NGẮM BẮN HỒ ĐIỆP

Edit: Hà Thu 

Đêm sinh nhật lần thứ 29 trở thành một sự tồn tại nhìn như không có chuyện gì xảy ra nhưng lại không thể xem nhẹ trong cuộc đời Sầm Căng.

Cho dù mấy ngày sau đó, cô và Lý Vụ đều giữ kín không nói ra chuyện này, nhưng trong phòng rửa mặt, vài phút rơi vào mắt thiếu niên, đối với Sầm Căng mà nói, là không trọng lượng, trôi nổi, giống như chìm trong làn nước ấm, đung đưa lay động tràn vào trong đầu. Kiểu rung động liên quan đến tình yêu này, mỗi lần nhớ lại, luôn có thể dấy lên cơn sóng trong lòng cô.

Sầm Căng thừa nhận mình có vài phần động tâm. 

Nhưng phần mở đầu của động tâm này không hề thuần khiết, đã lâu lắm rồi cô không tiếp xúc với người khác phái ở cự ly gần như vậy, thiếu đi tia lửa cùng mưa xuân làm ẩm vạn vật, nên không khỏi có chút khô khan cằn cỗi.

Nhưng cũng chính vì đêm đó, Sầm Căng đánh mất tự tin, cô nhận ra rằng mình hoàn toàn không nắm bắt được tốc độ này.

Lo lắng những tình huống dễ bùng cháy như vậy lại tái diễn, nên Sầm Căng quyết định hạn chế tối đa thời gian ở một mình với Lý Vụ.

Cũng may nam sinh bắt đầu học lái xe, hơn nửa ngày không có ở nhà, mà cô đã có thể đi lại và tự chăm sóc bản thân, cũng dần hòa nhập trở lại với dòng xoáy công việc, nên không cần cả ngày rảnh rỗi suy nghĩ lung tung nữa.

Phản ứng của Lý Vụ cũng giống như cô, cậu không còn động một chút là quấy rầy cô, cũng không còn giống như lúc trước, không có việc gì cũng chui vào trong phòng cô nữa.

Sầm Căng đoán là sự từ chối của đêm đó đã khiến cậu tổn thương, còn có sự cố ý xa lánh vô tình trong khoảng thời gian này của cô. Lý Vụ vẫn luôn là một chàng trai tinh tế, luôn có thể nhanh nhạy nhận ra sự thay đổi của môi trường xung quanh và đưa ra phản ứng thích hợp nhất.

Trạng thái của hai người giống như trở về những ngày cuối tuần thời trung học. Có nói chuyện, nhưng cả hai đều cố gắng hết sức để tránh ánh mắt thân mật cùng đụng chạm.

Hộp ma thuật của Pandora mới mở ra một khe hở, quan hệ của bọn họ lại thay nhau ngừng nghỉ chỉ sau một khắc, hoặc là nói bị người ta vô tình đóng lại.

Sầm Căng không phải là người am hiểu mập mờ, Lý Vụ cũng vậy.

Bọn họ đều là sinh vật vỏ cứng, có cơ chế tự phòng ngự cực mạnh, chỉ tin tưởng giao cái cổ hoặc bụng thẳng đủ mềm mại nhưng cũng nguy cơ tứ phía ra.

Một mối quan hệ đang thăng tiến đột nhiên có tác dụng ngược lại, điều này quả là bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự đoán.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Sầm Căng vẫn cảm thấy áy náy. Cô là người mạnh miệng trước, cũng là người mất lý trí trước, cô cảm thấy rất có lỗi.

Sau khi vượt qua môn thi thứ ba, Lý Vụ chuẩn bị nhập học, cậu không còn cách nào để khẳng định cảm giác tồn tại trước mặt Sầm Căng nữa, lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên.

Vào đêm trước khi đến trường đại học làm thủ tục đăng ký, cậu có chút đứng ngồi không yên, nên gửi cho cô một tin nhắn Wechat, hỏi đến vô cùng thẳng thắn: [Chị còn cho tôi thích chị không?] 

Khi nhận được tin nhắn, ngực Sầm Căng như nghẹn lại, còn xuất hiện một chút thương tiếc: [Thoả thuận một năm của chúng ta còn chưa tới.]

Xem ra bọn họ vẫn kiêng kỵ và không thể nào quên chuyện đêm đó: [Ngày đó sinh nhật chị, tôi không phải cố ý.]

Sầm Căng nhìn chằm chằm mấy chữ này thật lâu, hào phóng trả lời: [Cậu đâu có làm gì, tôi cũng không thể vì thế mà tức giận được.]

Lý Vụ nói: [Nhưng tôi cảm thấy chị không muốn để ý tới tôi nữa.]

Sầm Căng nói xin lỗi: [Chỉ là tôi không biết xử lý như thế nào cho ổn thôi, xin lỗi.]

Lý Vụ hỏi: [Chị còn coi tôi như em trai đúng không?]

Sầm Căng thở dài: [Tôi đã hứa với cậu, không chỉ coi em như em trai rồi mà.]

Thiếu niên không phải kẻ ngốc, mấy giây sau cậu đã không chút lưu tình chỉ ra: [Nhưng vừa có khuynh hướng vượt qua ranh giới, chị lại lùi về.]

Sầm Căng có chút xúc động, thẳng thắn trả lời: [Đúng, tôi hơi giống ốc sên.]

Lý Vụ hỏi: [Chỉ đối với mình tôi như vậy, hay là đối với tất cả đàn ông đều như vậy?]

Sầm Căng không giấu giếm: [Tôi cũng không biết.]

Dù sao sau khi ly hôn, cô cũng chỉ có quan hệ nam nữ vượt quá phạm vi bình thường với Lý Vụ.

Nhưng Lý Vụ lại vì câu trả lời này mà có chút kích động: [Hay là chị cảm thấy tôi còn quá nhỏ đúng không?]

Sầm Căng nghĩ ngợi một hồi, đầu óc trống rỗng: [Chắc thế.]

Giao diện trò chuyện im lặng trong một thời gian dài.

Thiếu niên chán nản cực kỳ: [Sầm Căng, không có người nào biết tổn thương người khác hơn chị đâu. Cho tôi cơ hội xong lại lập tức thoát khỏi tôi, kỳ nghỉ hè này tôi giống như một trò đùa vậy.]

Đột nhiên bị cậu gọi thẳng tên đầy đủ, trái tim Sầm Căng cũng theo đó mà siết chặt: [Nếu kỳ nghỉ này không có cậu, tôi có thể bị trầm cảm.]

Lý Vụ hỏi: [Cho nên, tôi chỉ có giá trị với chị trong kỳ nghỉ này thôi?]

Sầm Căng phủ nhận: [Không phải vậy.]

Cậu giống như hoàn toàn không nhìn thấy cô trả lời, lại giống như nghẹn khuất một thế kỷ, như phát ti3t mà trút hết câu này tới câu khác vào khung chat: [Tôi sắp khai giảng rồi, nhưng tôi không có một biện pháp nào cả. Không được gặp chị, thì trước sau gì chị cũng sẽ bị những người khác cướp đi.] 

Cảm xúc bất thình lình của thiếu niên giống như cơn mưa xối xả giữa mùa hè, quá nóng và ngột ngạt. Sầm Căng không biết phải làm sao, chỉ có thể thử trấn an cậu: [Tôi không phải đồ vật gì đó có thể tùy tiện cướp đi, mà cậu cũng không thuộc về tôi. Cậu chỉ là có chút lo lắng về ngày khai giảng, bình tĩnh một chút được không?]

Lý Vụ không nói chuyện nữa.

Nhìn giao diện Wechat im lìm như chết, Sầm Căng đứng ngồi không yên. Cô vốn muốn Lý Vụ tự mình bình tĩnh lại, nhưng cô phát hiện, sự tự kìm nén này ngược lại càng khiến cô lo lắng hơn. Sau lần thứ năm nhìn về phía tường phòng Lý Vụ, Sầm Căng xuống giường, chống nạng, chậm rãi đi tới cửa phòng cậu.

Cô gõ cửa, không đợi bên trong hỏi, đã thấp giọng nói: “Là tôi.”

Bên trong lập tức truyền đến tiếng bước chân vội vã, cửa nhanh chóng được mở ra, cô bắt gặp ánh mắt đen láy của cậu, giống như một mảnh đêm tối trống không dễ dàng bước vào.

Thiếu niên liếc mắt nhìn bộ dạng cô một cái, mặt mày hơi âm u lập tức mềm mại trở lại, biến thành một tờ giấy nhăn nheo. Cậu đến gần cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội phản ứng, cánh tay trực tiếp xuyên qua nách cô, nhấc bổng cô lên không trung.

Rầm một tiếng, chiếc nạng đập thẳng xuống sàn, trong đêm yên tĩnh vô cùng vang dội.

“Cậu muốn làm gì?” Hai chân bất ngờ rời khỏi mặt đất, Sầm Căng hốt hoảng kêu lên một tiếng.

“Nhìn chị đi như vậy khó chịu.” Thiếu niên buồn bực trả lời xong, cũng không còn động tác gì nữa, chỉ đặt cô ngồi xuống ở bên giường mình, lại quay ra nhặt nạng về, nói như giận dỗi: “Khó chịu một tháng rồi.”

Sầm Căng như mắc nghẹn trong cổ họng: “Tôi đang hồi phục rất tốt, ba tháng nữa là có thể đi lại chạy nhảy, trở lại trạng thái người bình thường.”

Lý Vụ ngồi xuống bên cạnh cô, khuỷu tay chống lên chân, không nói một lời, cũng không nhìn cô, chỉ nhìn mặt đất, hoặc mũi giày của mình.

Sầm Căng đã quá quen thuộc với trạng thái tự kỷ này của cậu, cô không khỏi mỉm cười, bắt đầu nhìn đông nhìn tây tìm đề tài.

Cô để ý đến chiếc vali ở sát tường, hỏi: “Thu dọn mọi thứ xong hết rồi sao?”

Lý Vụ: “Ừm.”

Sầm Căng nghiêng đầu nhìn cậu, sắc mặt ôn hòa: “Sinh viên đại học, đừng hơi tí là giận dỗi có được không? Tại sao lại phát triển ngược thế này, trước kia cậu đâu có như vậy.”

Yết hầu Lý Vụ lăn lộn một chút: “Tôi cũng muốn trở về như trước kia.”

Sầm Căng hỏi: “Trước kia như thế nào?”

“Lúc chưa bị chị phát hiện tôi thích chị, tôi có thể thích chị mà không cần đòi hỏi bất cứ đáp lại nào.” 

Sầm Căng hơi nhướng mi: “Sao, bây giờ muốn được đáp lại?” 

“Ừm.” Cậu nhìn sang với ánh mắt rực cháy: “Muốn chị cũng thích tôi.”

Cậu cũng quá thẳng thắn thành khẩn, Sầm Căng cười: “Nếu tôi không thích cậu, thì ngay cả lời nói cũng không nói với cậu.”

Lý Vụ quay đầu lại, thấp giọng nói: “Không phải thích theo kiểu chị em này.”

Sầm Căng nhìn chằm chằm mái tóc dày đen nhánh tràn đầy sức sống sau gáy của cậu, có chút buồn cười: “Cậu gấp cái gì, tôi đã sắp 30 tuổi rồi, tôi còn không vội. Cậu mới 18, cậu vội cái gì?”

Bả vai Lý Vụ căng thẳng: “Tôi sợ đi học, không ở bên cạnh chị, chị sẽ có bạn trai.”

“Ngày đó chúng ta đã thống nhất rồi.” Sầm Căng tập trung ánh mắt vào biểu cảm của cậu: “Một năm này, chúng ta tiếp tục ở chung, cậu cũng nên tập trung cảm nhận môi trường mới và những mối quan hệ mới, đừng nóng vội như vậy. “

Lý Vụ hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn cô: “Chị không hề lo lắng lên đại học tôi có thích nữ sinh khác hay không, chị căn bản không thèm để ý.”

Sầm Căng sửng sốt: “Không phải, là do cậu còn chưa tiếp xúc với các nữ sinh khác. Nếu thật sự có thích, tôi sẽ chúc phúc cho cậu.”

“Sẽ không có đâu.” Lý Vụ nhìn thẳng về phía trước, không chịu để người phụ nữ nhìn thấu tâm tình của mình: “Tôi cũng không muốn lời chúc phúc của chị.”

Vừa nghĩ đến một năm này, Sầm Căng có khả năng ở bên người khác, cậu liền cảm thấy khó chịu ghen ghen ghét đến phát điên rồi.

Sầm Căng cũng cúi nửa người xuống, tìm kiếm khuôn mặt nhỏ bướng bỉnh của cậu, chỉ hận không thể nắn b óp một phen, bình luận: “Nhóc con.”

Lý Vụ lạnh lùng nói: “Nhóc con mới không ôm nổi chị.” 

Cậu đột ngột quay đầu lại, con ngươi bởi vì thăm dò mà sáng lên như sao đêm: “Nếu như ngày đó tôi hôn chị, kết quả sẽ thế nào?”

Sầm Căng hơi sửng sốt, lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

Lý Vụ ngồi thẳng dậy, đáy mắt tràn đầy khổ sở: “Chị căn bản không nghĩ tới khả năng này.”

“Trong trường hợp đó thì như vậy là đúng mà.” Bởi vì để ý, cho nên Sầm Căng cần phải thành thật với cậu: “Hay là phát triển một mối quan hệ không thành ý với cậu nhé, cậu đồng ý không? Người chịu thiệt vẫn là cậu. Bình tĩnh đi, Lý Vụ.”

Lý Vụ nắm chặt hai tay, giống như không có chỗ phát ti3t: “Không bình tĩnh nổi.”

“Sở dĩ không thể bình tĩnh được là bởi vì lúc này tôi đang ở bên cạnh cậu, cậu cũng không có chuyện gì khác để làm.” Sầm Căng nhìn cậu không chớp mắt, bỗng nhiên có chút xuất thần, giống như thông qua cậu nhìn lại chính mình. Nhìn lại cái gì, là mình năm 18 tuổi sao? Vậy cô sẽ có bộ dạng như thế nào, cũng nhiệt tình không sợ hãi, trong đầu chỉ chứa được một người như vậy sao: “Chờ cậu đi học đại học, việc học bận rộn, lại có vòng xã giao riêng của chính mình, tôi sẽ không chiếm cứ bộ não của cậu nữa. Nói không chừng tôi tìm cậu nói chuyện cậu còn cảm thấy phiền.”

Dường như cậu chỉ nghe thấy câu cuối cùng: “Chị vẫn sẽ tìm tôi nói chuyện sao?”

Sầm Căng đáp: “Đương nhiên.”

Cậu lại nói: “Tôi sẽ tìm chị nói chuyện mỗi ngày.”

Sầm Căng gật đầu: “Rất hoan nghênh, nhưng tôi không thể đảm bảo sẽ trả lời nhanh chóng. Đến lúc tôi trở lại làm việc cũng sẽ bận rộn, giống như trước đây vậy.”

Lý Vụ nói: “Tôi biết, nhưng tôi vẫn sẽ tìm chị.”

Cách cậu nhấn mạnh và hứa hẹn một cách trịnh trọng trông rất đáng yêu, Sầm Căng hừ cười: “Ngày mai tôi và ba sẽ đưa cậu đến trường.”

Lý Vụ nhìn cô chằm chằm: “Chị giống như muốn tống cổ tôi đi vậy.” 

“Cái rắm ấy.” Sầm Căng suýt chút nữa cầm nạng gõ vào người cậu: “Tôi đi đứng còn không tiện, vậy mà vẫn đích thân đưa cậu đi học đại học, có ai tống cổ người khác như vậy không?”

Lý Vụ không chút nghĩ ngợi: “Tôi có thể bế chị.” 

“Cậu muốn bạn cùng phòng của cậu nghĩ thế nào đây, chưa nói còn ba tôi ở cạnh nữa đó.”

“Tôi mặc kệ.”

“Tôi nói cậu phát triển ngược đúng không sai mà, cậu xem cậu bây giờ có khác gì đứa nhỏ 10 tuổi không?”

Lý Vụ mím môi dưới: “Trưởng thành ổn định cũng chẳng có chút tác dụng nào, tôi như thế này chị còn nguyện ý nói nhiều với tôi. Đây là lần đầu tiên chị tới phòng tôi trong kỳ nghỉ hè này.”

“Huh?” Sầm Căng trợn tròn mắt, giả vờ kinh ngạc: “Bây giờ cậu đã nắm chắc số phận của tôi rồi đúng không, cũng không sợ mọi chuyện đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản ngược lại sao?”

Lý Vụ không trả lời, chỉ nặng nề nhìn chăm chú vào cô: “Chị.”

Sầm Căng “Hả?” một tiếng: “Không gọi là Sầm Căng nữa sao? Vừa rồi trong Wechat to gan lắm mà?”

Giọng điệu của cậu cực kỳ nghiêm túc: “Đặt tôi lên vị trí đầu tiên quan trọng nhất, được không?”

Cậu biết rằng mình không thể ngăn Sầm Căng gặp gỡ nhiều người, và quen nhiều người hơn, dù sao cô cũng ưu tú như vậy, lại đẹp như thế. Cậu chỉ có thể chiếm một chỗ trước và trở thành “A” trong số các lựa chọn của cô. Chưa chắc đã là đáp án chính xác, là một trong những lựa chọn không thể chối cãi, nhưng khi cô lựa chọn tất sẽ nhìn thấy, nhìn thấy cậu luôn ở đó, vĩnh viễn không dao động.

Sầm Căng bật cười: “Còn là vị đầu tiên quan trọng nhất nữa, cậu muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế gì sao?”

Lý Vụ không trả lời, chỉ ép hỏi: “Được không?”

Sầm Căng phát hiện mình đang từng bước thỏa hiệp cùng nhượng bộ, cảm thấy ngoài ý muốn nhưng cũng đồng thời đưa ra lời khẳng định chắc chắn: “Được tôi đồng ý với cậu, được không?”

Sau cơn mưa trời lại sáng, cuối cùng thiếu niên cũng mỉm cười: “Được.”

Sầm Căng trấn tĩnh lại: “Nghỉ ngơi sớm một chút, mai còn phải dậy sớm nữa.”

Có ngày nào mà cậu không dậy sớm đâu, Lý Vụ đứng lên: “Tôi đưa chị về phòng.”

Sầm Căng vừa định khéo léo cự tuyệt, lại nghe cậu nói “Sau ngày mai sẽ không được ôm nữa”, cánh tay vốn đang duỗi ra để chống nạng dựa vào bàn cạnh giường đột nhiên dời về, đưa tới trước mặt Lý Vụ: “Ôm đi.”

Lý Vụ từ trên cao nhìn xuống: “Muốn ôm kiểu nào? Trước đây, hay tối nay?”

Sầm Căng nhớ lại chuyện xảy ra tối nay, nếu không phải chân cô có vấn đề, có lẽ cô đã hoảng hốt ôm lấy thắt lưng cậu. Gương mặt cô không hiểu sao nóng lên, tức giận nói: “Trước kia đi.”

Lý Vụ ngoan ngoãn cúi người, bế cô lên theo kiểu công chúa.

Lý Vụ híp mắt nhìn cô, hai cánh tay của người phụ nữ vẫn luôn chật chội khoanh lại, không có chỗ để. Cậu cong môi dưới, nhắc nhở: “Tay chị không có chỗ để thì có thể đặt sau gáy tôi.”

Bang! Thứ cậu nhận lại là một chưởng đánh vào ngực.



Ngày hôm sau, nắng như thiêu như đốt.

Sầm Căng bất chấp sự khuyên can của ba mình, nhất quyết muốn đi cùng đưa Lý Vụ đến đại học F. Sau khi đăng ký ở khoa Vật lý, ba người về ký túc xá.

Lúc lên lầu, bởi vì ba Sầm ở bên cạnh nhìn, nên “hai chị em” không dám lỗ m ãng nữa, Lý Vụ cõng Sầm Căng lên lầu hai.

Bọn họ đến không tính là quá sớm, trong ký túc xá đã có hai nam sinh, còn có ba mẹ của bọn họ.

Thấy bạn học mới cõng một người đi vào, ký túc xá vốn còn ồn ào lập tức yên tĩnh, đều nhìn về phía tổ hợp kỳ quái có nhan sắc cực cao này, vẻ mặt khác nhau.

Kết quả người phụ nữ xinh đẹp được cõng vừa ngồi xuống, đã bắt đầu bác bỏ nghi ngờ: “Đừng nhìn, không phải người khuyết tật, chân tháng sau là ổn rồi.”

Bọn họ không hẹn mà cùng cười rộ lên, trong đó có một nam sinh tóc ngắn nhìn về phía Lý Vụ, đưa tay giới thiệu bản thân: “Tôi tên là Từ Thước, quê ở tỉnh Tô.”

Lý Vụ đặt vali xuống, bắt tay với cậu ta, cũng cười nhạt một tiếng: “Lý Vụ.”

Một người đeo kính khác cũng thuận thế gia nhập vào: “Tôi tên là Chung Văn Hiên.”

Ba nam sinh lại nói chuyện đơn giản vài câu, sau đó cùng nhau trở về tiếp tục công việc của mình. Toàn bộ quá trình Lý Vụ đều tự túc, có trật tự, lại vô cùng lưu loát, ba Sầm hoàn toàn không thể nhúng tay vào, căn bản chỉ có thể đứng nhìn. Giữa chừng Lý Vụ sợ Sầm Căng và chú nhàm chán, còn rửa sạch hai quả táo cho bọn họ ăn giết thời gian. Các bậc phụ huynh khác đều tấm tắc khen ngợi, nhìn cả nhà bọn họ đều là nam thanh nữ tú, cũng không giống như đứa nhỏ nhà nghèo gánh vác công việc gia đình từ sớm. Còn hỏi thẳng ba Sầm dạy như thế nào, mà thành tích lại tốt như vậy, năng lực tự chăm sóc bản thân cũng mạnh mẽ như thế. Trong lời nói quả thực hâm mộ đến mức chỉ hận không thể gọi con trai mình trở về lò sản xuất lại.

Ba Sầm không biết nên nói gì, chỉ có thể cười lúng túng tiếp tục khen.

Sầm Căng chống khuỷu tay lên lưng ghế, vô thức hếch cằm lên, liếc nhìn Lý Vụ đang đi tới đi lui với vẻ mặt nghiêm túc, cô không khỏi đắc ý lười biếng cười một tiếng.

Hừ, ai mà tin được “đứa con nhà người ta” được mọi người ngưỡng mộ này, tối qua còn đang làm nũng với cô cơ chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi