NGẬM ĐI MỘT TIỂU PHU LANG

Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

*Từ chương này chúng mình xin phép đổi đại từ nhân xưng của tiểu hồ ly từ nó thành hắn nha. Người ta trưởng thành rồi á ~.

Lý Minh cười bổ sung, "Trừ bỏ cái đó, đại ca còn thích ăn cá hương ti ở Vân Các."

"Vậy chúng ta liền đi Vân Các, gọi món ăn đại ca thích nhất!"

Ba tiểu gia hỏa vui sướng quyết định, đáy lòng Thần ca nhi ấm áp, thấy mọi việc bọn họ đều lấy Thần ca nhi làm trọng, tiểu hồ ly bị bọn họ làm ầm ĩ đến khó chịu giờ mới tiêu tán chút.

Đã lâu không được ăn uống thỏa thích, bữa cơm này tiểu hồ ly ăn phá lệ thỏa mãn.

Trước khi trời hoàn toàn đen, bọn họ rốt cuộc cũng tới Trúc Khê, rất xa Thần ca nhi liền thấy được thân ảnh của nương cùng cữu cữu, Huyên tỷ nhi đang mệt rã rời dựa vào lòng ngực Lý Uyển.


Nàng cũng muốn đi theo Vân Liệt đón đại ca, không ngờ lại mắc phong hàn, cả người đều héo héo, lúc này mới ở lại nhà, nhìn thấy xe ngựa, Huyên tỷ nhi lập tức thanh tỉnh, đáy mắt nhảy nhót không thôi, "Cha, cô cô, bọn họ đã trở lại."

Lý Uyển xoa xoa đầu nàng, ôn nhu nói: "Phải, đã trở lại."

Thần ca nhi xuống xe ngựa, ngoan ngoãn gọi nương cùng cữu cữu.

Y mặc một thân đồng phục học sinh, cả người có vẻ vừa gầy lại đơn bạc, giờ khắc này nhìn thấy y, Lý Uyển nhịn không được đỏ vành mắt, "Ai, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Lý Cẩn vỗ vỗ bờ vai của y, nhịn không được hạ mi, "Tổng cộng cho ngươi mấy trương ngân phiếu, thế nhưng toàn trộm để lại, ngươi nhìn ngươi, đã gầy thành cái dạng gì? Có phải ăn cơm không ngon?"

"Cữu cữu, ngươi là bị tâm lý ảnh hưởng, kỳ thật ta cũng không có gầy."


Lý Uyển: "Đi thôi, muốn nói cái gì về nhà lại nói, ta đã làm cơm rồi, các ngươi cũng đã đói bụng."

Thần ca nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Rõ ràng mới rời đi một tháng, khi trở về, lại cảm thấy đã qua thật lâu, một cái cây một ngọn cỏ ở thôn Trúc Khê đều phá lệ làm y thương nhớ. Thần ca nhi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy không khí nơi này đều phi thường tươi mát.

Những ngày ở nhà luôn trôi qua rất nhanh, hai ngày sau y liền mang theo tiểu hồ ly quay trở về học viện.

Năm tháng lẳng lặng trôi, bất tri bất giác liền đã qua hai năm.

Thần ca nhi mười lăm tuổi, không chỉ cao hơn rất nhiều, ngũ quan cũng dần dần hiện rõ, mặt mày y thanh đạm, có một đôi mắt đen nhánh không thôi, dưới sống mũi thẳng là đôi môi hồng nhuận, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng khiến người ta quay đầu lại nhìn. Tựa như bức tranh thuỷ mặc trân quý, lại không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả dung mạo tốt đẹp của y.


Mấy năm nay An Tử Hi là tận mắt nhìn thấy từng bước lột xác từ một đứa trẻ thành thiếu niên của y, tuy là như thế, cũng phải giật mình, chỉ cảm thấy y tựa khối ngọc thạch ôn nhuận, càng mài giũa càng tản mát ra ánh sáng mê người.

Không chỉ có học vấn tốt, chuyện đối nhân xử thế y cũng luôn luôn có tiến có lùi, ngày thường rất cần mẫn, cho nên rất nhiều người thích kết giao với y. Kỳ thật không chỉ có An Tử Hi, người trong nhà đều ngạc nhiên với biến hóa của y, giống như chỉ trong nháy mắt, y liền từ một tiểu hài đồng biến thành bộ dáng thiếu niên.

Mỗi lần y từ học viện trở về, đều có rất nhiều nhà muốn làm mai cho y, nếu không phải Lý Cẩn đã sớm lên tiếng, chỉ sợ ngạch cửa trước nhà đã bị bà mối đạp vỡ.

Thần ca nhi mới từ Tàng Thư Các trở về, một thiếu niên mười mấy tuổi liền hướng y nhào tới, mấy năm nay không chỉ có mình y biến hóa đặc biệt lớn, tiểu hồ ly cũng như ăn chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cứ cách một đoạn thời gian chính là một bộ dáng khác. Bảy tám tuổi đến mười tuổi, đến mười ba, mười bốn tuổi, lại đến bộ dáng bây giờ, biến hóa một lần so với một lần càng lớn.
Cái đầu hắn đã vượt qua Thần ca nhi, bị hắn bổ nhào như vậy, Thần ca nhi lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa không đứng vững, ngay sau đó tiểu gia hỏa liền ôm eo y, lắc lắc, "Sao bây giờ mới về?"

Thanh âm hắn trầm thấp, mạc danh làm người có loại cảm giác mặt đỏ tim đập, bị hắn dính sát vào, cả người Thần ca nhi chỉ cảm thấy rất không được tự nhiên, "Ngươi buông tay, bao lớn rồi, không được lại ăn vạ làm nũng ta."

Tiểu hồ ly không muốn buông tay, nhịn không được lẩm bẩm một câu, "Lại không ai có thể nhìn thấy ta."

Thần ca nhi có chút xấu hổ buồn bực, thấp giọng quát lớn: "Đây là vấn đề có nhìn thấy hay không sao? Ngươi nếu vẫn là hài tử bảy tám tuổi muốn ôm thì thôi đi, chính ngươi nhìn xem ngươi đã bao lớn rồi."

Giây tiếp theo tiểu hồ ly liền biến thành bộ dáng tiểu hài đồng bảy tám tuổi, nó ôm lấy eo Thần ca nhi, ngẩn đầu nhỏ lên, "Như vậy là được rồi đi?"
Thần ca nhi: "......"

Thần ca nhi không có biện pháp với nó, thở dài đem sách lấy ra.

Y ngồi rất thẳng tắp, cố ý không thèm để ý tới hắn, rõ ràng đọc không vào, khuôn mặt nhỏ lại tràn đầy nghiêm túc, sườn mặt thanh thanh lãnh lãnh, trông rất đẹp mắt.

Tiểu hồ ly liền nhìn chằm chằm y như vậy, biểu tình hắn tham lam, thật giống như chỉ cần chớp mắt một cái là có thể bỏ lỡ đồ ăn rất ngon.

Thần ca nhi bị hắn nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, nhịn không được nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn, "Không phải đã chỉ ngươi biết chữ? Như thế nào lại nhìn chằm chằm vào ta? Ban ngày luyện tập mấy trang? Lấy lại đây cho ta xem."

Đôi mắt y vốn là đen nhánh, thời điểm trừng người phá lệ sáng ngời, so với trước kia còn đẹp hơn, tiểu hồ ly nhịn không được lại ngắm y thêm vài lần, trông thấy Thần ca nhi sẽ bực thật, mới cọ tới cọ lui mà đem chữ của mình đã luyện tập lấy ra.
Tổng cộng lấy ra ba trang, từ trước đến nay hắn luôn không có kiên nhẫn gì, nếu không phải sợ Thần ca nhi sinh khí, đến ba trang này cũng không muốn viết.

Nhìn tranh giấy tràn đầy chữ "Thần ca nhi", Thần ca nhi đầy đầu hắc tuyến, "Hôm nay không phải đã dạy cho ngươi mười mấy chữ mới? Như thế nào còn viết cái này?"

"Ta phải đem ba chữ này luyện thật tốt, mới có thể luyện chữ khác."

Thần ca nhi nhịn không được lại trừng hắn, chỉ cảm thấy hắn càng lớn càng không nghe lời, giống như việc luyện chữ này, dạy mãi không sửa, "Ngươi luyện cái gì cũng được, nhưng Thần ca nhi cũng cho ngươi gọi?"

Tiểu hồ ly giận dỗi đem trang chữ lấy lại, "Bọn họ đều có thể kêu, vì cái gì ta không thể."

Bọn họ trong miệng hắn chính là học sinh của học viện, trải qua hai năm ở chung, Thần ca nhi đã cùng rất nhiều người quen thuộc, y nhỏ nhất, mọi người đều kêu y là Thần ca nhi.
"Bọn họ đều lớn tuổi hơn ta, kêu Thần ca nhi không gì đáng trách, còn ngươi? Ta cực cực khổ khổ đem ngươi nuôi lớn, ngay cả tiếng ca cũng không gọi?"

"Ngươi lại không phải ca ta!"

Tiểu hồ ly lạnh mặt nhỏ, lại biến thành bộ dáng thiếu niên, "Ta hiện tại cũng cao lớn hơn ngươi, ngươi để bọn họ kêu cũng không cho ta kêu!"

Hắn thế nhưng ủy khuất ngược lại, Thần ca nhi còn chưa cảm thấy ủy khuất đâu, cực cực khổ khổ nuôi lớn một đứa nhỏ, thế nhưng vì cao hơn y, muốn kêu cái gì liền kêu cái đó, khi bảy tám tuổi thì vô cùng đáng yêu, lúc ấy hắn chỉ thích dính lấy y như keo kêu ca ca, hiện tại thì ngược lại!

Thấy hắn cầm chữ lên, không có ý tứ nói tiếp, Thần ca nhi thở dài lấy ra bút lông, tức đến nỗi đọc sách cũng không vô, đành phải luyện mấy trang chữ để bình phục tâm tình.
Y mặc đồng phục màu xanh nhạt, mỗi người chỉ có hai bộ, sợ làm dơ cổ tay áo, liền kéo lên một chút, lộ ra cổ tay nhỏ trắng nõn, ngày thường y vô cùng chuyên chú, hôm nay luyện tập hai trang giấy mới hơi chút bình phục tâm tình.

Chữ trên giấy ý nhị mười phần, đầu bút lông chỗ thì nội liễm chỗ lại không mất nhiệt tình, tựa như con người của y.

Thấy y viết nghiêm túc, hoàn toàn không có ý tứ tới dỗ dành mình, tiểu hồ ly mím môi.

hết chương 31.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Lâu chúng mình có lời muốn nói:

Bắt đầu từ ngày mai Lâu chính thức nghỉ Tết 3 ngày, mùng 4 sẽ trở lại, yêu mọi người nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi