NGÀI VƯƠNG, KẾT HÔN NHÉ!


Vương Đình Khanh nghe vậy thì tâm tình nặng trĩu bỗng nhiên thoải mái hơn.

Anh kéo lấy tay Hàn Lạc Miên đặt lên trên mu bàn tay cô một nụ hôn, nhẹ như chuồn chuồn lướt qua.
Sau cơn mưa trời lại sáng, người có tình cuối cùng cũng sẽ trở về với nhau...
Lê Duật tối qua đến giờ vẫn bận bịu công việc ở lều trại nghe tin Hàn Lạc Miên trở về, sáng sớm anh ta liền đến tìm cô.
"Lạc Miên"
Lê Duật đưa tay gõ cửa phòng liên tục, cất giọng gọi tên cô.
Vương Đình Khanh nhanh chóng ra mở cửa, Lê Duật đứng trước mặt anh nhanh chóng yếu thế.

Giọng lắp ba lắp bắp.
"Anh...anh là?"
Lê Duật nhìn nhìn vào trong sau đó nhìn Vương Đình Khanh hỏi.
"Vương Đình Khanh, chồng của cô ấy"
Vương Đình Khanh anh nhìn một cái liền nhận ra đây là người đàn ông thân thiết với Hàn Lạc Miên lúc trước ở cổng bệnh viện.

Cũng là người làm anh phát điên lên ngay sau đó.
Nhìn một cái liền để lại ấn tượng không tốt nên anh liền ra oai phủ đầu trước.
"Anh là chồng của Lạc Miên?"
Lê Duật có hàng nghìn dấu chấm hỏi trên đầu, gương mặt ngơ ngác nhìn Vương Đình Khanh.

"Khanh, ai vậy anh?"
Hàn Lạc Miên thấy Vương Đình Khanh ra mở cửa lâu như vậy vẫn chưa trở vào thì từ bên trong hỏi vọng ra.
"Mời vào"
Vương Đình Khanh nghiêng người cố ý mời đối phương vào trong.
"Không, không cần"
Lê Duật sao có thể bước vào, anh lắc lắc đầu rồi quay người đi.
Vương Đình Khanh nhoẻn miệng cười một cái rồi đóng cửa quay vào.
Hàn Lạc Miên thấy anh trở vào thì mỉm cười nhìn anh.
Vương Đình Khanh định trêu chọc cô một chút nhưng khi nhìn thấy nụ cười xán lạn đó lười không nhịn được chân đi nhanh hơn.
Khi đến trước mặt cô, anh đưa tay nắm lấy cằm cô nâng lên rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô một cái.
Hàn Lạc Miên chớp chớp hai mắt nhìn anh sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh.
"Khi nào thì hoàn thành công tác?"
Hôn xong, Vương Đình Khanh gục đầu lên vai Hàn Lạc Miên khàn giọng hỏi.
"Ngày mai"
Hàn Lạc Miên xoa xoa lưng anh rồi trả lời.
"Trở về sẽ tính sổ với em sau"
Vương Đình Khanh cắn nhẹ một cái vào vai cô rồi nói với giọng điệu thiếu đòn.
...
"Cậu"
Vương Đình Khanh cõng Hàn Lạc Miên trên vai, nhìn thấy Thẩm Gia Hứa thì gật đầu một cái chào hỏi.
"Ừm, Lạc Miên bị thương sao?"
Thẩm Gia Hứa gật đầu rồi nhìn thấy Hàn Lạc Miên đang được cháu trai mình cõng trên vai.
"Trật chân ạ"
Hàn Lạc Miên cười cười đáp.
"Trở về thôi.

Vất vả rồi"
Thẩm Gia Hứa cho tay vào túi quần rồi quay người ngồi vào xe.
Vương Đình Khanh và Hàn Lạc Miên cũng nhanh chóng ngồi vào ghế sau.
"Mẹ con lo lắng lắm đấy.

Lần này trở về lựa lời mà dỗ dành"
Thẩm Gia Hứa tuy đã có vợ nhưng vẫn cưng chiều em gái Thẩm Lạc Ngưng của mình như trứng.


Đến cả cháu trai cũng không thể làm em gái anh tức giận.
"Con biết rồi"
Vương Đình Khanh đưa tay gãi mũi rồi thận trọng đáp.
Hàn Lạc Miên ngồi một bên ngoan ngoãn im lặng không dám xen vào cuộc trò chuyện của cậu cháu bọn họ.

Cô chỉ đưa mắt ra quan sát phong cảnh bên ngoài đang di chuyển không ngừng.
"Xe của còn sửa được nữa chứ?"
Một lát lâu, cô như nhớ ra được điều gì liền quay sang hỏi anh.
"Bỏ đi.

Không còn ra hình dạng gì cả"
Vương Đình Khanh nhún vai, thản nhiên trả lời.
Con cadilac của anh ngày hôm đó như được chôn vùi vào đất cát, không còn ra hình dạng vốn có của nó nữa.
Hàn Lạc Miên khẽ đỡ trán, cô biết anh rất có tiền nhưng không ngờ anh lại chơi lớn đến như vậy.

Xem ra cô đã nhặt được một kho vàng rồi.
"Không phải là không muốn mang về nhưng tiền đem sửa chửa có thể bằng để mua một chiếc xe khác.

Nhưng mặc kệ, chồng em có tiền"
Vương Đình Khanh nhìn nét mặt của Hàn Lạc Miên liền đoán được suy nghĩ của cô, anh mím môi giải đáp.
Hàn Lạc Miên không đáp nữa, được được, anh luôn đúng, ông chủ Vương không thiếu tiền.
Thẩm Gia Hứa ngồi ghế lái cũng nhếch môi cười khi nghe cuộc trò chuyện của cả hai, hai đứa cháu của anh rất giống bố mẹ bọn chúng.
Mấy tiếng sau, xe của Thẩm Gia Hứa đã về đến Đại Viên.

"Chuẩn bị tinh thần.

Có ba con ở nhà"
Trước khi vào, Thẩm Gia Hứa nhìn Vương Đình Khanh cười cười rồi nhắc nhở một câu.
Vương Đình Khanh và Hàn Lạc Miên chuẩn bị vào trong nghe được câu này thì khựng lại.
"Có thể không vào không?"
Vương Đình Khanh nâng mắt lên nhìn cậu mình rồi thấp giọng hỏi.
"Có thể"
Vương Đình Hi chẳng biết từ đâu ra đi vào từ phía sau anh trả lời.
"Ba"
Vương Đình Khanh và Hàn Lạc Miên đồng thanh gọi một tiếng.
"Vào trong"
Vương Đình Hi hất cằm vào trong rồi cùng Thẩm Gia Hứa vào nhà trước.
Hàn Lạc Miên nhìn biểu cảm của Vương Đình Khanh rồi thầm cười một tiếng.

Nhìn bộ dạng sợ sệt của anh trước mặt ba chồng khiến cô không tin được đây là chồng mình.
"Nhìn anh như vậy làm gì? Ai mà chẳng có nỗi sợ"
Vương Đình Khanh quay sang liền nhìn thấy nét mặt đang đánh giá mình của Hàn Lạc Miên thì đưa tay gãi mũi rồi kéo cô vào trong..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi