NGÀI VỆ SĨ KHÔNG XỨNG CHỨC


Thẩm Kình Vũ không đáp, Túc An lập tức ho khan, lấy lại tiếng nói.
“Nói như vậy.” Túc An hỏi.

“Tiểu Vũ thích nhạc của A Cẩm à?”
Thẩm Kình Vũ gật đầu.
“Cậu thích bài nào của A Cẩm nhất?”
Thẩm Kình Vũ suy nghĩ một lúc: “Thích nhất thì… chắc là “Chạy nhanh”.” Ấy là bài Kỷ Cẩm hát trong trận đấu ở show sống còn, cũng là ca khúc nổi tiếng đầu tiên của Kỷ Cẩm.
“Chạy nhanh?” Kỷ Cẩm không vui lắm.

“Tôi viết nhiều bài như thế mà anh chỉ thích “Chạy nhanh”? Đấy là bài từ ba năm trước rồi!”
“Không phải chỉ thích.” Thẩm Kình Vũ vội giải thích.

“Tôi nói là thích nhất…”
Túc An giúp anh hòa giải: “”Chạy nhanh” đúng là rất hay, đấy cũng là bài chị thích nhất, không sao mà.”
Kỷ Cẩm không tha: “Theo kinh nghiệm của tôi, mấy người nói thích “Chạy nhanh” đều chỉ xem show sống còn năm đấy, tôi ra bao nhiêu album trong những năm qua cũng không biết, không coi là người thích âm nhạc thật sự.”
Thẩm Kình Vũ: “…”
Anh đang định nói mình biết Kỷ Cẩm từng ra bao nhiêu album thì cậu chợt nghiêng người về trước, đưa tay về phía Thẩm Kình Vũ: “Đưa điện thoại của anh cho tôi xem.”
Cả Thẩm Kình Vũ và Túc An đều ngạc nhiên, không biết đột nhiên Kỷ Cẩm muốn làm loạn cái gì.
Kỷ Cẩm nhíu mày, ngoắc ngoắc tay, ra hiệu anh mau chóng nộp điện thoại ra.

Hình dáng đôi mắt của cậu rất đặc biệt, hai mắt tròn, đuôi mắt hơi xếch, con ngươi vừa đen vừa sáng, thường chỉ gặp đôi mắt lanh lợi, sáng ngời này ở trẻ em thôi.

Vậy nên kể cả thời điểm cậu vô lý cũng có phần bốc đồng như trẻ con.
Túc An thấy hành động của Kỷ Cẩm thất lễ quá, đang chuẩn bị ngăn lại thì nghe cậu nói tiếp: “Mở app nghe nhạc ra, tôi xem bình thường anh nghe cái gì.”
Thẩm Kình Vũ thấy cậu muốn xem thật, do dự một lúc, cuối cùng cũng mở phần mềm nghe nhạc của mình cho cậu.
Kỷ Cẩm cầm máy anh lướt một hồi, đầu tiên trong mắt có sự kinh ngạc, rồi cau mày.

Theo từng cái lướt, đôi mày của cậu nhíu càng chặt.
Túc An thấy phản ứng của cậu, trong lòng thầm nghĩ không ổn: Chẳng lẽ Thẩm Kình Vũ chỉ thuận miệng lấy lòng một câu như vậy chứ không thích âm nhạc thật? Kỷ Cẩm ghét nhất là người khác lừa mình… Ôi, sao lại lướt tiếp rồi? Vẻ mặt này rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ… Trong máy của Thẩm Kình Vũ có rất nhiều ca khúc rẻ tiền? Thế thì nguy rồi, Kỷ Cẩm ghét nhất là người không có thẩm mỹ nghe nhạc của em ấy!
Một lát sau, Kỷ Cẩm ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp hỏi Thẩm Kình Vũ: “Anh chuẩn bị từ trước à?”
Thẩm Kình Vũ khó hiểu: “Chuẩn bị cái gì?”
“Anh đoán tôi sẽ kiểm tra app nghe nhạc của anh? Nếu không thì sao trong máy anh chỉ có mỗi nhạc của tôi?”
Thẩm Kình Vũ bật cười: “Tôi thấy nhạc của cậu rất hay… Hơn nữa bình thường tôi không có nhiều thời gian nghe nhạc.”
Túc An kinh ngạc, chỉ nghe mỗi Kỷ Cẩm hát?! Thế mà lại là fan trung thành!
Kỷ Cẩm híp mắt dò xét Thẩm Kình Vũ, dường như đang phán đoán xem anh nói thật hay giả.

Một lát sau, cậu cười rộ lên, thả lỏng người dựa vào sô pha: “Không tệ.”
Thẩm Kình Vũ cầm lại máy, không biết cậu nói không tệ cái gì.
“Gu của anh không tệ đâu.” Kỷ Cẩm gật đầu tán dương.
Thẩm Kình Vũ: “…” Này rốt cuộc là khen anh hay khen bản thân vậy?
Lúc này người mừng nhất là Túc An.


Cô đã bận rộn tìm vệ sĩ tư cho Kỷ Cẩm đã lâu rồi, từ đầu đến cuối đều vướng ở chỗ Kỷ Cẩm.

Bây giờ thấy thái độ của ông tướng này đã buông lỏng, cô lập tức quyết định, muốn chốt cho xong chuyện này!
“A Cẩm, em đi thay đồ diễn nhanh đi, chúng ta ra sân bay bây giờ.” Túc An dỗ Kỷ Cẩm đi, sợ cậu có cơ hội lật lọng.

“Chị nói chuyện riêng với Tiểu Vũ một lúc.”
Kỷ Cẩm không nói gì, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Sau khi cậu rời đi, Túc An lập tức cười với Thẩm Kình Vũ: “Xem ra A Cẩm rất hài lòng với cậu.

Nếu cậu bằng lòng nhận công việc này, chúng ta nói đến nội dung công việc và thù lao đi.”
Thẩm Kình Vũ cảm thấy không thật.

Đơn giản như vậy thôi sao? Chỉ xem playlist của anh mà quyết định tuyển luôn?
Túc An nói tiếp vô cùng tự nhiên: “Là thế này, chắc cậu cũng biết nghệ sĩ khá bận rộn, một tháng bay đến bảy, tám thành phố là chuyện như cơm bữa.

Điều A Cẩm cần là một vệ sĩ tư có thể ở bên cạnh em ấy, cho nên sau khi cậu nhận việc phải theo sát hành trình của em ấy, về sau chắc có rất ít cơ hội để về nhà.

Cậu chưa kết hôn phải không? Có ở cùng người nhà không?”
“Không có… Tôi sống một mình thôi.” Thẩm Kình Vũ nghe thấy mình không thể về nhà, muốn nói lại thôi.
Túc An hỏi: “Sao thế, cậu có băn khoăn gì à?”
Thẩm Kình Vũ khẽ nhíu mày: “Tôi phải tập luyện hàng ngày.

Nếu ở khách sạn có thể hơi phiền phức.”
“Tập luyện?” Túc An không hiểu lắm.

“Không phải cậu không thi đấu nữa à? Sao lại cần tập luyện hàng ngày?”
“Đúng, tôi cần duy trì thể hình.”
Duy trì thể hình? Túc An ngạc nhiên.

Vận động viên có yêu cầu cao với bản thân như vậy sao?
Thẩm Kình Vũ nghĩ một lúc, thấy vấn đề này có biện pháp giải quyết, bèn nói: “Không sao, chuyện tập luyện tôi sẽ tự nghĩ cách giải quyết.”
“Vậy thì tốt.” Túc An cũng lười hỏi anh tập cái gì, đoán chừng là mấy cái nâng tạ, chạy bộ các thứ.

Cô nói tiếp.

“Làm thế nào để vệ sĩ bảo vệ an toàn cho chủ thuê, bên Lục Minh sẽ dạy cậu, chị tin cậu có thể đảm nhiệm được.

Mặt khác, vệ sĩ tư nhân nghĩa là có nhiều lúc cậu sẽ ở gần Kỷ Cẩm nhất.

Trước mắt vị trí trợ lý sinh hoạt của Kỷ Cẩm đang trống, cho đến khi tìm được thì chị và cậu cùng kiêm công việc của trợ lý, không có vấn đề gì chứ?”

Thẩm Kình Vũ hỏi: “Trợ lý phải làm gì?”
“Không phải việc phức tạp gì, chỉ là mấy chuyện sinh hoạt hàng ngày thôi, như kiểu giúp liên lạc, chạy vặt, lái xe, đặt vé các thứ.

Tóm lại A Cẩm cần cậu giúp cái gì thì cậu làm cái đấy.”
Thẩm Kình Vũ biết đa số vệ sĩ tư đều kiêm luôn việc của trợ lý và tài xế, anh không ngại mấy thứ này, chỉ lo mình không thể làm tốt.

Anh gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”
Túc An cười: “Vậy nói chuyện thù lao đi.

Ba tháng đầu là thời gian thử việc, mỗi tháng bọn chị trả cậu hai mươi ngàn*, có cả ba hiểm một quỹ**.

Sau ba tháng, nếu cậu làm tốt thì lên chính thức, đến lúc đó có thể bàn lại về tiền lương.

Cậu thấy điều kiện này thế nào?”
(*) Hai mươi ngàn nhân dân tệ, nhân với tỷ giá thì xấp xỉ 35 triệu
(**) Ba hiểm một quỹ, gốc là 三险一金 (tam hiểm nhất kim): chỉ chế độ bảo hiểm và quỹ hỗ trợ dành cho người lao động (bắt buộc) ở bên Trung, ba bảo hiểm gồm: bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm y tế, một quỹ là quỹ hỗ trợ nhà ở.

Bây giờ đã chuyển sang chế độ “bốn hiểm một quỹ”, thêm cả bảo hiểm thương tật và thai sản (tạm dịch từ baidu)
Thẩm Kình Vũ trầm mặc.
Túc An cho rằng anh không hài lòng với số tiền, đang muốn thương lương lại thì nghe anh nói: “Chị An, tôi không có ý kiến về đãi ngộ, nhưng tôi không thể làm việc trong thời gian dài được.”
“Không làm lâu dài?” Túc An ngạc nhiên.

“Có gì ý?”
“Ba, bốn tháng sau tôi có kế hoạch riêng.

Khi đó khả năng cao tôi sẽ nghỉ việc.”
Túc An kinh ngạc: “Cậu chỉ có thể làm ba, bốn tháng?”
“Đúng vậy.”
Trước khi đến Thẩm Kình Vũ không nghĩ mình thật sự có thể nhận được công việc này, chỉ là thử vận may mà thôi, còn có cơ hội gặp Kỷ Cẩm trực tiếp nữa.

Không ngờ vậy mà anh lại trúng tuyển, lúc này anh mới thấy hối lỗi vì đã làm đối phương lãng phí thời gian.
“Cậu…” Đúng là Túc An không vui lắm, nhưng cô không biểu lộ ra.

Cô im lặng một hồi, mở miệng.

“Lần này việc thuê vệ sĩ cho A Cẩm tương đối vội vàng, vốn bọn chị phải xét duyệt nghiêm ngặt hơn, nhưng hiện tại A Cẩm thiếu người quá… Tình huống cụ thể chị không kịp giải thích với cậu, bọn chị phải bay luôn, bao giờ quay lại sẽ nói từ từ với cậu sau.”
Cô dừng một chút, nói tiếp: “Tóm lại, cậu có Lục Minh đảm bảo, bọn chị cũng thấy điều kiện của cậu không tệ, coi như cậu chỉ có thể làm ba, bốn tháng… Trước hết cậu cứ làm đi.

Nếu về sau cậu muốn nghỉ việc thì nói trước với bọn chị một tháng để còn chuẩn bị trước.”

Thẩm Kình Vũ không ngờ đối phương vẫn muốn tuyển mình, vội gật đầu: “Được, không thành vấn đề!”
“Xin lỗi, hôm nay gấp quá, chị phải ra sân bay luôn đây, về sẽ nói chuyện Wechat với cậu sau.”
Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, Túc An đứng lên sửa sang quần áo, cuối cùng cười với Thẩm Kình Vũ: “Cưng à, chị biết Lục Minh đã dặn cậu rồi.

Bất kể chuyện hôm nay hay sau này cậu làm việc bên cạnh A Cẩm, hi vọng cậu không để lộ bất kì thông tin riêng tư nào của A Cẩm ra ngoài.

Chị tin cậu làm được mà, đúng không?”
***
Túc An và Kỷ Cẩm phải đến Châu Âu ngay để tham gia một chuỗi sự kiện, năm ngày sau mới về nước.

Mà Thẩm Kình Vũ cũng được yêu cầu phải đi làm sau năm ngày này.
Thẩm Kình Vũ rời khỏi đài truyền hình thì về nhà ngay.

Anh vừa vào cửa, Lục Minh đã gọi tới.
“Đàn anh.” Lục Minh hỏi.

“Anh phỏng vấn xong chưa? Kết quả thế nào?”
“Bọn họ bảo anh năm ngày sau đi làm.”
“Wow, quyết định nhanh vậy sao? Em biết ngay anh làm được mà!” Lục Minh đã xác định được Kỷ Cẩm thật sự nhìn mặt để chọn vệ sĩ, nhưng sau khi cảm thán thì im lặng một hồi, giọng điệu hơi phức tạp.

“Đàn anh, hôm nay anh gặp Kỷ Cẩm trực tiếp à?”
“Gặp rồi.”
“Cậu ta là kiểu người gì?”
Thẩm Kình Vũ nhận ra dường như đối phương có chuyện muốn nói, hỏi ngược lại: “Làm sao thế?”
“Em…” Lục Minh muốn nói lại thôi.

Một lát sau, cậu đặt quyết tâm, nói sự thật.

“Đàn anh, thật ra trước khi giới thiệu công việc này cho anh, em chỉ biết chị An, chưa qua lại với Kỷ Cẩm bao giờ.

Mấy ngày nay em nhờ bạn trong giới giải trí hỏi thăm tính tình của Kỷ Cẩm, nghe được mấy chuyện không hay lắm, em cảm thấy không nói trước cho anh thì không được…”
“Chuyện gì?”
“Em nghe bạn trong giới nói, Kỷ Cẩm là người không dễ chung đụng, nhất là mấy năm qua cậu ta nổi, chuyện chơi bời không chỉ nên tin nóng một lần… Tệ nhất là, cậu ta từng đánh trợ lý trước mặt mọi người, hết bạt tai lại đạp vào bụng, đánh đến mức người ta phải nhập viện…”
Thẩm Kình Vũ khẽ giật mình.

Anh nhớ Túc An đã nói hiện tại vị trí trợ lý của Kỷ Cẩm đang để trống, cần anh thế tạm.
“Trưa nay em mới nghe được chuyện này mà! Nếu em biết sớm hơn thì đã không giới thiệu cho anh rồi.” Lục Minh ấp a ấp úng.

“Nhưng nếu anh đã quyết định thì chắc bọn anh ở chung không tệ lắm nhỉ? Chẳng qua em cảm thấy không báo cho anh thì không ổn lắm, mà anh không cần để bụng đâu, chắc bên trong có nội tình gì người khác không biết…”
“Tôi không tin lời của bạn cậu.” Thẩm Kình Vũ đột nhiên ngắt lời cậu.
“Gì, gì cơ?” Lục Minh sửng sốt.
“Tôi không tin Kỷ Cẩm là người như thế.” Thẩm Kình Vũ nói bình tĩnh.

“Trước khi phỏng vấn tôi cũng đã điều tra rồi, những người khác nói Kỷ Cẩm là người tốt bụng, hiền lành.”
“Điều tra? Anh điều tra ở đâu?”
“Trên mạng.

Cậu không biết trang web tên Weibo à? Tôi nghe nói ở đấy có rất nhiều thông tin về ngôi sao nên qua đó dò xét.


Người trên đó đều nói Kỷ Cẩm là người tốt nhất, ấm áp nhất.”
“…” Lục Minh suýt thì chửi thề.

Cậu còn tưởng mấy năm nay Thẩm Kình Vũ ngừng thi đấu nên đã nhiễm chút khói lửa nhân gian, cũng biết thích ngôi sao rồi.

Nhưng hiển nhiên vô cùng, Thẩm Kình Vũ nói thích nghệ sĩ thì cùng lắm là nghe mấy bài nhạc và xem vài tiết mục, vốn anh không hiểu văn hóa fan, càng không biết chuyện fan định hướng dư luận.

Anh lại còn lên Weibo tìm đánh giá của người khác về minh tinh nữa!
“Đàn anh…” Lục Minh không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nói.

“Anh đừng tin người ta nói trên mạng, bọn họ từng tiếp xúc với Kỷ Cẩm rồi chắc? Đều nói lung tung cả thôi.

Còn em nhờ bạn trong giới giải trí hỏi thăm…”
Thẩm Kình Vũ lại ngắt lời cậu: “Bạn cậu thì tiếp xúc với Kỷ Cẩm rồi à? Chuyện đó bọn họ thấy tận mắt sao?”
Lục Minh im lặng.

Bạn của cậu chỉ là một biên đạo nhỏ, cũng không tận mắt thấy, nhưng dù sao vẫn biết nhiều tin tức hơn người ngoài giới.
“Nếu không phải chuyện thấy tận mắt, nghe tận tai thì khác gì người trên mạng đâu?” Giọng Thẩm Kình Vũ trầm ấm.

“Nếu tất cả đều là lời truyền miệng thì đừng để trong lòng cái gì cả.”
“…” Lục Minh lặng lẽ rút quân.
Một lát sau, cậu giơ tay hàng: “Được rồi được rồi, coi như em sai, không nên nói mấy thứ linh tinh kia.

Đàn anh, thế hôm nay anh gặp Kỷ Cẩm thấy như nào? Bọn anh nói chuyện gì?”
“Cái này à…” Thẩm Kình Vũ chuyển chủ đề.

“Đàn em, trước đó chính cậu dặn tôi phải tuân thủ, không được nói lung tung.

Cậu hỏi tôi mấy thứ này không hay lắm nhỉ?”
Lục Minh nghẹn lời: “Ngay cả em cũng không nói được à?”
“Ừ, không thể.”
“… Coi như anh giỏi!”
Lục Mình giận đùng đùng cúp điện thoại.

Thẩm Kình Vũ khẽ cười, đi vào bên trong, nhìn quanh phòng thuê đơn sơ của mình một vòng.
Năm ngày sau anh sẽ đi làm vệ sĩ cho Kỷ Cẩm.

Tìm nhà lại thì không kịp, may mà công việc mới có đãi ngộ không tồi, có thể ứng được tiền thuê phòng.
Trong năm ngày này cũng có không ít việc phải làm.

Ngày mai anh cần qua phòng tập thể hình để xin nghỉ việc, còn phải tìm Lục Minh để tập huấn kỹ năng cơ bản của vệ sĩ, mặt khác về sau phải đi công tác thường xuyên, anh cần chuẩn bị hành lí, tiện thể mua thêm chút đồ.
Anh vốn thuộc kiểu người nói là làm, lập tức lôi vali dưới gầm giường ra, xếp đồ đạc.

Trước khi bắt đầu, anh mở phần mềm nghe nhạc ra, đặt điện thoại trên bàn.
Chất giọng cuốn hút của Kỷ Cẩm phát ra từ điện thoại, tiếng nhạc rất nhanh lấp đầy cả căn phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi