NGẮM BẮN HỒ ĐIỆP

Edit: Hà Thu 

Vì trời mưa to nên Lý Vụ không về nhà, Sầm Căng muốn trực tiếp tìm cậu để thanh lọc tâm hồn cũng không được như ý, nên chỉ có thể nằm trên sô pha gọi video cho cậu.

Thấy cô gọi tới, Lý Vụ tạm thời dừng bài tập trong tay lại, toàn tâm toàn ý nói chuyện phiếm với cô.

Nam sinh chỉ mặc áo thun mỏng, Sầm Căng nâng ly lên hỏi: “Không lạnh sao?”

Lý Vụ cũng đem cái cốc Einstein kia đặt lên trước camera: “Có nước nóng, không lạnh.”

Sầm Căng thấy thế, tươi cười rực rỡ: “Bỏ ra đi, đừng ngăn cản tôi nhìn trai đẹp.”

Vật cản trở màu trắng bị nhanh chóng dời đi, một lần nữa thay đổi thành gương mặt tuấn lãng của thiếu niên. Không biết camera trước của cậu có hiệu ứng làm đẹp chuyên nghiệp hay gì, mà đôi mắt của Lý Vụ hình như lại càng to càng sáng hơn, nhìn chăm chú một hồi, giống như được bọc trong một quả cầu pha lê lỏng, hóa thành hạt tuyết hoặc mảnh sáng ở giữa, nhẹ nhàng, trong suốt, uyển chuyển.

Sầm Căng nhìn đi nhìn lại, mắt càng cong thành khe hở. Một lúc lâu sau lại hùng hổ nheo lại, giám sát đốc thúc giống như giáo viên chủ nhiệm: “Làm bài tập đi.”

Đuôi lông mày Lý Vụ khẽ nhướng lên: “Chị làm gì?”

Sầm Căng nói: “Tôi xem cậu viết.”

Lý Vụ cười hỏi: “Không thấy nhàm chán sao?”

Sầm Căng lắc đầu: “Không, tôi thích xem tiểu bảo bối nghiêm túc học tập.”

Lý Vụ đặt điện thoại ra xa, chắc là dựa vào cái gì đó nên góc chụp trực tiếp đã thay đổi khuôn mặt, nhưng mức độ đẹp thì vẫn y nguyên không giảm.

Ngón tay với khớp xương rõ ràng của nam sinh xoay bút: “Vậy tôi bắt đầu nhé?”

“Cậu viết đi.” Sầm Căng cong ngón tay búng một cái không nhẹ không nặng vào ống kính.

“Xì—.” Lý Vụ còn phối hợp với cô, xoa thái dương: “Đau.”

Sầm Căng cũng giả vờ đau lòng, chu môi ra thổi: “Thổi, thổi, thổi, thổi mất cơn đau.”

Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt dán vào mặt nhau như sáp ong.

Cho đến khi loáng thoáng nghe thấy bạn cùng phòng Lý Vụ đang mắng chửi gào khóc, Sầm Căng mới ngừng quấn lấy cậu gây sự, cũng đặt điện thoại lên trước cốc, định vào phòng lấy sổ ghi chép ra, hai người cùng nhau làm việc chính sự.

Vừa ngồi xuống sô pha, Sầm Căng phát hiện video đã bị cắt, ấn vào xem, thì thấy là giám đốc của bọn họ gọi tới.

Sầm Căng vội vàng ấn nghe, đúng lúc đón đầu một trận giải thích: “Tôi không liên lạc được với thằng nhóc Ích Hạo này, nó nói không muốn làm nữa, muốn đi giải sầu, sau đó liền tắt máy, khách hàng đang vội lại không tìm được người, cô tạm thời giúp đỡ bên đó một chút được không?”

Bởi vì năng lực cá nhân mạnh mẽ, nên thái độ làm người của Sầm Căng ở công ty cũng luôn cứng rắn: “Cậu ta đình công cũng không phải việc có liên quan đến tôi.”

Giám đốc nói: “Khách hàng mà cậu ta phụ trách lần này khá khó chịu, tôi đoán cậu ta đã sụp đổ hoàn toàn rồi.”

Sầm Căng chế nhạo: “Cậu ta làm việc bao lâu rồi? Lúc trước khi tôi còn ở bộ phận sáng tạo, tin tức mỗi lần nhớ được còn nhiều hơn AE như cậu ta. Lần này là dự án lớn siêu cấp vô địch đến mức nào, mà ép cậu ta thành như vậy, ngay cả tiền lương cũng không cần luôn?”

Giám đốc cắt ngang: “Đừng nói nữa, cậu ta trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian rồi, tìm cô giúp đỡ cũng vì không còn biện pháp nào khác. Hiện tại ba của Nguyên Chân sức khỏe không tốt đang nằm viện mấy ngày nay, nếu không sao cô ấy dám tìm tới trên đầu cô để xin giúp đỡ? Deadline thì biết làm sao bây giờ, tôi cũng không có cách nào hết.”

Sầm Căng xoa xoa mi tâm, không thể làm gì được: “Được rồi, tôi giải quyết tốt hậu quả, nhưng phiền anh cho tôi thêm một khoản hoa hồng thành tích, đừng đến cuối cùng lại tính trên đầu Ích Hạo cậu ta.”

Giám đốc nói: “Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ nộp đơn lên sếp, chắc chắn.”

Sầm Căng cuối cùng cũng buông lỏng: “Là hạng mục nào?”

“Chính là dự án làm nóng son giáng sinh của Pina kia, để tôi gửi wechat và số điện thoại của cô ấy cho cô.”

Sầm Căng khó có thể tin được: “Có mỗi chuyện son môi mà cũng thành ra như vậy được?”

“Trước kia Hạo Hạo tốt xấu gì cũng có khuôn mặt xài được, nhưng lần này khách hàng nữ không ăn cái này, yêu cầu lại cao, căn bản không thể thực hiện được.” Giám đốc vô cùng lo lắng: “Tôi cúp máy trước, cô nhanh đi.”

Sầm Căng chuyển lại Wechat, vội vàng bổ sung danh thiếp do giám đốc đưa tới, sau đó giải thích rõ với Lý Vụ.

Thiếu niên chỉ hỏi một câu: [Sao lại cúp máy?]

Sầm Căng trả lời: [Xin lỗi, tôi phải giải quyết việc gấp ở công ty.]

Lý Vụ: [Không sao, chị làm đi, vừa đúng lúc tôi cũng phải làm bài tập về nhà.]

Sầm Căng: [Được rồi, làm xong việc lại tìm cậu sau.]

Lý Vụ: [Ừm.]

Sau khi thoát khỏi khung chat, nữ khách hàng có tên trên mạng là “Từ” đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô.

Sầm Căng giới thiệu bản thân một cách đơn giản.

Đối diện càng ngắn gọn rõ ràng: [Pina, Tống Từ.]

Sầm Căng nói: [Tên cô rất dễ nghe.]

Tống Từ nói: [Có thể vào trọng điểm luôn không?]

Sầm Căng dừng khách sáo: [Được rồi, cô có thể nói cho tôi biết vấn đề lần này là ở đâu không?]

……

Sầm Căng trò chuyện với cô ấy gần hơn một chút, đây là lần đầu tiên cô nhận được loại dự án ở giai đoạn giữa này, không thấy đầu cũng chẳng thấy đuôi, giống như một chàng trai trẻ bị cuốn vào chiến trường đầy khói thuốc súng, xông lên vị trí đầu tiên, nhưng không có đầu mối, chỉ có thể căn cứ vào tư liệu và tiến độ mà cấp trên tạm thời đưa ra mà mò mẫm tiến lên.

Nhưng điều khiến cô không thể tưởng tượng được chính là, trạng thái mò cá trong vũng bùn này cũng làm cho thái độ của Tống Từ có chuyển biến tốt đẹp. Cuối cùng thậm chí còn bắt đầu cảm ơn cô, cảm ơn Áo Tinh rốt cục cũng tìm được một người làm việc đáng tin cậy, đầu óc rõ ràng. Như vậy có thể thấy được trình độ nghiệp vụ trước đó của Ích Hạo có bao nhiêu khó coi.

Mất bò mới lo làm chuồng, may mà thời gian còn chưa quá muộn.

Sầm Căng sửa lại gần hết bản tóm tắt ban đầu của Ích Hạo, đồng thời lôi kéo những người lập kế hoạch sáng tạo trước đó để xây dựng lại thành một nhóm đội mới, không muốn nhóm cũ nhảy dù để làm Ích Hạo khó xử.

Mọi người bị hố không nhẹ, mồm năm miệng mười mắng mỏ một hồi xong, cũng chỉ có thể thức đêm phấn đấu khích lệ lẫn nhau, cuối cùng đem tất cả hộp son môi giáng sinh trang điểm Pina thay đổi đến khi Tống Từ cơ bản hài lòng mới thôi.

Sau khi hoàn thành bản thảo, Sầm Căng kiểm tra thời gian, thì đã hơn bốn giờ sáng.

Xã xúc* làm quảng cáo đều là thần tiên, huyệt thái dương của Sầm Căng đột nhiên nhảy hai cái, ngửa mặt lên trời thở dài ngã xuống sô pha, cuối cùng cũng có thời gian xem WeChat của bạn trai.

* Động vật xã hội aka xã súc là dân văn phòng bán linh hồn cho tư bản.

Cuộc trò chuyện của họ vẫn dừng lại ở chữ “ừm” của cậu.

Sầm Căng đoán Lý Vụ đã ngủ từ lâu, nên gửi một câu “chúc ngủ ngon” qua để bù đắp cho chuyện vì công việc mà lạnh nhạt bỏ bê cậu bạn nhỏ, sau đó chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.

Điện thoại khẽ rung lên, Sầm Căng đưa ra trước tầm mắt, hóa ra là tin nhắn trả lời của Lý Vụ.

Sầm Căng giật mình: [Cậu còn chưa ngủ?]

Lý Vụ trả lời: [Chị nói xong việc sẽ tìm đến tôi, lỡ đâu tìm không thấy thì làm sao bây giờ?]

Thật là ấm lòng, Sầm Căng có vài phần kích động: [Nhưng bây giờ cũng trễ lắm rồi, lần sau đừng thức khuya như thế này nữa được không, tôi sẽ đau lòng.]

Lý Vụ: [Không sao đâu, lúc chờ chị không có cảm giác buồn ngủ.]

Trái tim Sầm Căng kéo dài thành một viên kẹo dẻo: [Sáng mai không có lớp sao? Tôi nhớ rõ hình như có.]

Cô đã xem thời khóa biểu cậu gửi lúc trước. 

Lý Vụ gửi tới biểu tượng cảm xúc cười tươi: [Ừm, có.]

Sầm Căng: [Còn cười nữa?]

Lý Vụ: [Bởi vì chị nhớ rõ.]

Sầm Căng hừ cười ra tiếng: [Tiền đồ.]

Lại thúc giục cậu: [Bảo bối ngoan, mau ngủ đi.]

Lý Vụ đáp: [Chị ngoan, ngủ đi.]

Tài bắt chước người khác, Sầm Căng nhíu sống mũi: [Không phải bảo cậu đừng gọi chị nữa sao?]

Lý Vụ sửa lời, được một tấc tiến một thước: [Được, Căng Căng ngoan, mau ngủ đi.]

Sầm Căng đáp lại bằng một nắm đấm cảnh cáo.

Lý Vụ nắm rõ hình thức nói chuyện phiếm của cô trong lòng bàn tay, lập tức phối hợp “nằm xuống để cô đánh.” 

Lại tán tỉnh đánh yêu một hồi lâu, hai người mới lưu luyến không rời nói chúc ngủ ngon với nhau.



Hôm sau, Sầm Căng ngủ đến gần mười giờ mới rời giường, phản ứng đầu tiên là kiểm tra nhóm chat và hộp thư để xác nhận khách hàng và công ty đều sóng yên biển lặng, sau đó mới yên tâm đi rửa mặt đánh răng, gọi một phần đồ ăn nhanh, rồi ngồi trong phòng khách chờ đợi một cách chán nản.

Hình như Lý Vụ sợ đánh thức cô, nên cả buổi sáng đều không có bất kỳ tin tức gì.

Lo lắng cậu còn đang chuyên tâm nghe giảng, Sầm Căng cũng không tùy tiện quấy rầy.

Có lẽ là do dầm mưa cộng thêm thức khuya, nên lúc này đầu óc Sầm Căng có chút choáng váng, đứng dậy đi vào phòng lấy lấy nhiệt kế đo tai ra đo thân nhiệt.

Cũng may không sốt, sẽ không làm lỡ công việc, Sầm Căng lại trở lại phòng khách, nằm trên sô pha lướt Weibo, sau đó lại phát tác chứng nghiện công việc, mở album ảnh ra, ấn vào tấm poster son môi tối qua, phóng to cẩn thận kiểm tra cẩn thận.

Trong khi lần lượt lướt về phía trước, cô vô tình nhấn vào ảnh chụp màn hình video của Lý Vụ.

Là tối hôm qua cô thuận tay lưu lại.

Phần tóc mái bên trong của thiếu niên dài hơn trước, hơi che đi lông mày và mắt, nhưng sự trong trẻo vẫn không hề giảm sút, tình ý vô hạn nhìn về phía bên này.

Cậu vẫn đeo tai nghe, một bên vạch trắng rõ ràng bị xương quai xanh cắt thành một đường cong đột ngột, tiếp tục uốn khúc xuống dưới.

Giống như một đường ống thon dài, trái tim Sầm Căng không tự chủ được mà nhảy vào, rồi theo đó lăn đi như một quả bóng, trượt đến vùng vô hình trong bức ảnh.

Miệng Sầm Căng khô khốc, suy nghĩ có chút nóng lên.

Sau khi uống chút nước ấm, loại ý nghĩ này cũng không hề loãng đi, ngược lại càng thêm nóng như đổ thêm củi.

Cô nhớ Lý Vụ.

Nhớ tất cả mọi thứ về cậu.

Cô dứt khoát mở wechat, mưu đồ dùng lời nói trêu chọc cậu một chút, để giải tỏa cảm xúc bất chợt: [Đang ở trong lớp à?]

Lý Vụ trả lời. [Ừm.]

Sầm Căng lại hỏi: [Đoán xem tôi đang ở đâu?]

Lý Vụ đáp: [Công ty?]

Sầm Căng phủ nhận: [Không phải, ở nhà, ở trên sofa trong nhà.]

Lý Vụ hỏi: [Hôm qua ngủ ngon không?]

Sầm Căng không trả lời, tiếp tục hỏi: [Biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?]

Lý Vụ luôn là một vị vua cổ động: [Ừm, cái gì?]

Sầm Căng nhếch môi gõ chữ: [Muốn làm loạn với em trai trên sô pha.]

Đầu kia không còn phản hồi nữa.

Trong lòng Sầm Căng tự hỏi có phải đã dọa sợ thiếu niên ngây thơ rồi hay không, dù sao người ta vẫn đang nề nếp chăm chú nghe giảng ở trong lớp. Nhưng cuối cùng vẫn là đùa giỡn thành công, ngay cả triệu chứng chóng mặt cũng giảm bớt không ít.

Để cậu yên vậy. Sầm Căng tự cười một hồi, sau đó như con cá chép lộn mình ngồi thẳng dậy.

Vừa qua mười giờ, lại có khách hàng đến tìm, thúc giục sửa đổi gì đó, Sầm Căng nhẹ nhàng giải quyết, rồi tiễn pho tượng Phật lớn này đi, sau đó lại sang bên sáng tạo chỉ điểm tư vấn, mới dàn xếp xong tất cả đề nghị.

Mới thở phào nhẹ nhõm, chuông cửa đã vang lên.

Sầm Căng mở cửa, là người giao đồ ăn.

Vừa mới cầm tới tay, còn chưa kịp tháo túi, cửa nhà lại bị người gõ mạnh.

Sầm Căng cho rằng đồ ăn bên ngoài để lại thứ gì đó, chớp chớp mắt, bước nhanh quay lại mở cửa.

Mới kéo ra khoảng cách 45 độ, một bóng dáng cao lớn nhanh chóng xông vào, Sầm Căng còn chưa kịp phản ứng, người đã bị áp lên tường.

Rầm một tiếng, cánh cửa bị chủ nhân của bóng dáng kia dùng một tay đóng lại.

Còn chưa kịp hét lớn, môi Sầm Căng đã bị chặn lại.

Đầu lưỡi nóng ẩm của thiếu niên tiến thẳng vào, nội tiết tố nam quen thuộc che trời lấp đất.

Cậu hôn vừa mãnh liệt vừa gấp gáp, động tác trên tay cũng như thế, đốt lửa vào bên trong quần áo của cô.

Sầm Căng nhanh chóng bị cậu đè lên tường, trước sau đều bị tấn công, làn da cùng khung xương của cô bị cộm đến khó chịu, không khỏi chống cự, đổi lại là thế công mãnh liệt hơn. Cổ cô bị cắn mút đến đau đớn, thân thể mềm nhũn trong lúc muốn cự tuyệt còn nghênh đón một diện tích da thịt lớn tiếp xúc với không khí. Cô kìm lòng không được dán sát vào thân thể nóng bỏng mà cường ngạnh trước mặt, mà thiếu niên đã không chần chừ một tay nâng cô lên, tay kia từ phía sau vươn lên đằng trước, mở khóa cánh cổng cơ thể đã sớm rò rỉ của cô.

Sầm Căng không chịu nổi, độ/ng tình, từng tiếng từng tiếng rên rỉ, đủ loại xưng hô mắng yêu đều thay phiên nhau ra trận, tất cả đều giống như nước đào, ngọt ngào, sền sệt.

Lý Vụ ôm cô đi về phía sô pha, chiếc quần màu be vốn đang treo ở trên chân bị kéo xuống dưới sàn nhà.

Cô bám vào vai cậu, ngón chân giống như hai chùm bạch quả, liều mạng muốn cấy vào phần lưng cậu: “Buổi sáng cậu không có lớp sao?”

Lý Vụ vùi đầu cọ vào bên cổ cô, phả ra hơi thở nóng rẫy: “Có.”

“Trốn… tiết?” Sầm Căng không phân biệt được rốt cuộc mình bị kẹp ở thắt lưng cậu hay là bị vây hãm trong tay cậu. Mặt cô đỏ bừng, mặc cho mình buông thả, giọng nói đứt quãng: “Điên rồi sao?”

Cậu vẫn là một chữ: “Ừm.”

Chiếc ghế sô pha bằng da rung mạnh tới mức kêu lên cọt kẹt, hơi lạnh xâm chiếm cơ thể, Sầm Căng co rúm lại di chuyển về phía sau, để lại một vệt nước dài.

Ánh mắt Lý Vụ càng lúc càng tối sầm, lập tức cúi người, bắt lấy chân cô, trực tiếp kéo cô trở về, rồi nằm đè lên. Tiếng kêu “ui da” sự hãi còn chưa kịp thoát ra, Sầm Căng từ trên xuống dưới đã đồng loạt bị chặn lại, một chút tức giận cũng không thốt ra được, tứ chi co quắp ôm chặt lấy cậu, chỉ đợi đến khi miệng có cơ hội, mới trong lúc va chạm xóc nảy gian khổ bật thốt ra: “Lần sau… a… không cần… ưm… như vậy…”

……

Trong chớp mắt lóe lên ánh sáng chói mắt, trong đầu óc hỗn độn của Sầm Căng chỉ có một ý niệm trong đầu: Lần sau còn muốn như vậy.

Lần sau vẫn muốn như vậy.  

……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi