NGẬM ĐI MỘT TIỂU PHU LANG

Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Thần ca nhi hơi sửng sốt, ngẩng đầu. Tay Lê Diệp dừng lại ở giữa không trung trong chớp mắt, mới làm như không có việc gì mà thu về, dùng ngón trỏ xoa xoa ngón cái .

Trong phòng có chút áp lực vô hình.

Thần ca nhi ngây ngốc không biết làm sao, rồi đứng lên, trên người y vẫn là một bộ thanh y như cũ, là đồng phục học viện thống nhất phát cho học viên, chất vải lại rất mộc mạc, bộ quần áo này người khác mặc hoặc không vừa vặn hoặc nhìn quá rẻ tiền, mặc trên người y lại phá lệ đẹp, lúc y bước đi, vạt áo tung bay, như mang theo một cổ tiên khí, ngày thường tính cách của y cũng rất đạm bạc, khiến trên người y có loại cảm giác vô dục vô cầu, nhưng chỉ có lúc đối mặt với Lê Diệp, cảm xúc mới có chút dao động.


Giờ phút này, trên gương mặt vẫn luôn nhàn nhạt của y lại mang theo một chút hoảng loạn không dễ phát hiện, "Nếu sắp xếp xong rồi, ta liền trở về, buổi tối ngươi liền ngủ ở đây, đừng lại đi qua phòng ta."

Lê Diệp bắt lấy tay y, đôi mắt đen nhánh hiện ra chút nghi hoặc, "Ngươi tức giận?"

Thần ca nhi lắc đầu, biểu tình có chút nghiêm túc, "Không có, nhưng ngươi không thể làm như vậy được. Lê Diệp, ngươi đã lớn, không phải tiểu hài tử, phải tự chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình mới được."

Cho rằng y đang chỉ trích hành vi của mình, Lê Diệp nhấp môi dưới, "Ta không phải không phụ trách, ta sẽ cầu hôn mà."

Nhất thời Thần ca nhi có chút ngốc, môi nhấp hai cái, mới mở miệng ra, "Cầu hôn?"

Không biết là bị dọa sợ hay bị cái gì, sắc mặt y có chút tái nhợt, theo bản năng cắn môi dưới, sắc môi y vốn thiên nhạt, giờ phút này lại hồng nhuận, đối lập với làn da tái nhợt, càng làm gương mặt kia vô cùng tinh xảo.


Lê Diệp không nói nữa, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, sau một lúc lâu Thần ca nhi vẫn không phản ứng lại, đầu óc y trống rỗng, thậm chí có loại cảm giác như đang trong giấc mộng vậy, sau khi chần chờ, dường như bất chấp tất cả hỏi, "Ngươi cầu hôn ai?"

Còn có thể là ai?

Thấy đáy mắt y tràn đầy không tin tưởng, giống như chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng hắn ở bên nhau, đáy lòng Lê Diệp không dễ chịu, hắn tiến lại gần Thần ca nhi.

Nắm lấy tay y.

Khi còn nhỏ hắn thích nhất dùng móng vuốt câu lấy ngón tay Thần ca nhi. Hiện tại dù đã lớn, cái tật xấu này vẫn không sửa được, chỉ là cảm thấy nắm chặt y như vậy, khoảng cách giữa  hai người mới gần hơn, cũng càng thân mật hơn.

"Chẳng lẽ ngươi muốn gả cho người khác sao? Chúng ta đã nói rồi mà, muốn chúng ta ở bên nhau."


Lực đạo của hắn hơi lớn, Thần ca nhi bị hắn nắm lấy có chút đau, mày hơi hơi nhíu lại, Lê Diệp theo bản năng thả lỏng, "Đau sao?"

Tâm trạng Thần ca nhi có chút rối bời, căn bản không chú ý tới, "Ta nói bên nhau không phải là ý tứ này ."

"Vậy là ý gì chứ? Ngươi cùng người khác thành thân, rồi sau đó vẫn nuôi dưỡng ta như một con hồ ly?"

Đôi mắt y đen nhánh, chỗ sâu trong đáy mắt mang theo một tia khϊếp sợ nói không thành lời.

"Ngươi vốn dĩ chính là...." nhìn ánh mắt hắn, Thần ca nhi không thể nói tiếp nữa.

Cả người y đều có chút hoảng, cũng không biết nên giải thích với hắn như thế nào, sau một lúc lâu mới nhấp môi nói: "Ngươi còn nhỏ, căn bản không hiểu ý nghĩa của hai chữ thành thân là gì, hai người ở bên nhau, phải cần có tình cảm mới được, trừ cái này ra còn cần có trách nhiệm, còn cần phải có lời của bà mối.... Chờ ngươi lớn lên ngươi sẽ hiểu, không còn sớm nữa, ta đi về trước."
Nói xong y liền muốn rời đi.

Nhìn bước đi hoảng loạn của y, Lê Diệp mím môi, đuổi theo y, ngữ khí bá đạo nói, "Ta đã trưởng thành."

Thần ca nhi liếc mắt nhìn hắn, có một chút bất đắc dĩ, "Không phải cao hơn là đã trưởng thành, ngươi còn có rất nhiều điều cần phải học."

Những lời này Lê Diệp không có phản bác.

Một đường trầm mặc.

Lê Diệp đưa Thần ca nhi về, thấy hắn còn muốn theo vào, Thần ca nhi đỡ khung cửa, quay đầu nhìn hắn, "Ngươi về trước đi."

Lê Diệp đứng không nhúc nhích.

Thần ca nhi: "Không phải ngươi nói mình đã trưởng thành rồi sao? Cảm thấy mình đã lớn rồi thì chứng minh cho ta xem, không có người trưởng thành nào mà muốn ngủ cùng người khác."

Lê Diệp phản bác, "Vân Liệt với cữu cữu cũng ngủ cùng nhau."

Mặt Thần ca nhi không hiểu sao có chút nóng, "Cái đó không giống."
"Ta biết, bởi vì bọn họ đã thành thân, chúng ta cũng đã ngủ cùng nhau rồi, vậy cũng nên thành thân."

Thần ca nhi có chút nghẹn họng nhìn trân trối, không biết hắn làm sao có thể kết luận như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng vô lực phản bác, bị hắn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú, đáy lòng Thần ca nhi càng ngày càng loạn.

Giờ khắc này thậm chí có chút không biết đối mặt với hắn thế nào, "Không còn sớm, ngươi trở về trước, có chuyện gì ngày mai lại nói sau."

Lê Diệp đành phải đi về.

*

Tan học, phu tử đang dặn dò mọi người chuẩn bị bài, tâm tình Thần ca nhi không được an tĩnh, nhấc bút luyện chữ lại viết ra hai chữ Lê Diệp. Y vò giấy thành một cục, ném vào giỏ tre.

Y suy nghĩ nửa ngày, mới nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Dường như từ khi tham gia hôn lễ của Trúc Căn ca, Lê Diệp đã có một ít thay đổi, buổi tối ngày hôm đó còn hôn y, lúc ấy Thần ca nhi cảm thấy hắn còn nhỏ, nghĩ là hắn chỉ hôn không đúng chỗ, cũng không để ở trong lòng, hiện tại xem ra, có lẽ lúc ấy, y nên cùng Lê Diệp tâm sự thỏa đáng mới tốt.
Sau khi suy nghĩ kĩ, tinh thần Thần ca nhi rốt cuộc cũng dịu xuống.

*

Sáng sớm hôm sau, sau khi rời giường Thần ca nhi liền đến học đường, y căn bản không nghĩ tới Vương Nhạc sẽ trộm trốn đi vào phòng y, tự nhiên cũng không dọn dẹp giấy trong giỏ tre.

hết chương 48.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ngại quá chương này có chút ngắn, ngày mai tui không đau bụng thì tui sẽ viết bù nhiều hơn nha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi