NGÀI VỆ SĨ KHÔNG XỨNG CHỨC


Bố của Kỷ Cẩm là giáo sư đại học, mẹ là nhạc sĩ, ông bà hai bên đều là người có địa vị trong giới nghệ thuật và ngành giáo dục.

Hơn nữa, anh chị em họ của cậu không trong thương trường thì cũng thuộc giới chính trị nên khách mời hôm nay toàn những nhân vật tai to mặt lớn.

Trước nay Kỷ Cẩm không biết cách giao thiệp nên những chuyện như vậy toàn do Túc An ra mặt, nhưng lần này thân là con trai của nhân vật chính, nếu Kỷ Cẩm không tự đi mời rượu thì chẳng ai biết mặt cả.

Bởi vậy, dù trong lòng không tình nguyện nhưng Kỷ Cẩm vẫn cầm ly rượu đi theo Túc An.
Tất cả mọi người trong phòng tiệc đều là bạn bè hoặc họ hàng, không có nhân vật nguy hiểm nào nên nếu kéo theo cả Thẩm Kình Vũ thì có vẻ phô trương quá, sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng người khác.

Vì vậy, Túc An để anh tự lấy đồ ăn và nghỉ ngơi, bọn họ đi mời rượu xong sẽ quay lại tìm anh.
Sau khi Túc An và Kỷ Cẩm đi khỏi, Thẩm Kình Vũ ở một mình cũng không biết nên làm gì, chỉ dựa vào tường dõi theo bọn họ từ xa.
“Này, chào anh.” Bỗng có một người vỗ vai anh.
“Xin chào?” Thẩm Kình Vũ thu mắt, nhìn về cô gái trang điểm xinh đẹp đang đứng trước mặt mình.
“Em là Chu Uyển.” Cô gái ấy nói.

“Anh tên gì vậy ạ?”
“Thẩm Kình Vũ.”
“Oa, Thẩm Kình Vũ… Là chữ “Kình” nào thế? Quang trong trời quang* ấy ạ?”
(*) Chuyển nghĩa sang thì hơi khó hiểu nhưng chữ 晴 (tình) chỉ trời tạnh, quang đãng có phiên âm (pinyin) là qíng, đồng âm với chữ 擎 (kình) trong tên anh Vũ… Mình cũng vắt hết óc để nghĩ từ đồng âm trong tiếng Việt rồi mà không ra, giờ đang phân vân không biết nên giữ câu gốc là 晴天的晴吗 (tình trong thiên tình) hay chuyển hẳn thế này nữa ;-;
“Kình với nghĩa nâng lên.”
“Ồ! Tay có thể nâng cả vũ trụ…” Chu Uyển cười ngượng ngùng.

“Tên hay thật đấy ạ!”
Thẩm Kình Vũ không rõ cô tìm mình với mục đích gì nên chỉ cười: “Cảm ơn.”
“Ba em là bạn của cô Ân, đúng dịp em đi làm ở bên đường nên ba gọi em tới cùng.” Chu Uyển chỉ về tòa nhà tài chính cao chót vót phía đối diện, hỏi đầy mong đợi.

“Anh thì sao ạ? Anh đi với ai?”
“Tôi? Tôi là trợ lý của Kỷ Cẩm.”
“Trợ lý?” Nụ cười của Chu Uyển sượng cứng lại, có vẻ thất vọng.

“À, vâng, vậy à?… Làm trợ lý của người nổi tiếng chắc là thú vị lắm nhỉ?”
“Ừ.”
Chu Uyển chần chờ một lúc, sự nhiệt tình giảm hẳn.

Nhưng khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Kình Vũ khiến cô không dời nổi chân, cô bèn nở nụ cười, tìm một chủ đề khác: “Vậy chắc anh biết nhiều chuyện truyền tai trong ngành lắm đúng không? Có thể kể cho em không ạ?”
“Xin lỗi.” Thẩm Kình Vũ lắc đầu.

“Tôi ký hiệp định bảo mật rồi.”
“…”
Hai người nhìn nhau một hồi, bầu không khí lạnh đến mức làm người ta chết cóng.

Chu Uyển chịu không nổi nữa, khách sáo cười gượng hai tiếng: “Xin lỗi, em đi lấy đồ ăn.”
Nói xong lập tức rời khỏi.
Thẩm Kình Vũ nhìn thấy Chu Uyển đi thẳng ra ngoài khu tự phục vụ chứ không hề “lấy đồ ăn” thì híp mắt đầy ngờ vực.

Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Anh thu mắt, lại nhìn quanh hội trường để tìm bóng dáng của Kỷ Cẩm.

Người đến đã tương đối đông, những quý ông mặc đồ Âu và những quý bà, quý cô khoác lên mình bộ lễ phục sang trọng.

Thẩm Kình Vũ chợt nhận ra tất cả mọi người trong buổi tiệc xa hoa này đều mang quần áo đắt tiền và đầy phong độ – họ đều là tinh anh trong nghề hoặc con nhà giàu có.
Anh lại cúi đầu nhìn bộ Âu phục cao cấp Kỷ Cẩm cho mình mượn… rồi chợt hiểu sự thay đổi tâm trạng của Chu Uyển khi nãy.
Anh lắc đầu bật cười, ngửa đầu uống cạn ly rượu vang.
Túc An đi tới đi lui, trò chuyện vui vẻ với mọi người.

Kỷ Cẩm đi cạnh cô thì tỏ ra vô cùng kiệm lời, thi thoảng bị cô kéo lên nói đôi câu rồi chạm ly với người đối diện, cũng nhấp một ngụm rượu vang.

Dù thái độ của cậu tương đối lãnh đạm nhưng mọi người đều rất nhiệt tình với cậu.
Thẩm Kình Vũ ở trong góc yên lặng nhìn một hồi, lúc đưa ly rượu đến bên môi mới nhận ra trong ly đã rỗng không.

Anh qua bàn tự phục vụ để chiếc ly rỗng đến, đang chuẩn bị nhấc một ly rượu vang mới lên thì nghe thấy tiếng bàn tán bên cạnh: “Xem kìa, giáo sư Kỷ đến rồi.”
Thẩm Kình Vũ nhìn về phía cửa hội trường, thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ Tây màu đen đang bước vào.

Ấy là một người đàn ông vô cùng nho nhã.

Ông cao tầm một mét tám, thân người hơi gầy, tấm lưng thẳng tắp.

Khuôn mặt ông sáng láng, mang một đôi kính gọng vàng, làn da trắng nõn như Kỷ Cẩm.

Đến tuổi này rồi, thứ lưu lại ấn tượng đầu tiên của một người đàn ông thường là khí chất, trên người ông hoàn toàn không có dấu vết dung tục của những người hay ngồi bàn rượu mà chỉ có phong độ của người trí thức.
Kỷ Quân Khiêm vừa vào đã có người nhanh chóng chủ động tiến lên chào hỏi, ông cũng lần lượt đáp lại đối phương.

Bỗng ông thấy Kỷ Cẩm trong đám đông, lập tức đi về phía cậu.
***
“Chú ạ!” Túc An nhìn thấy Kỷ Quân Khiêm thì rảo bước về phía trước, thân thiết ôm lấy cánh tay ông.

“Chú mới tan lớp ạ?”
Những người cùng thế hệ của cô đều thích Kỷ Quân Khiêm vì ông là người kiên nhẫn nhất, vừa có học thức uyên bác vừa hài hước, dù ông chỉ thích giảng đạo lý cho con cháu thì mọi người vẫn rất thích nghe, thậm chí còn coi ông như một người bạn.
“Ừ, chú mới từ trường qua.” Kỷ Quân Khiêm cười với Túc An rồi đưa mắt về phía Kỷ Cẩm.

“Tiểu Cẩm, con đến rồi.”
Từ khi nhìn thấy ông, Kỷ Cẩm trở nên căng thẳng.

Cậu không nhìn Kỷ Quân Khiêm, chỉ “ừ” một tiếng lạnh lùng.
Người không biết mà thấy cảnh này hẳn sẽ cho rằng Túc An mới là con gái ruột của Kỷ Quân Khiêm, mà ngay cả Túc An cũng cảm thấy kỳ lạ.

Trong trí nhớ của cô, hồi bé Kỷ Cẩm cũng rất thân thiết với bố, chẳng biết từ bao giờ hai cha con trở nên xa cách như thế này.

Kỷ Quân Khiêm nhìn Kỷ Cẩm, nhận ra cậu đang tránh né ánh mắt của mình thì khẽ cau mày.

Ống nói với Túc An: “Tiểu An, lâu lắm rồi chú không gặp Tiểu Cẩm, để chú tâm sự với em nhé.”
Túc An hiểu ý ông ngay lập tức, vội trả lời: “Vâng, chú với em cứ từ từ nói chuyện nhé ạ, cháu đi lấy đồ ăn.” Cô nói rồi rời đi luôn.
Kỷ Quân Khiêm muốn kéo Kỷ Cẩm về nơi vắng người, nhưng ông còn chưa đụng vào người Kỷ Cẩm, cậu đã tránh ra.

Ông cũng hết cách, chỉ có thể đi trước đến một chỗ trống trải để con trai mình theo sau.
“Tiểu Cẩm.” Kỷ Quân Khiêm hỏi.

“Sao bố gửi nhiều tin nhắn thế mà con không trả lời?”
Kỷ Cẩm cúi đầu nhìn giày: “Bận việc quá, không thấy.”
Kỷ Quân Khiêm mở miệng vài lần nhưng chưa phát ra tiếng, dường như ông phải suy nghĩ thật kỹ mới có thể nói chuyện với Kỷ Cẩm: “Vậy dạo này con có khỏe không? Công việc thế nào?… Con sống vẫn tốt chứ?”
“Đều ổn.”
Kỷ Quân Khiêm quan sát cậu, khẽ nén tiếng thở dài.

Ông do dự một lúc, toan đưa tay xoa đầu Kỷ Cẩm nhưng cậu đã ngửa đầu về phía sau, muốn tránh ra.

Kỷ Quân Khiêm không từ bỏ, cuối cùng vẫn đặt tay lên đầu cậu.
“Tiểu Cẩm à…” Ánh mắt ông mông lung, có phần nôn nóng và cả bất đắc dĩ.

Chính ông cũng không biết tại sao Kỷ Cẩm lại mang thái độ này với mình.

“Hai chúng ta có hiểu lầm gì sao con? Con có chuyện gì có thể nói cho bố nghe mà.”
Người Kỷ Cẩm căng thẳng đến mức đau ê ẩm, bàn tay đang xuôi bên người nắm lại thành quyền, khẽ run rẩy.

Cậu dùng hết sức kiềm chế nên Kỷ Quân Khiêm không nhận ra điều gì.
Hai người giằng co một hồi, Kỷ Cẩm đột nhiên thoát khỏi tay ông: “Con đi vệ sinh!”
Kỷ Quân Khiêm ngạc nhiên: “Con…”
Kỷ Cẩm không quay đầu, đi thẳng.
Kỷ Quân Khiêm nhắm mắt đầy thất vọng, hô to từ sau lưng cậu: “Tiểu Cẩm, lát nữa chúng ta tâm sự nhé, bố có chuyện muốn nói với con!”
Nhưng Kỷ Cẩm đã đi xa.
Cậu chạy về phía cửa hội trường, lúc đi qua khu tự phục vụ thì vô tình va trúng Túc An đang lấy rượu, cô bèn níu lấy cậu đầy kinh ngạc: “Ơ, sao em với chú nói chuyện nhanh thế? Em đi đâu đây?”
Kỷ Cẩm hất tay cô ra: “Đi vệ sinh!”
“Ha, được rồi.

Em xong thì nhớ qua tìm chị, chị sẽ nói với em lát nữa em lên sân khấu thế nào.

Chị biết chắc em không chuẩn bị gì nên đã viết bài chúc phúc dì và cảm ơn khách cho em rồi, lát nữa em lên đọc là được…”

Tai Kỷ Cẩm ong ong, cậu chẳng nghe được cô nói gì hết, chỉ muốn đi thật nhanh ra bên ngoài.
Bây giờ cậu chỉ muốn tìm một nơi không có người để ổn định cảm xúc một chút.

Nhà vệ sinh là một lựa chọn tốt, cậu chạy đến gần rồi chăm chăm hướng về phía trước.

Kỷ Cẩm đi vội quá nên không nhìn đường, đến khúc quanh đột nhiên có người bước ra, cậu tức tốc tránh sang một bên nhưng bả vai hai người vẫn đập vào nhau.
Kỷ Cẩm lảo đảo mấy bước về phía trước theo quán tính, còn người bị cậu đụng phải thì đập vào tường.
Kỷ Cẩm vừa đứng vững, lập tức quay người lại để xem xét người mình va phải, chợt sững sờ: trùng hợp thật, cậu vừa nói chuyện với bố ruột xong thì chạm mặt mẹ ruột ở trước cửa nhà vệ sinh.
Ân Thanh dựa vào tường một lúc mới mở mắt ra, thấy Kỷ Cẩm cũng không có phản ứng gì.

Mấy giây sau, bà mới gật đầu như vừa nhận ra người trước mặt: “Là con à…”
Suy nghĩ trong đầu Kỷ Cẩm rối ren, không biết có nên đỡ bà hay không.

Cậu hỏi vội: “Mẹ, có sao không?”
Ân Thanh lắc đầu chậm rãi, men theo bờ tường đi tiếp về phía nhà vệ sinh nữ – bà cũng định vào đây.
Kỷ Cẩm không dám đến gần bà quá, chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích, muốn đợi bà vào rồi bản thân mới đi qua nhà vệ sinh nam.
Nhưng Ân Thanh chưa đi được hai bước thì đột nhiên ngã sang một bên như bị mất thăng bằng, lảo đảo mấy bước.

Chân tay Kỷ Cẩm còn phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, lập tức chạy lên đỡ lấy bà.
“Mẹ sao thế?” Kỷ Cẩm cho rằng khi nãy mình đụng bà bị thương, bèn cúi đầu xem xét chân bà.
Ân Thanh xua tay hòng nói mình không sao, đưa túi xách trong tay cho Kỷ Cẩm: “Con cầm hộ mẹ một lúc.”
Kỷ Cẩm đỡ lấy mà trong lòng mông lung.
Ân Thanh không nói gì thêm với cậu nữa, vịn tường bước từng bước chậm rãi về phía nhà vệ sinh.
Kỷ Cẩm nhìn theo bóng lưng của bà, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nảy ra một suy nghĩ.

Người mập lên, phản ứng trì độn, cảm xúc chết lặng, thậm chí là khả năng thăng bằng giảm sút…
Cậu sờ lên bề mặt gồ ghề của túi xách, kéo khóa túi ra không chút do dự.

Trong đó có son môi, hộp phấn, khăn mùi soa và các đồ vật linh tinh khác.

Cậu lục tìm một hồi, mấy thỏi son rơi xuống đất cậu cũng lười nhặt, cuối cùng tìm được một hộp thuốc bằng nhựa trắng ở dưới đáy.
Đây là một hộp chia thuốc, bên trong có mấy viên thuốc lộn xộn không được dán nhãn, người chưa từng thấy sẽ không biết đây là thuốc gì, nhưng Kỷ Cẩm chỉ liếc qua đã nhận ra vài loại trong đó.

Lithium carbonate, Olanzapine, Magnesium Valproate…
— Tất cả đều là thuốc chống hưng cảm và chống trầm cảm.
“… Mẹ nó!” Kỷ Cẩm nắm chặt tay, ra sức quơ vào không trung.

Cậu không biết phải phát tiết như thế nào nữa.
Ba phút sau, Ân Thanh ra khỏi phòng rửa tay, thấy một nhân viên phục vụ của khách sạn đang cầm túi của bà đứng chờ bên ngoài.
“Thưa cô, đây là đồ của cô đúng không ạ?” Nhân viên ấy cẩn thận đưa chiếc túi ra.

“Vừa rồi anh Kỷ đưa cho tôi xong đi mất.”
Ân Thanh nhận lấy đồ, “ồ” một tiếng thật dài, bà mất mấy giây mới nhớ ra “anh Kỷ” trong lời đối phương là ai.

Bà thấy trong người hơi khó chịu, nhưng chưa kịp nhận ra cảm giác là lùng này đến từ đâu đã quay lại hội trường.
***
Trong phòng tiệc, Túc An đi quanh một vòng mới tìm thấy Thẩm Kình Vũ đang dựa bên tường.

Cô vội chạy qua hỏi: “Tiểu Vũ, cậu có nhìn thấy A Cẩm không?”
Thẩm Kình Vũ lắc đầu.

Cũng lâu rồi anh không thấy bóng dáng của Kỷ Cẩm nên đang định đi tìm.

Anh mới nhắn cho Kỷ Cẩm để hỏi cậu đang ở đâu mà cậu vẫn chưa trả lời.
Khuôn mặt Túc An đầy vẻ khó hiểu: “Thật là, giờ này còn chạy đi đâu chứ? Buổi tiệc chính thức bắt đầu rồi, chị còn đang cần em ấy đại diện cả nhà lên phát biểu đây.”
Cô nghểnh cổ nhìn bốn phía, nhỏ giọng thầm thì: “Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, em ấy đang làm gì cơ chứ?”
Thẩm Kình Vũ thầm căng thẳng trong lòng.
“Nếu cậu thấy em ấy thì bảo là chị đang tìm.” Túc An nói lại với Thẩm Kình Vũ.

“Chị qua chỗ khác tìm đã.”

Thẩm Kình Vũ gật đầu.

Túc An vừa đi khỏi, anh lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Kỷ Cẩm.
“Tút… tút… tút… Xin lỗi, thuê bao quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được, quý khách vui lòng…”
Thẩm Kình Vũ tắt máy, cầm điện thoại suy nghĩ vài giây rồi quay đầu, chạy ra bên ngoài.
***
Tại sân thượng tầng tám.
Bữa tiệc được tổ chức ở tầng bảy.

Khách sạn có một sân thượng rộng rãi trên tầng tám, nơi ấy xếp vài chiếc bàn có ô che để khách ngồi uống cà phê và trò chuyện, tiện thể ngắm hoa nở hai bên bờ sông mỗi độ xuân về.
Kỷ Cẩm đang đứng trên lan can.

Đây là lúc mặt trời lên cao nhất, trên sân thượng không có vị khách nào ngoại trừ cậu.
Cậu chạy đến đây hòng tìm một chỗ không người để bình tĩnh lại, hóng chút gió cho đầu óc tỉnh táo lại.

Nhưng hiện tại mới là đầu giờ chiều, ở đây trừ ánh nắng khiến người ta choáng váng thì chẳng có một ngọn gió nào, ánh mặt trời chói chang làm đầu cậu càng đau hơn.
Trong tâm trí cậu như có mười mấy dàn nhạc giao hưởng đang diễn tấu cùng một lúc, song điều đáng sợ là cậu buộc phải nghe rõ ràng từng nốt nhạc.

Não bộ phải xử lý quá nhiều tin tức liên tục, cậu sắp nổ tung rồi.
— Mấy ngày trước Thẩm Kình Vũ hỏi quan hệ của cậu với cha mình như thế nào, cậu không nói chẳng phải vì không muốn thổ lộ hết với anh, mà bởi cậu không biết phải bắt đầu từ đâu.

Có vài lời nói ra, cậu không dám nghĩ sau này Thẩm Kình Vũ sẽ nhìn mình ra sao nữa.
— Khi nãy Kỷ Quân Khiêm hỏi cậu liệu rằng giữa bọn họ có hiểu lầm gì không? Ông thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Là hiểu lầm sao? Không phải, là do cậu lập dị, có bệnh, mẹ nó cậu bị bệnh tâm thần!
Trước năm mười bốn tuổi cậu yêu Kỷ Quân Khiêm nhất trên đời.

Ông là người vô cùng kiên nhẫn, chưa bao giờ nổi giận với cậu, không hề vui giận bất thường như mẹ.

Mỗi lần Ân Thanh nổi nóng đập đồ, Kỷ Quân Khiêm sẽ im lặng thu dọn tàn cuộc rồi lại tiếp tục cuộc sống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Khi ấy Kỷ Cẩm thấy cha cậu vô cùng đáng thương.

Cậu ghét mẹ, không chỉ vì thái độ thất thường của mẹ đối với cậu mà còn vì thương cảm cho cha.
Đúng là lúc đó cậu rất thân thiết với Kỷ Quân Khiêm.

Có chuyện gì ở trường, cậu sẽ không nói cho Ân Thanh mà chỉ kể cho một mình ông.

Dù ông chỉ cười hay xoa đầu cậu thì cậu vẫn rất vui vẻ.
Rốt cuộc từ bao giờ cha con bọn họ trở nên xa cách? … Bởi một hôm cậu tỏ ra lo lắng vì không mua được chiếc đĩa than mình thích, sau đó cha nhìn cậu ánh mắt mệt mỏi, đau lòng vô cùng và nói: “Tiểu Cẩm, đừng có học theo mẹ con, nếu không sẽ chẳng có ai yêu con đâu.”
Có lẽ đó chỉ là lời nói lúc vô tâm của Kỷ Quân Khiêm thôi, nhưng đối với Kỷ Cẩm, những chữ ấy như sấm sét giữa trời quang, đánh xuống khiến cậu tan tác thành từng mảnh!
Ấy là chuyện cậu không mong xảy ra nhất, nhưng nó đã đến rồi.
Từ ngày đó trở đi, cậu bắt đầu trốn tránh Kỷ Quân Khiêm.

Không muốn nhìn thấy bố, cũng không muốn nói chuyện với ông.

Cậu đổi tên của Kỷ Quân Khiêm thành “Bản hòa tấu dương cầm số 2”, thậm chí còn không muốn thấy tên của ông.

Bất kỳ đầu mối nào cũng có thể gợi cậu lại câu nói như Khẩn cô nhi chú* ấy.

(*) Khẩn cô nhi chú hay Định tâm chân ngôn là bài chú Bồ Tát tặng cho Đường Tăng kèm với vòng Kim Cô để kiềm chế Tôn Ngộ Không, mỗi lần Đường Tăng niệm Khẩn cô nhi chú là một lần Ngộ Không “đau tưởng chết đi được, quằn quại lăn lộn, đỏ mặt tía tai, hai mắt trợn ngược, thân mình tê dại” (trích Ý nghĩa nỗi đau của Tôn Ngộ Không khi nghe Khẩn Cô Nhi Chú – Phatgiao.org)
Mẹ nó… Mẹ nó chó má quá mà!
Mỗi lần nhớ đến câu nói kia Kỷ Cẩm lại muốn mắng người, nhưng không biết nên mắng ai.

Tâm trạng căm phẫn này giúp cậu sáng tác được rất nhiều tác phẩm, thậm chí nhờ vậy còn lấy được nhiều giải thưởng lớn.
Ở khía cạnh này, cha mẹ cậu có vai trò ngang nhau – bọn họ đều là cội nguồn linh cảm của cậu.

Biết bao đêm khuya, nghe mẹ diễn tấu, nghĩ đến câu nói của cha, những ca khúc nổi danh khắp trời nam đất bắc cứ thế ra đời.
— Nhưng bây giờ cậu phải trách ai đây? Trách Ân Thanh sao? Bà thật sự bị bệnh, hơn nữa chỉ mới trị liệu gần đây thôi, vậy nên tác dụng phụ của thuốc mới rõ ràng như vậy.

Bà đã chịu khổ quá nhiều năm rồi, thậm chí ngay cả việc bản thân mình ngã bệnh cũng không biết.
— Trách Kỷ Quân Khiêm sao? Ông kiên nhẫn dưỡng dục mày mười mấy năm, chỉ vì một câu nói lúc vô tình mà bị đứa con nhỏ mọn, tâm thần trốn tránh!
— Vậy trách ai bây giờ? Chỉ có thể trách bản thân mày thôi! Nếu mày có thể ổn định cảm xúc như một người bình thường, mày đã không làm tổn thương mẹ khi bà đang sụp đổ.
— Nếu mày có lương tâm của một đứa con hiếu thảo, mày đã nhớ đến việc Kỷ Quân Khiêm đối xử với mày tốt như nào, chứ không phải bị vây khốn bởi một câu nói thế này!
— Tỉnh táo lại đi! Biết là lỗi của mình thì quay về, quay về ngay lập tức! Vui vẻ chung sống với người nhà như một người bình thường, chúc rượu và cảm ơn tất cả khách khứa hôm nay xem nào!
— Còn chần chừ ở đây làm gì nữa? Rốt cuộc mày đang làm cái mẹ gì?
Dường như não bộ của cậu đã lấy lại “lý trí”, nó đang đưa mệnh lệnh chính xác nhất xuống, song hết lần này đến lần khác, cơ thể của cậu như muốn đối nghịch lại bộ não, mãi mà vẫn không quay trở lại phòng tiệc.

Cậu sốt sắng muốn thoát khỏi nơi đây, không chờ nổi thang máy, nhảy từ sân thượng xuống là cách nhanh nhất để thoát khỏi cái khách sạn này.
Hai tay Kỷ Cẩm chống xuống lan can, muốn mượn lực để giẫm lên đó.

Nửa người cậu nghiêng về phía trước, vươn đầu ra khỏi lan can nhìn xuống bồn hoa và con đường phía dưới.

Tầng tám cách mặt đất tầm hai mươi, ba mươi mét, nhảy xuống đúng là sẽ có thể rời khỏi khách sạn, nhưng sẽ ngã chết.

— Cậu đang muốn tự sát sao?
— Không, cậu còn rất nhiều việc chưa làm mà!
Kỷ Cẩm bật tỉnh từ sự hỗn loạn trong tâm trí, tự đổ mồ hôi lạnh vì trạng thái khi nãy của mình.

Cậu đẩy tay thật mạnh khỏi lan can, lùi về phía sau, cả đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất – cậu phải đi tìm Thẩm Kình Vũ, cậu cần Thẩm Kình Vũ!
Cậu muốn quay người chạy về, đột nhiên có một cánh tay ôm ghì lấy cậu từ phía sau.

Người ấy dùng sức quá lớn, suýt thì siết cậu tắt thở, động tác vừa nhanh vừa mạnh làm Kỷ Cẩm tưởng mình gặp phải cướp.
“Ai? Thả tôi ra!”
“Là tôi, là tôi đây.”
Kỷ Cẩm nghe thấy giọng nói quen thuộc mà tưởng mình sinh ảo giác.

Tại sao vào thời điểm cậu cần được ôm nhất, người này thật sự có thể nhảy từ trên trời xuống để trao cho cậu một vòng ôm thế này cơ chứ…
Kỷ Cẩm sững lại mấy giây rồi trở nên yên tĩnh như một người bị rút hết sức sống.

Cậu vỗ nhẹ vào cánh tay của Thẩm Kình Vũ: “Cho tôi xoay người đã.” Cậu cũng cần ôm lấy đối phương để có cảm giác an toàn.
Thẩm Kình Vũ vẫn chưa buông tay, anh nhắm mắt lại, vừa yên lặng ổn định hơi thở của bản thân vừa vỗ về trái tim suýt nữa ngừng đập.

Đến khi kiềm chế được cảm xúc anh mới thả lỏng tay ra để Kỷ Cẩm quay người lại.

Hai người ôm nhau, Thẩm Kình Vũ khẽ vuốt ve sau lưng cậu: “A Cẩm…”
“Ừ…”
“Không sao đâu.”
“Ừm.”
Thẩm Kình Vũ không hỏi Kỷ Cẩm vừa làm gì trên ban công, Kỷ Cẩm cũng không nói, hai người ăn ý tránh khỏi chủ đề này.
“Thẩm Kình Vũ.” Kỷ Cẩm ôm eo anh, nhỏ giọng thủ thỉ.

“Tôi muốn rời khỏi đây, muốn về nhà…”
Cậu không thể vui vẻ chung sống với người nhà được, cũng không thể thoải mái cảm ơn những vị khách mời rượu hôm nay, càng không biết sau này phải đối mặt với cha mẹ như thế nào.

Dù biết mình làm thế này là không đúng, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn trốn tránh mà thôi.

Thẩm Kình Vũ hơi run, dắt tay cậu trở về.
Kỷ Cẩm sợ hết hồn, nắm lại tay anh: “Anh đi đâu đấy?”
“Đưa cậu về nhà.”
“…”
Câu nói khi nãy của Kỷ Cẩm không phải một câu trần thuật mà giống một lời phàn nàn, dốc bầu tâm sự hơn.

Mẹ nó đây là tiệc đại thọ năm mươi tuổi của mẹ cậu, ở đây có nhiều bạn bè thân thích đến nhường này, sao cậu có thể vứt bỏ tất cả mà đi như thế? Người khác sẽ nói cậu ra sao? Bọn họ sẽ cười nhạo gia đình của cậu thế nào?
Không để Kỷ Cẩm tự mâu thuẫn, Thẩm Kình Vũ mở miệng hỏi trước: “Cậu muốn về lại phòng tiệc à?”
Kỷ Cẩm lập tức lắc đầu.
“Thế cậu muốn về nhà không?”
Kỷ Cẩm chần chờ hai giây, gật đầu rất khẽ.
“Vậy đi thôi.”
“Nhưng tôi…”
Cậu mới nói hai chữ, Thẩm Kình Vũ đột nhiên giữ lấy tay cậu kéo về phía mình.

Trong chớp mắt khi Kỷ Cẩm còn chưa phản ứng được chuyện gì mới xảy ra, lưng của cậu đã đập vào ngực Thẩm Kình Vũ, phần cổ bị khóa lại bởi cánh tay anh.

Nếu bây giờ Thẩm Kình Vũ cầm thêm khẩu súng chĩa vào thái dương của cậu thì đúng là động tác bắt cóc tiêu chuẩn trong phim.
Kỷ Cẩm không giãy dụa, chỉ nghiêng mặt nhìn anh đầy hoang mang.

Mặt hai người quá gần nhau, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.

Nếu không phải vì sống mũi hai người đều cao thì đã đụng môi nhau từ sớm rồi.
Mắt Thẩm Kình Vũ lóe sáng, anh ngửa đầu về phía sau để kéo dãn một chút khoảng cách với Kỷ Cẩm, cố ý dùng giọng lạnh lùng nói bên tai cậu: “Bây giờ cậu không phải người quyết định nữa.

Kỷ Cẩm, cậu bị tôi bắt cóc rồi.”
Kỷ Cẩm cảm giác hơi thở nóng rẫy của anh theo lỗ tai tràn vào trong cơ thể, trong đầu nổ “đoành” một tiếng, ngây ngẩn cả người.Đọc tiếp
Dưới này chỉ là editor lảm nhảm thôi:
Nếu được xưng anh-em thì đoạn ở trên sẽ thành thế này:
Hai người ôm nhau, Thẩm Kình Vũ khẽ vuốt ve sau lưng cậu: “A Cẩm…”
“Ừm…”
“Không sao đâu em.”
“Vâng.”
Thẩm Kình Vũ không hỏi Kỷ Cẩm vừa làm gì trên ban công, Kỷ Cẩm cũng không nói, hai người ăn ý tránh khỏi chủ đề này.
“Thẩm Kình Vũ.” Kỷ Cẩm ôm eo anh, nhỏ giọng thủ thỉ.

“Em muốn rời khỏi đây, em muốn về nhà…”
Nhưng sự phát triển tình cảm của hai đứa không cho tôi làm thế các bạn ạ, nên thôi để đây cho đỡ vã =)))) Tưởng bạn Cẩm không hợp mấy câu vâng dạ mà sau này thấy bạn yêu vào soft lắm, tuy vẫn có mấy lúc hạnh họe với anh người yêu nhưng chủ yếu là bám người kinh khủng (một phần do bệnh nữa)
Spoil vậy thôi chứ chắc còn lâu mới đến, chúc mọi người đọc vui =)))))).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi