Trong chốc lát đầu óc Lục Giai Ân trở nên trống rỗng, cô không biết phải phản ứng thế nào.
Tần Hiếu Tắc nhìn cô chằm chằm không nói tiếng nào, cơ mặt anh căng chặt.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
Lục Giai Ân nhìn theo hướng giọng nói phát ra thì phát hiện đó là dì hộ lý mà cô đã thuê.
Dì họ Lý, khoảng bốn mươi tuổi, trông khá hiền hòa, dáng người hơi mập, làm hộ lý đã hơn hai mươi năm.
Trong phòng bệnh bỗng nhiên có thêm một người làm cho không khí căng thẳng trước đó bị phá vỡ.
“Dì Lý đến rồi, anh đi ăn cơm trước đi.” Lục Giai Ân thúc giục Tần Hiếu Tắc.
Giờ đã là hơn mười hai giờ, anh vẫn chưa ăn gì.
Tần Hiếu Tắc nhìn cô chằm chằm một hồi, ánh mắt anh nặng trĩu.
Một lúc lâu sau, anh gật đầu, trầm mặc đẩy cửa ra ngoài.
“Cô gái, đó là bạn trai cháu à?” Dì Lý chờ Tần Hiếu Tắc đi rồi mới cất tiếng hỏi.
Lục Giai Ân lắc đầu: “Không phải ạ.”
Dì Lý “Ồ” một tiếng, biết ý không hỏi lại nữa.
Lục Giai Ân mở khóa màn hình, sững sờ nhìn khung chat của Hàng Hữu.
Sau khi kết bạn với Hàng Hữu, tần suất liên lạc của hai người vẫn duy trì bình thường, không nhiều không ít, lời nói trao đổi cũng thân thiện hơn một chút so với lúc mới kết bạn, thỉnh thoảng hai người cũng chia sẻ với nhau một số vấn đề trong học tập và trong cuộc sống thường ngày.
Tuy rằng những câu chuyện giữa hai người không có gì mập mờ nhưng khi Tần Hiếu Tắc nhìn thấy tin nhắn, Lục Giai Ân vẫn cảm thấy rất bối rối.
Hình ảnh Tần Hiếu Tắc ngày đó mặc bộ đồng phục học sinh chạy đến chất vấn cô vẫn còn in sâu trong tâm trí cô, theo bản năng cô vẫn nghĩ rằng Tần Hiếu Tắc sẽ lại nổi giận.
Lục Giai Ân khẽ thở dài, theo tin nhắn của Hàng Hữu mà đáp lại vài câu.
Hàng Hữu: [Bao giờ cậu đi?]
Ân: [Chắc là tháng chín]
Hằng Hữu gửi một mặt cười vui vẻ.
[Chúng ta vẫn còn kịp gặp mặt nhau]
Ngón tay Lục Giai Ân hơi dừng lại.
Vừa định trả lời thì ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót.
Biết rằng chị gái đã trở lại, Lục Giai Ân chỉ trả lời đơn giản rồi kết thúc cuộc trò chuyện với Hàng Hữu.
Giây tiếp theo, cửa phòng bệnh được mở ra.
Chị gái Lục Giai Ngọc xuất hiện với hai chiếc túi lớn trên tay.
“Chị mua gì đấy ạ?” Lục Giai Ân tò mò.
Lục Giai Ngọc mở túi ra cho Lục Giai Ân xem.
“Ừm, chị mới mua một ít trái cây. À đúng rồi, chị vừa mới gặp Tần Hiếu Tắc dưới lầu.”
Lục Giai Ân sửng sốt: “Anh ấy ở dưới lầu?”
Tần Hiếu Tắc đã đi được một lúc rồi, lúc này hẳn là anh đang ăn cơm mới đúng chứ.
Lục Giai Ngọc gật đầu: “Chắc là anh ấy ăn xong rồi, chị nhìn thấy anh ấy đứng dưới lầu hút thuốc. Bảo lên cũng không lên.”
Lục Giai Ân “Dạ” một tiếng rồi rũ mắt xuống. Trong lòng cô rối bời, cô luôn cảm thấy có chuyện gì đó mà cô không nghĩ ra…
*
Hai mươi phút sau Tần Hiếu Tắc trở lại phòng bệnh.
Trên tay anh cầm theo một bó hoa vô cùng xinh đẹp.
Lục Giai Ân chớp chớp mắt, ngẩn ngơ nhìn bó hoa kia trên tay anh.
“Anh đi mua hoa à?” Lục Giai Ngọc có chút kinh ngạc với tốc độ của anh.
Tần Hiếu Tắc “Ừ” một tiếng rồi yên lặng đi tới đặt bó hoa bên cửa sổ.
Ngay sau đó, anh không nói lời nào quay về ngồi trên ghế, tư thế như một vị tăng nhân nhập thiền.
Lục Giai Ngọc sửng sốt nhìn động tác của anh: “Anh định ở đây luôn đấy à?”
Tần Hiếu Tắc gật đầu: “Cô đi về đi.”
Không cần nhiều người ở lại đây như thế.
Lục Giai Ngọc nghe xong câu nói của anh rồi nhìn Lục Giai Ân với ánh mắt dò hỏi.
Lục Giai Ân nhớ tới cuộc trò chuyện của hai người lúc trưa, mỉm cười với chị gái rồi dịu dàng nói: “Chị, em ở đây không vấn đề gì đâu. Chị về nghỉ ngơi đi, hôm nay làm phiền chị nhiều rồi.”
Lục Giai Ngọc đảo mắt qua em gái và Tần Hiếu Tắc, nhất thời không rõ tình huống hai người này là sao.
Dì Lý tủm tỉm cười: “Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, không cần thiết có nhiều người như vậy. Cô ấy có việc gì thì có dì ở đây rồi.”
Cô chị gái này vừa nhìn đã thấy là người được chiều chuộng nên sẽ không biết cách chăm sóc người khác, nghe chừng cũng không giúp được gì, ở lại cũng không có việc gì làm, tốt nhất là nên về nhà nghỉ cho khoẻ.
Lục Giai Ngọc nghĩ cũng thấy hợp lý nên cô ở lại phòng bệnh đợi đến lúc Lục Giai Ân ngủ trưa thì cô rời đi.
*
Buổi chiều, Lục Giai Ân tỉnh ngủ vì muốn đi vệ sinh.
Cô hơi ngượng ngùng nói với dì Lý rằng cô muốn đi toilet.
“Được, dì giúp cháu.”
Nói xong, dì Lý đi tới ban công lấy ra một thứ giống như cái chậu và định đi tới.
Lục Giai Ân sửng sốt: “Đi trên giường luôn ạ?”
“Đúng vậy!” Dì Lý tự nhiên nói: “Hiện tại chân cháu không cử động được, xuống giường bằng cách nào?”
Lục Giai Ân nhìn vật màu trắng kia, mặt đỏ bừng lên, cô vừa xấu hổ vừa không biết phải làm thế nào.
Dì Lý đã chứng kiến cảnh này nhiều lần rồi, bà biết các cô gái trẻ da mặt mỏng, hay xấu hổ.
“Không sao đâu, bệnh viện là như vậy mà, không có chuyện gì đâu. Dì giúp cháu.”
Bà kiếm tiền từ công việc như thế này, làm nhiều thành quen.
Lục Giai Ân mặt đỏ bừng, chần chừ do dự, rất xấu hổ.
Lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được tình thế quẫn bách của bệnh nhân.
Cô ngập ngừng nhìn Tần Hiếu Tắc, chuẩn bị lên tiếng bảo anh đi ra ngoài.
Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Hiếu Tắc đột nhiên đứng dậy và đi tới.
“Anh bế em vào nhà vệ sinh.” Anh bình thản như không có vấn đề gì bế Lục Giai Ân vào nhà vệ sinh.
Nhìn cô gái đỏ mặt, Tần Hiếu Tắc đặt lòng bàn tay sau lưng cô, thấp giọng hỏi: “Anh giúp em cởi ra nhé?”
“Không cần đâu!” Lục Giai Ân hoảng hốt: “Anh đi ra ngoài đi, đi xa một chút.”
Tần Hiếu Tắc gật đầu, ngoan ngoãn rời khỏi nhà vệ sinh.
“Cảm ơn cậu trai nhé, dì không thể bế cô ấy như vậy được.” Dì Lý nói lời cảm ơn.
Khóe miệng Tần Hiếu Tắc giật giật: “Không có gì.”
Lục Giai Ân trong nhà vệ sinh: “…”
Khi Tần Hiếu Tắc đưa cô trở lại giường sau khi giải quyết xong nhu cầu cá nhân, cổ Lục Giai Ân đã ửng hồng.
Nhờ bạn trai cũ giúp đỡ giải quyết nhu cầu cá nhân chắc chắn là chuyện xấu hổ nhất trong đời cô từ trước tới nay.
— không gì sánh nổi.
*
Chưa đến sáu giờ chiều, bữa tối của Lục Giai Ân và Tần Hiếu Tắc đã được mang đến.
Lục Giai Ân mở hộp cơm, ánh mắt ngây ngốc.
Cô nhìn về phía Tần Hiếu Tắc, giọng nói có phần chắc chắn: “Anh giúp em đổi suất ăn à?”
Bữa ăn trưa nay so với bữa ăn này hiển nhiên không cùng một đẳng cấp.
Tần Hiếu Tắc nhẹ gật đầu: “Ừm, anh đổi rồi.”
Lúc đi gọi đồ ăn anh cũng nhân tiện đổi suất ăn của Lục Giai Ân luôn.
Lục Giai Ân rũ mắt xuống, cô không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này.
Kể từ khi nhập viện, Tần Hiếu Tắc hết lần này đến lần khác làm cô thay đổi cái nhìn với anh.
Có rất nhiều lần, hành động của anh đã nằm ngoài suy nghĩ của cô.
Thậm chí, ngay cả sau khi nhìn thấy tin nhắn của Hàng Hữu anh vẫn luôn yên lặng không nói, coi như không có chuyện gì.
Lục Giai Ân yên lặng ăn cơm, trong lòng cô suy nghĩ liệu có nên một lần nói chuyện thẳng thắn với anh hay không.
Chẳng chờ cô nghĩ xong chuyện này, một vấn đề khác đã xuất hiện.
— ban đêm ai sẽ chăm sóc cô đây?
Trong phòng chỉ có một chiếc giường cho người chăm bệnh, Lục Giai Ân tính để dì Lý ngủ trên đó.
Nhưng Tần Hiếu Tắc lại nhất định không chịu về, anh nói anh ngủ ở ghế bên ngoài cũng được.
Lục Giai Ân thấy quầng thâm dưới mắt anh càng ngày càng hiện rõ, cô giục anh về nhà nghỉ ngơi.
“Anh không về.” Tần Hiếu Tắc nóng nảy chết cũng không đi.
“Buổi tối em muốn đi vệ sinh thì làm thế nào?” Anh hỏi.
Lục Giai Ân dừng lại, không nói gì thêm.
Một lúc lâu sau, cô thở dài thỏa hiệp: “Vậy anh ngủ ở trong phòng đi.”
Nhìn đôi mắt thâm quầng của Tần Hiếu Tắc thì biết buổi tối anh không thể ngủ được ở ghế dựa bên ngoài.
Cô đành phải bảo dì Lý đi về, sáng mai lại đến.
“Aizzz, thôi được.” Dì Lý nhìn ra mối quan hệ của hai người không đơn giản, cũng không hỏi thêm câu nào.
“Thế để dì lau người cho cháu một chút, sáng mai dì quay lại.”
Lục Giai Ân gật đầu, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.
*
Sau khi dì Lý rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lục Giai Ân và Tần Hiếu Tắc.
Ngoại trừ việc thỉnh thoảng hỏi Lục Giai Ân cảm thấy trong người thế nào, Tần Hiếu Tắc cũng không nói gì thêm.
So với trước đây, hôm nay anh yên lặng khác thường.
Lục Giai Ân vừa làm phẫu thuật xong nên hơi mệt, buổi tối cô tắt đèn từ sớm, không bao lâu sau đã ngủ rồi.
Ban đêm, cô không biết mình tỉnh dậy lúc nào.
Cô mở mắt ra, căn phòng tối om và cực kỳ yên tĩnh.
Trong mơ hồ Lục Giai Ân vô cùng sửng sốt khi thấy bóng người trên giường đối diện.
Tần Hiếu Tắc ngồi dựa lưng vào tường, một chân gác lên giường, cánh tay đặt trên đầu gối, chân còn lại tùy ý duỗi ra, cẳng chân buông thõng bên giường.
Anh cứ ngồi cà lơ phất phơ như thế, nhìn chằm chằm Lục Giai Ân không hề chớp mắt.
Lục Giai Ân sửng sốt, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan không ít.
“Sao anh còn chưa ngủ? Mấy giờ rồi?”
Tần Hiếu Tắc nhấc cổ tay lên, nhìn một chút rồi trả lời cô: “Hai giờ.”
Dưới ánh trăng, bóng dáng anh hơi mơ hồ, giọng nói thật trầm như màn đêm.
Lục Giai Ân sững sờ một lúc, không nhịn được hỏi lại: “Anh sao vẫn chưa ngủ thế?”
“Anh không ngủ được.” Tần Hiếu Tắc thờ ơ nói.
Anh nhúc nhích người, bước xuống giường rồi đi đến bên giường Lục Giai Ân.
Anh cúi đầu, đôi mắt sáng rực nhìn khuôn mặt Lục Giai Ân.
“Em muốn đi vệ sinh không?”
Lục Giai Ân lắc đầu.
“Ừm.” Tần Hiếu Tắc gật đầu, kéo chăn đắp lên giúp cô: “Vậy em ngủ tiếp đi.”
Lục Giai Ân nằm trên giường, ánh mắt lưu lại vài giây trên đường nét xương quai hàm ngày càng lộ rõ của anh.
“Anh… Muốn nói chuyện không?” Cô ngập ngừng hỏi.
“Không.” Tần Hiếu Tắc từ chối. “Em ngủ đi.”
Buổi tối, vừa phẫu thuật xong anh muốn nói chuyện gì với cô?
Ánh mắt Lục Giai Ân chợt lóe lên, cô nhẹ nhàng nói: “Vậy anh cũng đi ngủ đi.”
Tần Hiếu Tắc “Ừ” một tiếng rồi trở lại giường của mình, nằm xuống.
Lục Giai Ân chắc chắn là anh đã nằm xuống, trong lòng cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại.
Một lúc sau, giường bệnh truyền đến tiếng thở đều đều, nhẹ nhàng.
Tần Hiếu Tắc trở mình, anh lại một lần nữa mở mắt ra nhìn Lục Giai Ân.
Bởi vì phương hướng và góc nhìn nên anh chỉ có thể thấy một bóng hình khá mơ hồ.
Tần Hiếu Tắc không nói dối, anh thật sự không ngủ được.
Trong hai ngày qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều và nhận ra được nhiều điều.
Anh đã hỏi bác sĩ và biết rằng bệnh tim của Lục Giai Ân không phải là loại bệnh nghiêm trọng giống mấy tình tiết cẩu huyết trên phim truyền hình.
Cho nên Lục Giai Ân mới có thể giấu kín chuyện này với mọi người lâu đến như vậy.
Nhưng thật sự một chút dấu vết cũng không có ư?
Không hẳn vậy.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, thể chất Lục Giai Ân yếu hơn nhiều so với người khác, cô rất dễ bị cảm lạnh.
Thậm chí, anh còn coi giọng mũi của Lục Giai Ân như một chuyện rất bình thường.
“Đối với bệnh này, thông thường chúng ta cần phải chú ý giữ gìn nhiều hơn. Không để bị cảm lạnh, tránh vận động quá sức…”
Lời nói của bác sĩ như sấm đánh bên tai anh, giống như một cây kim cứ thế cắm sâu trên người Tần Hiếu Tắc.
Anh nhớ rằng Lục Giai Ân rất coi trọng việc giữ gìn sức khỏe;
Anh nhớ đến đôi môi run rẩy của Lục Giai Ân khi cô bị anh kéo xuống bể bơi ở khu biệt thự năm ngoái;
Anh nhớ tới một vài khoảnh khắc kiều diễm nào đó, khi anh không muốn ở trên giường, anh đè cô lên cửa sổ hoặc trong phòng tắm, anh luôn trêu chọc cô mà nói rằng một lát thôi không lạnh đâu;
Anh nhớ tới Lục Giai Ân hay mang theo bên người hộp thuốc cá nhân và mùi thảo dược luôn ẩn hiện quanh người cô…
Là bạn trai Lục Giai Ân, lẽ ra anh phải dễ dàng nhận ra những khác thường này.
Nhưng anh đã không nhận ra.
Lồng ngực Tần Hiếu Tắc vừa căng tức vừa đau đớn, cảm xúc hối hận và tự trách cứ dày vò anh.
Anh coi mọi thứ đều là hiển nhiên, hoặc về cơ bản anh không để tâm đến chúng.
Giờ đây khi nghĩ lại, anh nhận ra rằng mình quả thật rất quá đáng.
Điều đáng nói nhất là, cái anh tự cho là đúng — “Tình yêu của Lục Giai Ân”, cũng chỉ là giả dối.
Thật là nực cười.
Trải qua thời gian này anh đã nghĩ thông suốt.
Ngoài việc bị lừa dối và đùa giỡn, sự tức giận của anh đối với Lục Giai Ân còn đến từ việc “Lục Giai Ân không yêu anh”.
— Anh không thể chấp nhận được sự thật Lục Giai Ân không yêu anh.
Lục Giai Ân sao có thể không yêu anh?
Anh giống như một đứa trẻ đã quen phụ thuộc vào người lớn nhưng lại bị người lớn bỏ rơi, chỉ biết bất cần giãy giụa la lối, nói ra những lời tàn nhẫn để trả thù.
Anh đã từng nghĩ khi anh chất vấn Lục Giai Ân, nếu cô có thể nói cô thực sự thích anh, anh sẽ mềm lòng.
Nhưng cô ấy không nói.
Cô chỉ áy náy và nói lời xin lỗi.
Vì vậy anh đã rất tức giận, vừa giận vừa xấu hổ.
Hôm nay khi nhìn thấy tin nhắn của Hàng Hữu, anh không khỏi muốn tự mình đập nát chiếc điện thoại đó để họ không thể liên lạc với nhau.
Nhưng anh đã kiềm chế bản thân.
Lục Giai Ân bảo anh đi ăn cơm, nhưng về cơ bản anh ăn không nổi.
Một mình anh đứng dưới lầu hút thuốc rất lâu.
Sau đó, anh lại sợ mùi thuốc bám trên người anh có thể sẽ ảnh hưởng đến Lục Giai Ân nên anh đến cửa hàng hoa đi dạo một vòng.
Anh nhớ lại khi anh nằm viện, Lục Giai Ân thường mang hoa đến tặng anh.
Vì vậy, anh chọn một bó hoa xinh đẹp nhất cửa hàng và mang về.
Ánh mắt Tần Hiếu Tắc rơi vào bó hoa trên bệ cửa, trong lòng khẽ động, sống lưng lạnh toát.
Anh chợt hiểu ra vì sao Lục Giai Ân kiên quyết chia tay anh, cho dù anh nói anh sẽ thay đổi cô cũng không chịu quay lại.
Bạch nguyệt quang của cô trở về, cũng là dấu chấm hết cho kẻ thế thân như anh.
Hàng Hữu sắp về nước.
Lục Giai Ân không cần anh nữa.
Ahhhhhh.