NGẮM BẮN HỒ ĐIỆP

Edit: Hà Thu 

Buổi chiều hôm đó, sau khi Sầm Căng chìm vào giấc ngủ, Lý Vụ mới rón rén rời khỏi phòng, nói với dì Thang một tiếng: “Cháu đi một lúc sẽ về ngay, nếu chị ấy tỉnh dậy có việc thì dì bảo chị ấy gọi điện lại cho cháu.” sau đó lập tức đi ra ngoài.

Giọng nói của cậu đè nén rất thấp, khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú tràn đầy thần thái, dì Thang nhìn đến ngây người, còn chưa kịp đồng ý, thiếu niên đã chạy nhanh không thấy bóng dáng. 

Lý Vụ trở về Meet trước, xin từ chức rồi xin lỗi quản lý cửa hàng.

Nghe nói nhà cậu có việc quan trọng cấp bách, quản lý cửa hàng tỏ vẻ thông cảm, cũng không khấu trừ tiền lương bán thời gian, nhiều hay ít cũng thanh toán đủ cho cậu.

Thành Duệ đi theo một bên hùng hổ chửi bới, nói cái gì mà trọng sắc khinh bạn, t1nh trùng lên não, đâm anh em tốt hai nhát liên tiếp, rồi đủ mọi loại hình dung đều phun ra để chào hỏi cậu. Lý Vụ nhận hết toàn bộ, còn liên tục cười tủm tỉm, hỏi xin Thành Duệ lấy chìa khóa rồi quay về thu dọn đồ đạc. Hiệu suất của cậu cực cao, trước sau chưa tới hai giờ đã lên xe trở về.

Lúc về đến biệt thự, Lý Vụ đã đổ mồ hôi đầm đìa, dì Thang nhìn thấy đau lòng, vội vàng mang cho cậu một que kem.

Lý Vụ nói một tiếng cảm ơn, quét mắt về phía cửa phòng Sầm Căng, thấp giọng hỏi: “Chị ấy tỉnh chưa ạ?”

Dì Thang nói: “Vẫn chưa.”

Cậu lại hỏi: “Tại sao chị ấy lại bị ngã gãy chân vậy dì?”

Dì Thang nói: “Thấy bảo là ngã từ trên đài xuống. Mấy ngày trước lúc mới từ bệnh viện trở về, ngày nào cũng khóc nức nở, tôi nhìn mà thấy đau lòng. Tôi đã nhìn Căng Căng lớn lên, ngay từ nhỏ con bé đã vô cùng mạnh mẽ. Hiện tại lại không làm được bất cứ cái gì cả, chắc chắn là khó chịu muốn chết.” 

Lý Vụ đăm chiêu.

Dì Thang thuận thế hàn huyên với cậu: “Tiểu Vụ, dì nghe mẹ Căng Căng nói rằng cháu là do Căng Căng và chồng trước của con bé tài trợ?” 

Lý Vụ ngẩn ra một chút, gật gật đầu.

Dì Thang thở dài: “Cháu cũng là một đứa trẻ thích ganh đua, nên kỳ thi vừa rồi mới đạt kết quả cao như vậy. Còn đứa cháu trai nhà dì, hết nghỉ hè này là lên cấp ba. Nhưng nó ham chơi như vậy, không biết tương lai lên đại học thì có thể đi đâu.”

Từ trước đến nay Lý Vụ không có kiên nhẫn nịnh bợ, chỉ nói: “Không có chị Căng, cháu cũng không đi học được.”

Cậu lại liếc mắt nhìn về hướng phòng ngủ của Sầm Căng: “Bình thường chị ấy ngủ trưa bao lâu là tỉnh vậy ạ?” Mới có một lúc không gặp cô, mà cậu đã nhớ cô rồi.

Dì Thang nói: “Khó nói lắm, có đôi khi con bé ngủ cả buổi chiều cũng không dậy.”

Lý Vụ vừa nghe, vội vàng lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn Wechat cho Sầm Căng: [Tôi đang ở phòng khách, chị có cần gì thì gọi cho tôi.]

Đúng lúc Sầm Căng mới tỉnh ngủ, vừa ngồi dậy, lấy điện thoại ra xem, thì tin nhắn này đập vào mắt cô.

Cô đóng giao diện trò chuyện, nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, đưa ra lời cảnh cáo với đứa nhỏ có chút sáng lạn như ánh mặt trời này: [Tôi tỉnh rồi, nhưng không cần gì cả.]

Lý Vụ đáp: [Được.]

Cậu lại nói: [Tôi đi tắm đây.]

Sầm Căng im lặng một lúc: [Cậu không cần phải báo cáo chi tiết mọi chuyện với tôi.]

Thiếu niên giống như không nghe thấy: [Mười phút.]

Sầm Căng: “…”

Mười phút sau, cánh cửa bị người ta gõ vang, Sầm Căng đang xem nhóm Wechat của công ty, tim lập tức đập loạn nhịp, không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”

Giọng nói của Lý Vụ rõ ràng: “Tôi tắm xong rồi, có thể vào phòng không?”

Sầm Căng sợ mình từ chối sẽ khiến dì Thang suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đồng ý: “Vào đi.”

Lý Vụ đẩy cửa bước vào, cậu quả thật vừa mới tắm xong, thoạt nhìn trông sảng khoái hơn lúc sáng rất nhiều, mái tóc bồng bềnh đen bóng, như cỏ dại mọc hoang dã giữa mùa hè.

Tay chân cậu dài, đi xuyên qua một chùm ánh sáng mà đến. Trong mấy giây đó, quanh thân thiếu niên cũng giống như được chiếu sáng, kéo dài vô cùng rõ ràng.

Sầm Căng thất thần trong một khoảnh khắc, không hiểu sao lại nhớ đến câu “cậu bé đẹp trai trở thành anh chàng đẹp trai” mà bố cô nói lúc ăn trưa. Đến khi phản ứng lại, chính bản thân cô cũng cảm thấy kỳ quái, nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà dời mắt đi chỗ khác. 

Trong lòng cô cười nhạo một chút, còn không phải do cô nuôi tốt hay sao.

Sầm Căng lấy máy tính bảng ra, Lý Vụ tiếp tục đọc sách, không quấy rầy đến nhau, bầu không khí rất yên bình.

Mấy ngày sau, Lý Vụ đều ngoan ngoãn nghe lời, lập team* chiến đấu cùng cô, chơi wii** với cô, đọc sách cho cô nghe, bưng cơm rót nước, chạng vạng còn đẩy xe lăn đưa cô đi dạo loanh quanh. Bởi vì cậu chăm sóc quá thỏa đáng chu đáo, lại đáp ứng không chê vào đâu được, nên Sầm Căng cũng dần chuyển từ ngượng ngùng khó chịu thành thói quen, có thể để Lý Vụ ôm tới ôm lui mà không đổi sắc mặt, thậm chí còn hống hách hất hàm sai khiến y như lão Phật gia ngồi trên bộ liễn.

*Lập team một thuật ngữ trò chơi, có nghĩa là khi chơi trò chơi, bạn có thể giao tiếp bằng giọng nói hoặc mặt đối mặt.

**Wii (/wiː/ WEE) là máy chơi trò chơi điện tử tại gia, do Nintendo phát hành ở Bắc Mỹ ngày 19 tháng 11 năm 2006 và ở hầu hết các khu vực khác tháng 12 năm 2006.

Không thể không nói rằng cánh tay vững chắc và mạnh mẽ của những người trẻ tuổi thực sự tốt hơn nhiều so với xe lăn và nạng.

Một đêm nọ, Sầm Căng cảm thán với bạn bè trên Wechat.

Xuân Sướng gửi liên tục mười chữ “ha”: [Thích lắm phải không, còn không mau cảm ơn tớ đi?] 

Sầm Căng không muốn thừa nhận, chỉ hỏi: [Có phải tớ hơi quá đáng rồi không, đã từ chối người ta mà vẫn tận hưởng những quan tâm chăm sóc này.]

Xuân Sướng nói: [Vậy cậu đồng ý với cậu ấy là được rồi. Yêu đương thôi mà làm sao đâu, chỉ cần ở bên người yêu mình, tận hưởng sự quyến luyến cùng thân xác của người trẻ tuổi, tuyệt biết bao nhiêu.]

Sầm Căng trả lời theo phản xạ: [Không được.]

Xuân Sướng: [Tại sao?]

Sầm Căng nhớ lại những việc nhỏ không đáng kể trong hơn một năm qua, bao gồm kỳ nghỉ lễ này, thành thật thừa nhận: [Nếu tớ thật sự nói chuyện yêu đương với cậu ấy, tớ sẽ có cảm giác loạn luân. Nhưng thân phận em trai thì lại không như thế, tớ có thể thoải mái chấp nhận những cử chỉ hành vi tương tự của cậu ấy.]

Xuân Sướng: [Mẹ kiếp, cậu là cái loại lưu manh đương đại gì vậy? Hai người hiện tại là không ai nợ ai, người ta đối xử tốt với cậu như vậy là vì thích cậu đó, được không?]

Sầm Căng trả lời: [Tớ biết, nhưng đuổi kiểu gì cậu ấy cũng không đi. Tớ còn có cách nào đâu?]

Xuân Sướng: [Cậu còn khoe nữa, đã chiếm được món hời lại còn khoe mẽ? Cho dù tớ có nằm mơ cũng không mơ được tình tiết này.] 

Sầm Căng: [Tớ chỉ đang bày tỏ suy nghĩ thật sự của mình thôi, tớ thực sự rất khó chịu với kiểu quan hệ lằng nhằng này, nhưng tớ vẫn có chút… Tớ cũng không biết phải nói như thế nào, là có chút để ý, hay vẫn là không muốn cậu cậu ấy rời xa tớ, không muốn đóng băng hoàn toàn quan hệ giữa tớ và cậu ấy. Cậu nói thích, hình như cũng không phải, vì không xác định được rõ ràng, nên chính tớ cũng không thể hiểu được.]



Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Sầm Căng rơi vào suy nghĩ sâu xa, tự hỏi sâu sắc, cũng là nghĩ lại sâu xa. 

Một lần suy nghĩ này, kéo dài đến tận 0 giờ.

Mỗi đêm đúng vào lúc 10 giờ 30 phút, Lý Vụ sẽ rời khỏi phòng ngủ của cô, đi sang phòng bên cạnh để nghỉ ngơi.

Mà khoảng thời gian này Sầm Căng không có công việc quấn thân, lại có người làm bạn, cho nên chất lượng giấc ngủ đã được cải thiện vượt bậc, bình thường sẽ không thức khuya, nhưng hôm nay cô lại bởi vì mấy câu phê bình của bạn thân mà không ngủ được. Sau nửa tiếng lướt Weibo, cô quyết định trò chuyện cùng Lý Vụ.

Cô mở Wechat, gửi tin nhắn cho Lý Vụ: [Cậu còn thức không?]

Thiếu niên trả lời gần như chỉ trong giây lát: [Còn.]

Sầm Căng hỏi: [Còn thích tôi không?]

Thiếu niên đang nằm trên giường gối đầu lên cánh tay giống như bị đập vào đầu một cái, lập tức ngồi bật dậy. Cậu chăm chú nhìn thẳng vào tin nhắn một hồi, sau đó xoa đầu, vành tai đỏ bừng gõ qua một chữ: [Có.]

Sầm Căng nhéo giữa hai đầu lông mày, cẩn thận cân nhắc từ ngữ: [Tiếp theo cậu hãy bình tĩnh nghe tôi nói, đừng kích động như lần trước ở ký túc xá.]

Lý Vụ mím môi: [Ừm.]

Cậu chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ: [Chị lại định nói không cho tôi thích chị sao?]

Sầm Căng trả lời: [Không.]

Cô nói: [Tôi vừa suy nghĩ lại về chuyện giữa hai chúng ta, tôi phát hiện mình tạm thời vẫn không có cách nào chấp nhận mỗi quan hệ vượt quá chị em. Cho nên hôm nay tôi muốn nghiêm túc nói chuyện với cậu về vấn đề này.]

Trái tim Lý Vụ đau nhói, nhưng vẫn trả lời: [Ừm.]

Sầm Căng cũng ngồi dậy, trực tiếp gọi điện qua.

Người bên kia lập tức nghe máy.

Bọn họ cách nhau một bức tường, đều dựa vào đầu giường, tư thế gần như giống nhau.

Sầm Căng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu một chút, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Lý Vụ, đối với cá nhân tôi mà nói, có thể được một chàng trai trẻ cả trong ngoài lẫn ngoài thích, là một vinh hạnh rất lớn, cũng có thể thỏa mãn sự phù phiếm trong tôi. Nhưng cậu đã nghĩ tới chưa, nếu chúng ta thực sự ở bên nhau, chúng ta cần phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, ví dụ như cậu ở trường học tôi ở công ty. Môi trường hoàn cảnh của chúng ta đã chú định là có rất ít điểm giao nhau, khoảng cách về kinh nghiệm sẽ khiến cho chúng ta có một khoảng cách thế hệ rất lớn, còn chưa nói chúng ta phải làm thế nào để giải thích tất cả cho ba mẹ nữa.” 

Cô vừa vuốt lại đuôi tóc vừa trịnh trọng nói: “Cậu còn nhớ đồng nghiệp của tôi không, chính là người đồng nghiệp đã trêu đùa cậu ở Meet ấy. Cô ấy thường xuyên duy trì mối quan hệ với một số nam sinh nhỏ tuổi hơn mình trong một khoảng thời gian, hoặc là về thể xác, hoặc là về tinh thần. Hợp thì ở không hợp thì tan, rất vui vẻ, cũng không có bất kỳ áp lực gì. Nhưng nếu chuyện này đặt lên người tôi và cậu, cậu có thể chấp nhận được không? Một đứa trẻ kiêu ngạo như cậu, chắc chắn cũng không đồng ý đâu đúng không? Chưa kể ngày đó cậu nói về lý do lựa chọn đại học F với ba tôi, cậu đã có những cân nhắc và kế hoạch của riêng mình, thuyết minh rằng cậu cũng muốn phát triển lâu dài với tôi, phải không?”

Bên kia áp lực trầm thấp lắng nghe, đến lúc này mới “ừ” một tiếng.

Sầm Căng hít một hơi thật sâu: “Tôi biết những gì tôi đang nói bây giờ rất thực tế, rất tr@n trụi, nhưng không mở ra mà nói thì đối với cả hai chúng ta đều là có hại vô ích, đặc biệt là rất vô trách nhiệm đối với cậu. Cậu mới trưởng thành không bao lâu, lòng dạ thiếu niên còn rất nặng, phán đoán đối với rất nhiều thứ còn chưa có đủ lý trí, chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyết thì rất dễ dàng đánh mất chính mình.” 

“Tôi không muốn mang theo bất cứ cái gì gọi là sự hiểu biết của người từng trải để nói chuyện tình cảm với cậu, nhưng tôi đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, ít nhất tôi đã mở cuốn sách giáo khoa này và toàn tâm toàn ý đọc nó, còn cậu thì vẫn chưa, cậu chính là một người mới bắt đầu thực sự. Mấy thứ tình tình ái ái này, nói cho cùng vẫn là hư vô mờ ảo, biến hóa khó lường, lúc đầu thì mãnh liệt giống như lửa, nhưng lửa cũng sẽ có lúc lụi tàn, đâu phải ai cũng có thể giữ được gió xuân mãi mãi. Tôi cũng vừa mới suy nghĩ lại một chút, có lẽ là bởi vì tôi dẫn cậu ra khỏi núi, cũng là tôi tài trợ cho cậu ăn học, cho nên có một loại d*c vọng khống chế đối với cậu, cũng là chuyện đương nhiên. Thật ra mối quan hệ hiện tại của chúng ta đã giải quyết rõ ràng, tôi không nên mang theo kiểu ý nghĩ dị dạng này trong đầu để đối xử với cậu, để xử lý quan hệ của chúng ta.”

“Trước đây ngoại trừ lúc học ở Nghi Trung thì cậu chỉ ở cùng một chỗ với tôi, đối với cậu cũng không công bằng. Không ngại thì lên đại học cứ xem lại đi, sau khi kỳ nghỉ hè này kết thúc, sẽ có một thế giới lớn hơn chờ cậu khám phá, giúp cậu có thêm kiến thức. Bên cạnh cậu cũng sẽ xuất hiện đủ loại người ưu tú, bao gồm cả những người ưu tú khác phái. Có lẽ đến lúc đó cậu ngược lại sẽ phát hiện, chị Sầm Căng hình như cũng chỉ đến thế mà thôi. Tôi không muốn làm cái lá cây, cái miệng giếng đó, tại vì tất cả chúng đều quá nhỏ hẹp, tôi không muốn trở thành sự tồn tại này. Đừng để tôi che khuất tầm nhìn của cậu, giới hạn thế giới của cậu. Lý Vụ, đi ra ngoài mà xem, nhìn lên rừng rậm, nhìn vào những ngọn núi cao, nhìn ra biển rộng, nhìn vào những điều phong phú và tốt hơn ở bên ngoài, rồi hãy đưa ra lựa chọn.”

Dứt lời, bên kia yên lặng thật lâu, mới có tiếng động.

Đầu mũi thiếu niên bị tắc nghẽn, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Chị, sẽ không có người nào tốt hơn chị đâu.”

Cậu nói chính là người, không chỉ phụ nữ, nghe có vẻ sâu sắc mà cũng nặng nề hơn.

Sầm Căng cảm thấy ngực đau âm ỉ, khó có thể kiểm soát.

Nhưng cho dù cô thật sự cảm nhận được nỗi đau âm ỉ do trái tim chân thành này mang đến, cô vẫn muốn nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khẳng định chắc chắn như vậy, chúng ta hãy tự cho mình chút thời gian đi.”

“Nếu đến giờ này sang năm mà cậu vẫn còn thích tôi như bây giờ, mà tôi cũng không thích người khác, thì chúng ta lại suy nghĩ về chuyện này. Nhân cơ hội này, tiếp theo tôi sẽ thay đổi tâm tính cùng cậu ở chung một chút xem thế nào, được không?”

Sầm Căng nói xong liền tự cười nhạo bản thân, vậy mà cô có thể nhượng bộ như vậy, nới lỏng điều kiện đến mức này, nguyện ý dùng hai chữ bắt đầu kết thúc những năm tháng quý giá nhất để tiến hành loại thí nghiệm không thể đoán trước kết quả này..

Giọng nói của thiếp niên lập tức tươi sáng: “Thật sao?”

Sầm Căng khẳng định: “Đương nhiên.” Cô hơi mỉm cười: “Cũng cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi mấy ngày nay, có thể ngày mốt tôi phải đến bệnh viện để tháo bột, nhưng tạm thời vẫn chưa thể đi lại bình thường được, kỳ nghỉ tiếp theo này còn phải làm phiền cậu nhiều nữa, nên cứ coi như là rèn luyện trước khi chính thức đi học đi.”

Lý Vụ không chút do dự đáp: “Được.”

Sầm Căng nghĩ nghĩ, xác định không còn gì khác để bổ sung nữa: “Vậy, chúc ngủ ngon?”

Lý Vụ “ừm” một tiếng, lại vội vàng hỏi: “Vậy tôi vẫn có thể tiếp tục thích chị chứ?”

Sầm Căng đáp: “Cậu cứ việc tự nhiên.”

Giống như đã đạt được câu hứa hẹn, ý cười của thiếu niên lan tràn trong phút chốc, còn vô cùng chắc chắn: “Tôi sẽ không bao giờ hết thích chị.”

“Ừm.” Sầm Căng thản nhiên đáp: “Tôi tạm thời tin tưởng.”

Lý Vụ nói: “Ngủ ngon.”

Sầm Căng rũ mắt xuống: “Được, ngủ ngon.”

Sau khi cúp máy, Sầm Căng mới thở phào nhẹ nhõm, lại xem Wechat của Lý Vụ một hồi, đang định tắt điện thoại, thì trái tim mới thả lỏng lại siết chặt.

Trong khung chat có một tin nhắn mới gửi đến.

Giống như giận dỗi, giống như thề hẹn, lại giống như tự gieo một lời nguyền chết chóc cho mình.

Lý Vụ: [Đến chết tôi vẫn sẽ thích chị, hơn nữa chỉ thích một mình chị thôi.]

Haizz... Rốt cục vẫn là người trẻ tuổi, Sầm Căng thở dài, vừa định trực tiếp tắt đi, ngón tay lại dừng lại, di chuyển đến ô trả lời, gửi qua hai chữ: [Không có tiền đồ.]

Thấy cô trả lời, lá gan cậu to thêm vài phần, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: [Từ hôm nay trở đi, có thể đừng chỉ coi tôi như em trai nữa được không?]

Sầm Căng hừ một tiếng, trả lời: [Vậy thì là gì?]

Bên kia suy nghĩ một lúc lâu, mới gửi đến câu trả lời hai từ: [Đàn ông.]

Sầm Căng bị chọc cười: [Mau ngủ sớm đi, cơ thể cậu còn chưa đến tuổi phát triển hết đâu.] 

Lý Vụ:…

Sau khi chúc nhau ngủ ngon một lần nữa, Lý Vụ tập trung tinh thần, lại mỉm cười đọc đi đọc lại những tin nhắn này không biết bao nhiêu lần, suýt chút nữa là nhìn xuyên qua màn hình điện thoại, sau đó mới lưu luyến nằm xuống.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, cậu lại mở điện thoại lên tra cứu: “Nam giới đến năm bao nhiêu tuổi thì ngừng phát triển.”, định ngày mai dùng cái này để phản bác lại cô một chút.

Câu trả lời được đưa ra bởi trang web là: khoảng 22 tuổi.

Cậu buồn bực tắt màn hình, vò rối mái tóc, tự hỏi liệu Sầm Căng có biết chuyện này không, trong lòng không khỏi phiền não.

Một lúc sau, vẫn là mở điện thoại lên, vào thẳng Wechat, đọc lại lịch sử trò chuyện giữa mình và Sầm Căng, có chút khó tin, có chút ngây ngẩn cả người, sau đó khóe miệng lại nhếch lên, cười không ngừng được. Xác nhận bản thân sẽ thức trắng đêm khó ngủ được, cậu lại đoán có phải người phụ nữ cách vách cũng giống mình hay không, liền cẩn thận dò hỏi: [Chị, ngủ rồi sao?]

Sầm Căng: [Im lặng, ngủ đi.]

Lý Vụ: [Được.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi