Hứa Bá Nghị là ba của tôi, nhưng những gì ông ấy làm, xã hội này không chấp nhận được, tôi cũng không chấp nhận được.

Càng dừng lại sớm chừng nào thì càng có cơ hội cho ông ấy bắt đầu lại."
Đây là mong mỏi của Hứa Niên chắc đã có từ khi anh ta nhận thức được.

Hứa Bá Nghị yêu thương anh ta như vậy, không phải anh ta không cảm nhận được, cho nên anh ta dù muốn ba của mình phải trả giá, nhưng cũng muốn tạo cho ông ta một đường lui.

Dù sao, Hứa Bá Nghị cũng không thuộc loại súc sinh cũng không bằng như Mã Chính Thành.

So với Tô Na thì Hứa Niên may mắn hơn rất nhiều.

Tô Na chính là người xui rủi khi chảy trong người dòng máu hôi tanh đó của Mã Chính Thành, nhưng sau khi kết thúc chuyện này, cuộc đời của cô sẽ bước sang một trang mới.

Ở đó có Trịnh Kình Sâm, người sẽ mang lại hạnh phúc cho cô, người sẽ luôn bao bọc cô, không để cô phải chịu đau khổ vì ai nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi