Lục Giai Ân ngẩn người: “Cái gì?”
Vừa dứt lời, cô mới phát hiện ra cổ họng mình hơi đau, không nhịn được nuốt nước bọt.
Tần Hiếu Tắc chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với nghệ thuật hoặc những thứ tương tự như vậy, chứ đừng nói là tham gia những hoạt động như thế này.
“Anh ấy lấy thân phận nhân viên của Trung tâm nghệ thuật Thanh Hàm tới, có phải anh ấy về giúp mẹ không? Giọng Trâu Dư liến thoắng không ngừng phát ra từ điện thoại: “Anh ấy cắt đầu húi cua làm tớ xém chút nữa không nhận ra rồi. Cậu đừng nói, lúc ấy sắc mặt anh ấy lạnh như băng đứng ở đó nhìn dữ lắm… “
“Trâu Dư.” Lục Giai Ân cắt ngang lời cô bạn cùng phòng đang thao thao bất tuyệt: “Cổ họng tớ hơi đau nên không nói chuyện với cậu nữa được.”
Trâu Dư dừng lại: “Được rồi, được rồi, uống nhiều nước một chút, còn nếu cảm thấy không ổn thì nhớ uống thuốc nhé.”
Lục Giai Ân trả lời ok rồi cúp điện thoại.
Tim đập cô thình thịch, có chút bối rối.
Cô ngồi trên giường một lúc, rồi chậm rãi bước xuống giường.
Đứng trước bồn rửa mặt, gương mặt tái nhợt hiện ra trên gương, ngay cả đôi môi cũng không còn chút huyết sắc.
Lục Giai Ân hít sâu vài lần, tiếp tục đánh răng rửa mặt.
Cô pha một ly nước hạt ươi, ngồi vào bàn học và đọc sách tiếng Ý.
Trong chiếc cốc trong suốt, hạt ươi màu nâu đỏ từ hình bầu dục dần căng phồng lên, nở ra, di chuyển chậm rãi trong nước.
Tai Lục Giai Ân đang nghe tiếng Ý, nhưng trong đầu lại nghĩ đến việc Tần Hiếu Tắc đã tới Học viện Mỹ thuật.
Quả thật là con của La Hàm, mặc kệ sau này nối gót cha làm kinh doanh, vẫn tới giúp mẹ xử lý chuyện ở phòng tranh, không thể trách móc gì cả.
Hơn nữa lời anh nói ngày đó, không thể khiến Lục Giai Ân không nghi ngờ rằng anh đến đây là vì mình.
Suốt buổi sáng, Lục Giai Ân dường như vẫn đang suy nghĩ biện pháp đối phó.
Đến gần trưa, bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của La Hàm.
“Giai Ân à, vừa lúc dì đang tham gia một hoạt động ở trường cháu. Trưa nay cùng ăn cơm nhé, được không?” Giọng nói La Hàm trước sau như một nghe vừa khách khí vừa nhã nhặn.
Lục Giai Ân ho khan hai tiếng, đè vào cổ họng:
“Xin lỗi dì La, hôm nay cháu bị đau họng.”
Hôm nay cổ họng của cô thực sự rất khó chịu, nói chuyện một chút cũng cảm thấy đau, âm thanh phát ra thì khàn khàn rất khó nghe.
La Hàm nghe vậy, lo lắng nói: “Vậy cháu đừng nói chuyện nữa. Mau uống thuốc đi, nếu cảm thấy không ổn thì đến bệnh viện gặp bác sĩ.”
Lục Giai Ân khẽ “dạ” một tiếng, nói tạm biệt rồi cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia, La Hàm cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn con trai đang phì phèo thuốc lá.
“Lục Giai Ân nói họng con bé bị đau nên không thể ăn cơm, con có đi với mẹ không?”
Tần Hiếu Tắc ngừng hút thuốc, vẻ mặt không rõ như thế nào dưới làn khói thuốc lượn lờ.
Viêm họng?
Anh khẽ cau mày.
“Không ăn, con về khách sạn làm việc.” Tần Hiếu Tắc từ chối.
Mấy dịp như thế này, thường là dịp mấy người làm nghệ thuật tụ tập tâng bốc nhau, anh không thích.
La Hàm khẽ thở dài.
Cậu con trai út của bà từ trước đến giờ vừa bướng bỉnh lại ham chơi, gần đây không biết có chuyện gì, đột nhiên cắt tóc húi cua, lại đổi tính đổi nết thường xuyên đi làm tăng ca.
La Hàm vừa vui mừng nhưng cũng không khỏi có chút lo lắng.
Nhưng tính tình Tần Hiếu Tắc ương ngạnh, hỏi anh cũng không chịu nói.
“Thế được rồi, con đi đường chú ý an toàn nhé.” La Hàm không miễn cưỡng anh nữa, dặn dò anh mấy câu rồi để anh ra về.
Tần Hiếu Tắc gật đầu, một mình đi dọc con đường lớn trong trường ra cổng Học viện Mỹ thuật Bình Thành.
Anh dừng bước lúc đi ngang qua ký tục của Lục Giai Ân.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên, anh chỉ thấy từng ô cửa sổ và từng dãy ban công.
Một lúc lâu sau, Tần Hiếu Tắc cười nhạt một tiếng rồi lắc đồ bỏ đi.
Cô nói cô đau họng thì liên quan gì đến anh?
*
Mấy ngày sau Tần Hiếu Tắc bị hai người bạn gọi ra ngoài.
Địa điểm do Giang Thừa Thư chọn là một nhà hàng tư nhân, nằm sâu trong hẻm nhỏ.
Nhìn từ bên ngoài, nó giống như một cánh cửa bình thường, nhưng khi bước vào trong, nó giống như một thế giới hoàn toàn khác.
Trong sân được thắp sáng bằng ánh sáng màu cam ấm áp, cây cối rậm rạp, bên phải khu trung tâm có một cây cổ thụ với lớp vỏ lốm đốm, loang lổ.
Nhà hàng được trang trí rất phong cách, bộ đồ ăn đặt trên bàn cũng rất tinh tế.
Phòng Giang Thừa Thư đặt ngay sát sân, hướng nhìn rất tốt.
Qua bức tường kính trong suốt, thực khách có thể vừa ăn cơm, uống rượu vừa thưởng thức khung cảnh sân vườn.
Chỉ là hiện tại Tần Hiếu Tắc không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp cho nên lúc anh đến thì đi thẳng vào chỗ ngồi.
Giang Thừa Thư và Trần Huề khi nhìn thấy anh đều sửng sốt.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trần Huề không nhịn được lên tiếng trước.
“Tần đại thiếu gia, tóc của cậu…”
Anh dừng một chút, cau mày rồi dựng thẳng ngón cái: “Đầu gấu đấy.”
Thằng cha này mấy ngày không gặp, giờ mới gặp thì thay đổi cả hình lẫn dạng.
Quen biết nhau lâu như vậy, từ trước đến nay Trần Huề chưa bao giờ thấy Tần Hiếu Tóc để tóc ngắn như thế.
Nhưng anh cũng phải công nhận rằng Tần hiếu Tắc vẫn rất đẹp trai với kiểu tóc này, thậm chí còn có phần cá tính hơn.
Tần Hiếu Tắc liếc cậu ta một cái, không nói gì.
Giang Thừa Thư tựa lưng vào ghế, yên lặng quan sát Tần Hiếu Tắc.
Một khoảng thời gian không gặp, cậu ấy gầy đi đôi chút. Không biết có phải do kiểu tóc hay không, mà những đường nét trên khuôn mặt trông càng rõ ràng hơn, cằm cũng thon gọn hơn không ít.
“Gọi món trước đi.” Giang Thừa Thư đưa di động ra.
Tần Hiếu Tắc nhìn thoáng qua, phát hiện Giang Thừa Thư đã gọi khá nhiều.
Anh không thiết ăn uống nên chỉ gọi thêm chai rượu là xong.
Chỗ ngồi ở đây cần phải đặt trước nên đồ ăn lên cũng rất nhanh.
Không mất quá nhiều thời gian, chiếc bàn ăn bằng gỗ màu nâu đã được biện đầy những món ăn ngon mắt.
Tần Hiếu Tắc tự gắp cho mình mấy miếng một cách máy móc, anh nếm ra được vị đồ ăn Giang Nam.
Lục Giai Ân chắc chắn sẽ thích.
Anh cau mày, đồng thời buông đũa.
Cảm thấy bực mình khi lại vô thức nhớ đến cô.
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?” Giang Thừa Thư chậm rãi hỏi khi thấy anh mím môi, cau mày.
Tần Hiếu Tắc lắc đầu, bưng lên ly rượu uống một ngụm.
Anh chỉ không biết mình bị làm sao, gần đây anh thường nghĩ đến biểu cảm ngạc nhiên và nghi ngờ của Lục Giai Ân khi nghe những lời đe dọa của anh lúc họ gặp nhau ngày hôm đó.
Còn cả sắc mặt tái nhợt của cô, đôi mắt đỏ hoe và đôi môi trắng bợt.
Mỗi lần nghĩ đến, trong lòng anh không hiểu sao luôn có cảm giác vô cùng khó chịu.
Trần Huề than một tiếng rồi nâng ly lên nhìn hai người họ.
“Cụng ly một cái đi.”
Giang Thừa Thư gật đầu, cũng nâng ly lên.
Mặt Tần Hiếu Tắc vô cảm, anh cụng ly với họ xong rồi lại cụp mắt xuống.
Trần Huề thực sự tò mò khi thấy bộ dạng này của anh.
“Cậu bị làm sao vậy? Hoàn toàn từ bỏ Lục Giai Ân rồi à?”
Ngoại trừ chuyện này, anh không thể nghĩ ra lý do nào khác khiến tính tình Tần Hiếu Tắc thay đổi nhiều đến như vậy.
Rốt cuộc từ trước đến giờ Tần Hiếu Tắc chỉ toàn rủ anh đi uống rượu, đánh quyền anh. Chưa bao giờ tinh thần cậu ấy sa sút như lúc này.
Anh vừa nói cậu ấy đầu gấu cũng không thấy phản ứng gì, vẫn trầm mặc đến mức kỳ lạ.
Tần Hiếu Tắc hơi khựng lại, nhìn thẳng về phía Trần Huề.
Trần Huề sững sờ, xua tay: “Này, đừng nhìn tớ như vậy, tớ sợ.”
Tần Hiếu Tắc thấy vậy lại quay mặt đi, ngửa đầu uống thêm ngụm rượu.
Trần Huề và Giang Thừa Thư đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.
Chuyện khác thì chưa chắc, nhưng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lục Giai Ân.
Sau khi ăn xong, Tần Hiếu Tắc lại gọi thêm một chai rượu.
Trần Huề cản không được, lại thở dài nhìn anh.
Tần Hiếu Tắc mặc kệ cậu ta, tự rót cho mình một ly rượu, ngửa cổ uống cạn.
Anh đặt ly xuống, vu vơ liếc nhìn qua sân rồi lập tức sững người.
Qua bức tường kính trong suốt anh nhìn thấy một bóng người giống Lục Giai Ân đang đi qua sân.
Còn chưa kịp nghĩ, Tần Hiếu Tắc bỗng đứng bật dậy rời đi.
Chiếc ghế đổ xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Anh vội vàng bước đi, chân đụng phải chân bàn.
“Này, này!”
“Cậu làm gì đấy?”
Tần Hiếu Tắc không rảnh bận tâm đến cẳng chân bị đau hay tiếng gọi của cậu bạn, anh vội vàng chạy ra khỏi phòng, đi nhanh qua sân.
Vừa mới đi đến cổng sân, bóng người kia lại xuất hiện.
Tần Hiếu Tắc mở miệng định lên tiếng gọi, vừa đúng lúc cô gái kia nghe được tiếng động thì quay đầu lại.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, vẻ mặt Tần Hiếu Tắc lại dần ngưng trệ.
Không phải cô ấy.
Chỉ là dáng người, kiểu tóc và phong cách quần áo khá giống mà thôi.
Tần Hiếu Tắc cau mày, đang định xoay người rời đi thì thấy cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên với anh.
“Là anh à!”
Tần Hiếu Tắc sững sờ một chút, sau đó nhíu mày nói: “Tôi nhận nhầm người.”
Anh không quen biết cô gái này nên xoay người bỏ đi.
“Tôi không nhận nhầm. Trước đây ở quán bar chúng ta đã gặp nhau. Nhưng hồi đó tóc anh không để thế này.”
Đường Thư ngẩng đầu nhìn anh nhắc nhở: “Hôm đó tôi đổ rượu lên người anh…”
Tần Hiếu Tắc vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi không nhớ.”
“Chắc hôm đó tôi trang điểm hơi đậm…” Đường Thư cười giải thích, đi theo anh vào sân.
“Cô đừng đi theo tôi nữa.” Tần Hiếu Tắc đột ngột dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Cô trang điểm đậm hay không đậm, chúng ta đã từng gặp mặt hay chưa. Tôi cũng không-quan-tâm.”
Tần Hiếu Tắc từ nhỏ đến lớn có không ít cô gái theo đuổi, ý tứ của cô gái này anh hiểu khá rõ.
Nhưng quả thực anh không quan tâm cô ta.
Nghe thấy lời nói của Tần Hiếu Tắc, sắc mặt Đường Thư bỗng tái nhợt.
“Anh hiểu nhầm rồi, tôi chỉ muốn giải thích rõ ràng.” Cô mấp máy khóe miệng, có chút xấu hổ.
“Vậy tôi đi đây.” Nhìn thấy thái độ thờ ơ của đối phương, Đường Thư cũng xấu hổ không dám đi theo anh nữa, xoay người đi ra ngoài.
Sau đó Tần Hiếu Tắc quay trở về phòng, cái ghế vừa bị đổ đã được dựng lên.
Vẻ mặt anh ủ rũ, không nói lời nào ngồi yên tại chỗ.
Vừa rồi Trần Huề lén đi phía sau anh nhìn nên đã biết chuyện gì xảy ra.
“Người anh em, nghĩ thoáng chút đi.” Anh ấy vỗ vai Tần Hiếu Tắc, vì cùng uống rượu với Tần Hiếu Tắc nên sắc mặt anh ấy có hơi phiếm hồng.
“Cậu nghĩ lại xem, lúc yêu Lục Giai Ân cậu cũng không có thiệt thòi gì đúng không?”
“Cô gái nhỏ xinh đẹp, dịu dàng, đối xử với cậu tốt như thế…”
Trần Huề một tay khoác lên vai Tần Hiếu Tắc, tay còn lại duỗi ra trước mặt đếm từng ưu điểm của Lục Giai Ân, lấy thân phận là người từng trải để nói cho anh hiểu.
Nhưng anh ta càng khen Lục Giai Ân, sắc mặt Tần Hiếu Tắc càng trở nên khó coi.
“Được rồi, đừng nói nữa, cậu cũng uống nhiều rồi.” Giang Thừa Thư kịp thời chặn miệng Trần Huề.
“Tớ không, không có…” Trần Huề có chút líu lưỡi, tay vẫn ôm Tần Hiếu Tắc không buông.
“Chia tay trong hòa bình cũng tốt, sau này gặp lại vẫn có thể làm bạn.”
Tần Hiếu Tắc hừ lạnh một tiếng, gỡ bỏ cánh tay Trần Huề đang đặt trên vai mình xuống.
Bạn bè?
Đây cũng là mong muốn của Lục Giai Ân đúng không?
Chia tay trong hòa bình, gặp lại có thể xem nhau như bạn bè.
Nằm mơ đi!
Hồi còn nhỏ Tần Hiếu Tắc đã xem “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”, anh vẫn luôn không hiểu vì sao Trương Vô Kỵ lại nói “Vừa yêu vừa hận” Triệu Mẫn.
Anh cũng không rõ tại sao yêu và hận lại có thể cùng tồn tại.
Nhưng hiện tại Tần Hiếu Tắc đã hiểu.
Anh tức giận và oán hận, nhưng rồi anh lại dễ dàng bị Lục Giai Ân làm cho xao động.
Ngay cả một bóng dáng giống cô.
Anh càng hận Lục Giai Ân thì lại càng ghét chính bản thân mình.
Anh thật sự muốn trả thù ư?
Ahhhhh.
Chính anh cũng không thể tin nổi.
*
Khi tiết trời dần ấm lên, Triển lãm Mỹ thuật Bình Thành đã chính thức đánh thức cả thành phố. Nhiệt độ này kéo dài hơn một tháng.
Cùng lúc đó, Lục Giai Ân nhận được điện thoại của bệnh viện, yêu cầu cô nhập viện kiểm tra, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.
Khi ở trong bệnh viện, cô y tá có dáng người hơi mũm mĩm, khi thấy cô một mình chạy tới chạy lui làm thủ tục và tự mình lấy đồ đạc, thì không khỏi tò mò.
“Đi có một mình thôi sao?”
Lục Giai Ân cười cười: “Một mình em là được mà.”
Chuyên cô nằm viện chỉ có Trâu Dư biết, vốn dĩ Trâu Dư muốn đi cùng nhưng bị Lục Giai Ân vội vàng đưa đến buổi lễ khai mạc.
Khi Lục Giai Ân luôn miệng nhắc đến chỉ là “tiểu phẫu”, Trâu Dư mới đành đồng ý chờ lễ khai mạc kết thúc sẽ đến bệnh viện thăm cô.
Cô y tá gật đầu, nhìn cô tỏ vẻ thương hại.
Lục Giai Ân khẽ gật đầu, nói lời cảm ơn rồi rời đi.
Phòng bệnh là phòng ba giường bình thường. Lục Giai Ân nằm ở giường trong cùng cạnh cửa sổ.
Trên tường đối diện giường bệnh có treo một chiếc tivi, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng phát tin tức.
Ngoài Lục Giai Ân, nằm hai giường còn lại là một người phụ nữ lớn tuổi và một cô gái khoảng mười mấy tuổi.
Cô gái nhỏ dường như đã làm xong phẫu thuật, đang uể oải nằm trên giường.
Nhìn thấy Lục Giai Ân, cô gái nhỏ chỉ liếc mắt nhìn rồi không nói gì.
Nhưng mẹ của cô gái thấy Lục Giai Ân đi vào một mình, nhanh nhẹn sửa soạn giường chiếu, sắp xếp đồ đạc, còn nghĩ rằng cô là người nhà của bệnh nhân nên nói chuyện với cô.
“Cô gái, người nhà cô nằm viện à?”
Lục Giai Ân đang sắp xếp đồ đạc dừng lại một chút, cười với bà rồi nói: “Là cháu làm phẫu thuật dì ạ.”
“Cháu sao?” Dì nọ kinh ngạc không thôi: “Cháu đến viện một mình à? Thật không thể tin được?”
“Vâng ạ.”
Lục Giai Ân mỉm cười, cúi đầu tiếp tục dọn đồ.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, cô đeo tai nghe, lên mạng tìm kiếm tin tức về lễ khai mạc.
Hôm nay có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước tới tham dự lễ khai mạc, dàn sao tỏa sáng rực rỡ.
Ban tổ chức bày tỏ sự khẳng định và kỳ vọng vào triển lãm nghệ thuật này, đặc biệt cho biết có rất nhiều họa sĩ trẻ tài năng xuất chúng, là niềm hy vọng trong tương lai.
Trong video, cô nhìn thấy bóng dáng của La Hàm.
Bà đứng giữa rừng những nhân vật nổi tiếng mà vẫn rất thanh thoát, phóng khoáng.
Máy quay thỉnh thoảng quét qua khán giả, Lục Giai Ân nhìn thấy Trâu Dư và Thi Tĩnh.
Cô nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Trâu Dư bảo cô ấy đừng đến.
“A?” Trâu Dư lo lắng: “Để cậu một mình sao được?”
“Ở đây tớ đã thu xếp ổn thỏa rồi, lát nữa tớ sẽ tìm một hộ lý. Bệnh viện cách chỗ cậu xa quá, cậu không cần chạy tới chạy lui làm gì.”
Trâu Dư yên lặng không trả lời, Lục Giai Ân khẽ cười: “Thật sự đây chỉ là một cuộc tiểu phẫu, tớ không sao đâu.”
“Thế người nhà cậu đâu?” Trâu Dư không yên tâm.
Lục Giai Ân rũ mắt xuống: “Ngày mai tớ sẽ bảo chị họ tớ đến với tớ.”
Trâu Dư “Ừ ừ” hai tiếng rồi nói: “Vậy ngày mai tớ cũng sẽ đến với cậu.”
“Ok.” Lục Giai Ân không từ chối tiếp nữa, đồng ý rồi cúp máy.
Trong khoảng thời gian còn lại, Lục Giai Ân tự tìm một hộ lý, đặt các bữa ăn trong bệnh viện cho vài ngày tới, ký vào bản chấp thuận trước khi phẫu thuật và ăn tối ở bên ngoài.
Hoàn tất xong mọi việc thì thành phố đã lên đèn.
Lục Giai Ân đứng ở lối vào cầu thang của khu điều trị nội trú, nhấc điện thoại gọi cho Lục Giai Ngọc.
“Giai Ân à?”
“Chị.” Lục Giai Ân dừng lại một chút: “Ngày mai chị có rảnh không?”
“Ngày mai chị đi làm, không có việc gì quan trọng.” Lục Giai Ngọc hơi hoảng hốt: “Làm sao vậy, em có việc gì sao?”
“Ừm, em có chút chuyện.” Lục Giai Ân nhìn ra bầu trời tối đen như mực ngoài cửa sổ, giọng điệu bình tĩnh nói: “Sáng mai em phải làm một cuộc tiểu phẫu, nếu tiện chị có thể qua đây một chút được không? Em sợ nếu có chuyện gì bệnh viện cần người nhà ký tá gì đó…”
Tiểu phẫu về lý thuyết cũng có rủi ro, tốt nhất vẫn nên có người nhà bên cạnh.
Giọng Lục Giai Ngọc trở nên khẩn trương: “Em làm sao vậy? Ở bệnh viện nào?”
Lục Giai Ân mím môi, mắt rủ xuống nhìn chằm chằm vào bậc thang: “Em ở bệnh viện thành phố số 2. Chị đừng nói với chú thím nhé, em không muốn chú thím lo lắng. Thật sự chỉ là tiểu phẫu thôi.”
“Trước hết chị có thể không nói cho họ, nhưng em phải nói cho chị là phẫu thuật gì.” Lục Giai Ngọc nghiêm túc nói.
“Là phẫu thuật bệnh tim bẩm sinh.”
Nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dồn dập, Lục Giai Ân vội vàng nói: “Không nghiêm trọng như chị tưởng đâu, chỉ đơn giản là ca phẫu thuật xâm lấn đơn giản thôi.”
Sau nhiều lần trấn an, Lục Giai Ngọc mới nửa tin nửa ngờ cúp điện thoại, nói sáng sớm mai sẽ đến.
Lục Giai Ân thở phào một hơi, cầm điện thoại trở về phòng.
*
Gần bảy giờ tối, bà lão giường ngoài đã ngủ, cô gái nhỏ giường giữa ngồi chơi máy tính bảng.
Lục Giai Ân nhẹ nhàng quay lại, kéo rèm che tự mình thay quần áo bệnh nhân.
Cô ngồi trên giường, chậm rãi lật xem những bức ảnh trong triển lãm mỹ thuật.
Triển lãm mỹ thuật lần này được tổ chức tại Bảo tàng Nghệ thuật Thành phố, phòng triển lãm có hai tầng, quy mô rất lớn.
Trâu Dư gửi cho cô rất nhiều ảnh, bao gồm cả ảnh của cô ấy.
[Rất nhiều người chụp tranh của cậu!]
[Giải thưởng tới tay rồi nha!]
Lục Giai Ân cong cong khóe môi, click mở tấm ảnh.
Bởi vì góc chụp, ánh đèn của phòng triển lãm chiếu trên tóc của Tần Hiếu Tắc, tạo thành một quầng sáng nhỏ màu trắng.
Đôi mắt cô dừng lại một chút trên quầng sáng đó, không hiểu vì sao cô lại nghĩ đến mái tóc húi cua hiện tại của anh, rồi cô lại nghĩ đến những giằng co giữa hai người trong khoảng thời gian này.
Trong lúc bàng hoàng, Lục Giai Ân nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
Tiếng bước chân vội vã ngày càng gần.
Giây tiếp theo, rèm che của Lục Giai Ân bị kéo ra, cô y tá hơi mập lúc nãy xuất hiện trước mặt cô.
“Giường năm mươi sáu.” Y tá kiểm tra tên cô: “Lục Giai Ân?”
Lục Giai Ân bỏ di động xuống, gật đầu: “Là tôi.”
“Cô thu dọn đồ đạc đi, rồi đi theo tôi đổi phòng bệnh.” Y tá nhắc cô.
Lục Giai Ân sửng sốt: “Đổi phòng bệnh?”
“Ừ.” Cô y tá lấy ra danh sách ở đầu giường: “Bạn cô đã đổi cho cô sang phòng bệnh một giường, cô không biết à?”
“Bạn tôi?” Trái tim Lục Giai Ân đập nhanh một nhịp, nhẹ giọng hỏi: “Là ai ạ?”
Y tá liếc nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Một thanh niên rất cao, họ Tần.”