NGẮM BẮN HỒ ĐIỆP

Vào tháng tư, những bông tường vi nhỏ màu hồng trắng đã dệt toàn bộ hàng rào sắt của tiểu khu thành một tấm thảm hoa.

Thông báo hoạt động trở lại của Áo Tinh cũng bay đến hộp thư của nhiều nhân viên.

Sầm Căng phải mất một tuần mới hoàn toàn thích nghi với nhịp điệu công việc bình thường, di chứng của kỳ nghỉ dài thể hiện ở mọi mặt, đặc biệt là ba bữa một ngày.

Rõ ràng là những món Lý Vụ tự nấu nuôi dưỡng vị giác và khẩu vị của cô, bây giờ cách tự phục vụ của công ty đã không còn thích hợp, nguội lạnh như băng, không hề có khói lửa.

Một buổi trưa, cô dùng nĩa gảy mấy món ăn tổng hợp theo khuôn mẫu trên đĩa cơm, càng ngày càng chán ghét, nhịn không được mở Wechat ra gửi tin nhắn cho Lý Vụ, định hy vọng hoa mai dập tắt cơn khát của cô. 

Sầm Căng: “Trưa nay cậu ăn gì? Chụp ảnh cho tôi xem đi.”

Lý Vụ: [Mì sợi, đã ăn xong rồi.]

Sầm Căng: [Tại sao không nấu đồ ăn?]

Lý Vụ: [Chị không có ở nhà.]

Sầm Căng: [Nấu cơm cũng không phải chỉ để cho tôi ăn, cậu cũng phải ăn, nước mì có dinh dưỡng gì đâu.]

Lý Vụ: [Ừm.]

Sầm Căng: [Muốn ăn cơm cậu nấu.]

Lý Vụ: [Chị ở bên đó không ăn cơm sao?] 

Sầm Căng chụp ảnh đĩa cơm trưa gửi qua.

Lý Vụ: [Trông không tồi.]

Sầm Căng: [Không thể so được với những món cậu nấu.] 

Lý Vụ đáp lại bằng một biểu tượng nhếch mép với vẻ mặt nguyên thủy, giống như rất hưởng thụ lời khen của cô. 

Sầm Căng chế nhạo: [Phong cách trò chuyện của cậu giống hệt ba tôi. [ nhe răng ][ nhe răng ]

Lý Vụ: [Không sao.]

Sầm Căng không nói nên lời, quan tâm đến tình hình trường học của cậu: [Giáo viên có thông báo cho cậu khi nào quay trở lại trường không?]

Lý Vụ nói: [Chắc sau ngày Quốc Tế Lao Động.]

Sầm Căng: [Hay quá, tốt nhất là quay trở lại trường càng sớm càng tốt.]

Lý Vụ: [?]

Sầm Căng: [Tôi không muốn trông thấy bản thân mình vất vả ngậm đắng nuốt cay, còn người ở nhà lại nhàn nhã thoải mái.]

Lý Vụ: [Tôi cũng tham gia các lớp học trực tuyến mà.]

Giọng điệu của cậu giống như phải chịu uất tức rất lớn, Sầm Căng hồn nhiên vô tư dỗ dành lấy lệ: [À không, em trai vất vả rồi.]

Lý Vụ: […]

Sầm Căng rùng mình: [Dấu chấm lửng nghĩa là gì?]

Lý Vụ: [Không có ý nghĩa.]

Sầm Căng: [Biểu đạt xem nào.]

Lý Vụ là một fan hâm mộ trung thành của emoji nguyên thủy: [ Happy ]

Sầm Căng không chịu nổi: [Cậu còn dùng biểu cảm này thì sẽ không có cô gái nào thích cậu đâu.]

Lý Vụ: [Vậy phải dùng cái gì?]

Sầm Căng: [Đừng dùng emoji.]

Lý Vụ: [Được.]

Sầm Căng lại phát bệnh nghề nghiệp: [Xin vui lòng nêu lại ý nghĩa cụ thể của dấu chấm lửng.]

Lý Vụ: [Không biết phải trả lời thế nào, nhưng nhất định phải trả lời chị.] 

Sầm Căng cảm thấy có chút gượng gạo: [Tôi không ép cậu.]

Lý Vụ: [Đó là thói quen của tôi.]

Có lẽ do câu trả lời của cậu quá chân thành và thẳng thắn, trái tim Sầm Căng chợt run lên, giống như viên bi trượt ra, cô không nói nên lời trong tình trạng nhẹ bẫng nhưng bất thường này.

Cuối cùng, cô không nói lời nào, chỉ đáp lại bằng một biểu cảm dường như hoàn hảo: [Nhe răng]

Kết thúc cuộc trò chuyện.

Lý Vụ mỉm cười úp ngược điện thoại xuống, vừa định toàn tâm toàn ý tiếp tục viết giáo trình, lại dừng lại, lật ngược điện thoại lên, vào Wechat, hồi tưởng lại nội dung cuộc trò chuyện hôm nay.

Trong ba tháng sớm chiều đối mặt với nhau, cậu có thể cảm thấy Sầm Căng dần trở nên thoải mái và tùy ý hơn ở trước mặt cậu, không còn cố gắng hết sức để ra vẻ và duy trì hình tượng nhất định nữa. Mặc dù vẫn thích dùng lời nói để bắt nạt, nhưng phần lớn đều là trêu chọc gây cười. Sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang, cô là một sự tồn tại mâu thuẫn nhưng hoàn hảo và tự chủ, cô trưởng thành nhưng lại ngây thơ, cẩn thận nhưng vẫn tùy hứng. Giống như một góc cạnh mềm mại, giống như ánh sáng nhìn thấy khi nheo mắt.

Lý Vụ tưởng tượng ra dáng vẻ của cô, bình tĩnh lại, tập trung hoàn thành hết bài tập hôm nay giáo viên giao.

Cất giáo trình, cậu quay trở lại nhà bếp, bắt đầu tìm kiếm xung quanh và cuối cùng tìm thấy một hộp cơm cách nhiệt toàn màu trắng từ cột trên cùng của tủ.

Sau khi rửa sạch hộp cơm, xác nhận hộp cơm không bị hư hỏng, Lý Vụ mới bắt đầu rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, cắt nhỏ và chia thành từng phần, chuẩn bị một bữa với đủ các món như chiên, xào, hầm. Đến hơn sáu giờ chiều, cậu thu trút sạch sẽ 3 món mặn và một món canh đổ vào hộp cách nhiệt.

Nhân viên shipper giao hàng sớm vừa tới cửa, Lý Vụ buộc chặt túi lại, đưa cho anh ta, không ngừng dặn dò: “Quảng cáo Áo Tinh của tòa nhà Cửu Lực, đừng gửi nhầm.”

Lúc đó Sầm Căng đang họp, đi đầu động não, mọi người anh một câu tôi một câu, thảo luận vô cùng sôi nổi.

Chợt có đồng nghiệp đến gõ cửa, lớn tiếng la hét: “Sầm Căng, cơm hộp của cô này!”

Sầm Căng hoang mang quay đầu lại.

AE kia lại hét lên: “Đặt trên bàn cô nhé!” Mọi người trong phòng thoáng chốc thổn thức cô không tinh tế, ai cũng đói bụng đến teo não mà cô lại lén lút đặt đồ ăn một mình.

Sầm Căng buông tay kêu oan: “Tôi không đặt!”

Sau khi cuộc họp kết thúc, Sầm Căng trở lại chỗ làm việc, trên bàn chỉ có một vật hình trụ được bọc dày dặn chắc chắn, không thể nhìn ra bên trong là cái gì.

Cô cởi bỏ tầng tầng lớp lớp bao bọc, mới lộ ra kết quả cuối cùng, là một hộp cơm trắng tinh.

Cô sửng sốt, đại khái là đoán được nó đến từ đâu, liền lấy điện thoại di động ra xác nhận. Quả nhiên có một tin nhắn shipper giao hàng gửi đến nhắc nhở cô, nơi xuất phát là từ tiểu khu của cô.

Sầm Căng khẽ nhếch môi, đặt điện thoại xuống, lấy hộp cơm ra mở nắp.

Hương thơm tươi ngon xông vào mũi, là mùi vị mà cô quen thuộc.

“Mùi thơm quá, đây là gì vậy?” Lộ Kỳ Kỳ ngửi thấy mùi thơm, liền trượt ghế xoay đi qua.

Sầm Căng không trả lời, chỉ ngồi im tại chỗ, lần lượt lấy từng hộp đồ ăn ra, bày lên bàn.

Tầng dưới cùng là canh sườn heo hầm bí đao, đặc quánh, màu trắng đục, còn bốc khói nghi ngút.

Sầm Căng hơi nhướng mày, lại đi tìm dụng cụ để ăn. Đũa và thìa đều được gói cẩn thận trong khăn giấy, vừa mở ra đã thấy, là hai thứ mà ngày thường cô thích nhất.

Vào giây phút này, trong đầu Sầm Căng hiện lên một suy nghĩ, câu châm ngôn năm ký tự: Mẹ kiếp không phí công nuôi dưỡng.

Lộ Kỳ Kỳ hít hà như một con chuột hamster háu ăn: “Đây không phải đồ ăn nhanh đặt bên ngoài đúng không, tôi thấy không giống.”

Sầm Căng giơ điện thoại lên chụp ảnh, nụ cười khó phai nhạt: “Là từ nhà gửi đến.”

“Người nhà cô cũng thật tốt quá đi, ba mẹ tôi không quan tâm tới sống chết của tôi.”

“Phải không?”

Lộ Kỳ Kỳ nản nỉ: “Cho tôi ăn một miếng được không?”

Sầm Căng giơ hai tay lên trời, bố thí cho cô một đũa thịt bò xào khoai tây béo ngậy.

“Wow!” Hai mắt Lộ Kỳ Kỳ tỏa sáng: “Ngon quá.”

Cô ấy một tấc lại muốn tiến thêm một bước, giơ thìa trong tay ra: “Tôi muốn uống canh nữa ~”

“Uống đi uống đi.” Từ trước tới nay Sầm Căng vẫn luôn không có biện pháp đối phó với mấy con côn trùng đáng thương như thế này. 

Sau khi Lộ Kỳ Kỳ thỏa mãn trôi về chỗ của mình, Sầm Căng mới lấy điện thoại ra, vừa bới cơm vừa nhắn tin cho Lý Vụ.

Cô gửi bức ảnh mình vừa chụp qua: [Nhờ phúc của cậu mà trình độ thức ăn tối nay tăng lên vùn vụt, mấy người xung quanh cũng được thơm lây.] 

Lý Vụ hỏi: [Thức ăn nguội chưa?]

Sầm Căng: [Vẫn còn nóng.]

Lý Vụ: [Ừm.]

Cậu lại nói: [Sau khi tan sở đừng quên mang hộp cơm với bộ dụng cụ ăn uống về.]

Sầm Căng: [Ok.]

Trong lòng cô ấm áp như nước canh ở dưới đáy hộp cơm: [Với lại, cảm ơn cậu.]

Lý Vụ: [Không cần, tôi cũng muốn ăn cơm.]

Sầm Căng cười ra vẻ hiểu biết: [Ồ.]

Cô không nhịn được, lại gửi qua biểu tượng sờ đầu, xoa xoa cọ cọ. Đúng là một đứa bé hiểu chuyện biết quan tâm, ngoan ngoãn muốn mạng người ta mà. 

Lý Vụ không trả lời ngay trong vài giây nữa.

Sầm Căng lo lắng mỗi ngày cậu lăn qua lộn lại như vậy sẽ ảnh hưởng tới bài tập về nhà, lại nhắc nhở: [Chỉ lần này thôi, không có lần sau.]

Lý Vụ hỏi: [Tại sao?]

Sầm Căng: [Công việc chính của cậu là học sinh, không phải đầu bếp, xin vui lòng tập trung vào công việc của mình đi.]

Cậu nói rõ: [Tôi làm xong bài tập về nhà mới chuyển sang làm việc khác.]

Mỗi ngày Sầm Căng đều có ba ý tưởng: [Nhỡ đâu lần sau bài tập về nhà nhiều thì sao, làm cả một ngày cũng không xong, cậu còn muốn tranh thủ thời gian để nấu cơm à? Mặc dù rất vui vẻ rất cảm kích, nhưng tôi cũng rất áp lực.]

Lý Vụ không lên tiếng, mãi một lúc sau mới thấp giọng: [Ừm.]

Sau khi ăn uống no nê, Sầm Căng mang hộp cơm và bộ dụng cụ ăn vào toilet rửa qua một lượt. Dọn dẹp xong, lại lấy khăn giấy ướt ra lau tay, rồi bắt đầu chỉnh sửa ảnh.

Chính là hình ảnh chụp bữa ăn Lý Vụ gửi tới.

Trong phương diện nấu ăn, cậu cũng theo đuổi đỉnh cao như trong học tập. Phối hợp màu sắc cực tốt, nên không cần chỉnh sửa quá nhiều bộ lọc. Ngay cả khi trực tiếp đăng ảnh gốc lên vòng bạn bè, vẫn có thể nhận được rất nhiều lời khen ngợi.

Nhưng Sầm Căng chỉ đơn giản là điều chỉnh độ bão hòa và độ sáng để thể hiện tầm quan trọng, sau đó đăng lên vòng tròn bạn bè, với cái cap: “Chăm sóc ngược lại.”

Người khác không biết cô đã nhận nuôi một đứa trẻ, đương nhiên không thể hiểu ý nghĩa đằng sau bức ảnh và dòng chữ này.

Nhưng những người quen thuộc với cô về cơ bản đều có thể đoán ra được 80%, huống chi là người trong cuộc.

Chỉ trong giây lát, Lý Vụ đã nhấn thích.

Một lúc sau, một tin nhắn Wechat bất ngờ hiện lên.

Là Ngô Phục gửi tới, Sầm Căng đơ mặt ra, kiểm tra tin nhắn: [Chúc mừng cô, quảng cáo tai nghe rất xuất sắc.]

Sầm Căng nhếch mép cười, muốn lợi dụng tình thế để nghĩ ra trò châm chọc gì đó, nhằm tạo ra một mức độ ưu việt đủ cao. Nhưng lý trí nói cho cô biết, rằng như vậy quá thấp kém xấu xa. Nên cuối cùng, ngàn vạn lời nói cô chỉ có thể cô đọng lại thành hai từ: [Cảm ơn.]

Ngô Phục hỏi: [Áo Tinh thế nào?]

Sầm Căng: [Không tệ.]

Ngô Phục nói: [Năm trước tôi nhìn thấy cô ở tòa nhà Cửu Lực, lúc đó tôi tình cờ đi qua bên kia có việc.]

Sầm Căng: [Khi nào?]

Ngô Phục: [Đêm giao thừa, cô với đứa trẻ kia ngồi bên cửa sổ.]

Sầm Căng suy nghĩ một lúc: [Ừ.]

Ngô Phục hỏi: [Cậu ta thế nào rồi?]

Nhân tố hiếu chiến trong cơ thể Sầm Căng đột nhiên mất khống chế, lạnh lùng chế nhạo: [Cậu ấy là con ruột của anh sao?]

Ngô Phục: [Hỏi thăm tình hình của cậu ta cũng chỉ là cách nói chuyện xã giao.]

Sầm Căng: [Không liên quan đến anh.]

Ngô Phục vô cùng bình tĩnh: [Tôi biết rồi, thả lỏng đi, hôm nay nhắn tin chỉ là vì chúc mừng cô thôi.]



Thoát khỏi lịch sử trò chuyện, Sầm Căng vốn muốn xóa Ngô Phục nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Sau khi chia tay, cách giữ thể diện tốt nhất chính là coi thường, cho dù thế nào cô cũng phải lấy đây làm chuẩn, ép buộc chính mình phải tuân theo đến cùng.

Tâm trạng tốt sau khi được ăn một bữa cơm nóng ấm áp đã bị chồng cũ đá bay sạch, Sầm Căng xoa trán hai lần, chán nản tiếp tục tăng ca.



Vào cuối tháng 4, mùa xuân ấm áp hoa nở tưng bừng, và cuối cùng, Phòng giáo dục cuối cùng cũng xác nhận được ngày đi học trở lại.

Ngày mồng 6 tháng 5, học sinh Nghi Trung quay lại trường học, hòn đảo hoang vắng một thời gian dài này cuối cùng lại được trồng đầy cây, sự hối hả nhộn nhịp lộ ra sức sống vốn có.

Chỉ là học sinh đến lớp vẫn phải đeo khẩu trang đến lớp, che nửa dưới khuôn mặt, mọi người nhìn nhau đều có sự mới mẻ khác lạ. Tiết học đầu tiên kết thúc, Lý Vụ ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi đọc sách, Thành Duệ lại chạy tới trêu chọc như thường lệ, hồi lâu mới hỏi: “Lý Vụ, hình như cậu trắng hơn rất nhiều.”

Lý Vụ nhướng mày: “Có sao?”

“Ừ.” Thành Duệ kéo khẩu trang xuống, vui sướng chỉ chỉ chính mình: “Cậu nhìn tớ này, có trắng lên không?”

Lý Vụ cẩn thận đánh giá: “Hình như không có.”

“Mẹ kiếp, cậu không thể nói được lời nào tử tế hơn sao? Cậu cũng đen, lúc nào cũng đen đen đen đen.” Cậu ta thẹn quá hóa giận. 

Lý Vụ: “…”

Học kỳ này bị nhồi nhét trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn, Lý Vụ không dám lơ ​​là, tranh thủ từng giây từng phút để học, hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ.

Bây giờ trong lớp này, ngoại trừ Thành Duệ ra, những người có quan hệ thân thiết với cậu nhất cũng không nhiều. Nguyên nhân chủ yếu không phải do học kỳ trước náo loạn, mà là bọn họ biết học sinh chuyển trường này sẽ không ở lại nhóm này lâu. Cậu khác với họ, hầu hết họ đều có chỗ dựa vững chắc, cuộc sống có thể làm thử có thể sai. Mà cậu lại thẳng tiến không lùi cùng với cực đoan và cố chấp, đã nhận định là không còn lựa chọn nào khác.

Cậu tựa như một ngôi sao chợt lóe lên, một con ngựa trắng lướt qua, chỉ để lại một tàn ảnh ngắn ngủi nhưng tuyệt đẹp.

Sau kỳ thi cuối cùng của học kỳ tiếp theo, ngôi sao bay lên bầu trời, còn con ngựa trắng hí vang.

Ảnh chụp cùng tên của Lý Vụ được xếp vào vị trí thứ 17 trong danh sách vinh dự của lớp 11 trung học phổ thông.

Thiếu niên có khuôn mặt lạnh lùng, nhìn thẳng về phía trước, giống như đã nhìn thấy một tầm nhìn cao hơn, một thế giới rộng lớn hơn.

Một học sinh chuyển lớp bình thường lại có khí thế mạnh mẽ như vậy, hiện tượng này ở Nghi Trung xưa nay chưa từng thấy, đám học sinh lớp thực nghiệm vốn luôn kiêu ngạo cũng tranh nhau chạy tới xem.

Lý Vụ thành danh ngay trong trận chiến đầu tiên, cậu nhất định sẽ trở thành chủ đề bàn tán của các thầy cô và phụ huynh trong mùa hè này. Hầu hết mọi người khi nhắc đến cậu đều phải kinh ngạc.

Vào ngày nhận thành tích, sau khi lớp học kết thúc, cô Trương gọi cậu đến văn phòng, có lời tạm biệt cuối cùng trước khi lên lớp, đồng thời cũng muốn gửi cho cậu hy vọng về tương lai.

Nhưng khi thực sự nhìn thấy Lý Vụ, cô lại xúc động đến mức gần như không nói nên lời.

Có thể là bởi vì cậu quá trầm lặng, không bao giờ để người khác nhọc lòng, kiểu không thể chê vào đâu được này không khiến cậu trở thành một đứa trẻ thuần khiết, mà là một khuôn mẫu không thể phạm sai lầm.

Nhưng khi cô mở miệng, cô vẫn sử dụng danh xưng trìu mến là “đứa trẻ”.

Cô nói: “Đứa trẻ ngoan, cô làm giáo viên gần hai mươi năm rồi, hiếm lắm, hiếm lắm mới thấy một học trò ngoan ngoãn như em. Không phải cô chưa từng dẫn dắt ra học sinh Thanh Bắc, nhưng không biết vì cái gì, em tiến bộ lại khiến cô tự hào hơn tất cả bọn họ, cũng càng làm cho cô cảm thấy không nỡ.” 

Cô liếc nhìn khung cửa sổ tươi đẹp rực rỡ: “Nhưng em chắc chắn phải tiếp tục tiến về phía trước, cô chỉ đưa em đến con đường này thôi. Trong tương lai, thế giới của em sẽ trở lên rộng lớn hơn, sẽ có nhiều con đường hơn, và có thể sẽ có nhiều khó khăn trở ngại hơn. Nhưng em phải tin rằng kiến thức bình đẳng như ánh mặt trời, sẽ dừng lại trên mái nhà đẹp, cũng sẽ sưởi ấm cho các bức tường bị hỏng. Vì vậy đừng ngừng học, từ bỏ việc học, học tập sẽ luôn khiến cho em luôn tự tin, tràn đầy tin tưởng, học tập chính là đôi cánh của em.”

Khóe mắt cô Trương hơi đỏ: “Em là học sinh thầy Tề mang đến cho cô, bây giờ cô sẽ trả lại cho thầy ấy. Hi vọng sang năm vào giờ phút này, cô vẫn có thể ngồi ở đây, lấy thân phận một người bạn cũ để quan tâm em, nghe chính miệng em nói về điểm số cao của em trong kỳ thi tuyển sinh đại học.”

Lý Vụ như nghẹn lại trong cổ họng, cậu hít một hơi dài, đối diện với cô giáo, cúi đầu thật sâu.

Cô Trương lau nước mắt, cười đưa: “Đi thôi.”

Lý Vụ nói rõ ràng rành mạch: “Cảm ơn cô.” Sau đó rời khỏi văn phòng.

Đó là một buổi chiều tháng bảy.

Mặt trời treo cao, thế giới sáng ngời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi