Tim Lục Giai Ân lỡ nhịp, cô mở miệng muốn nói.
Nhưng ngay lập tức Tần Hiếu Tắc đã lên tiếng trước cô: “Thôi được rồi, em đừng nói nữa, lần sau gặp thì nói chuyện tiếp.”
Lục Giai Ân siết chặt điện thoại trong tay, lòng bàn tay ươn ướt, cô suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói với anh: “Hiếu Tắc, mình không hợp nhau đâu.”
Kể cả giữa bọn họ không có chuyện gì xảy ra, về cơ bản không phải là họ không hợp nhau hay sao?
Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia của Tần Hiếu Tắc chợt im phăng phắc, bên tai cô tựa như chỉ nghe được tiếng hít thở của anh.
Một lúc sau, Tần Hiếu Tắc mới “Ừm” một tiếng.
Anh cất tiếng bình thản, tựa như không để ý đến.
“Khi nào em rảnh, chúng ta đi ăn tối nhé.” Anh không nói tiếp, thản nhiên đổi chủ đề.
Lục Giai Ân ngây ngốc.
Với hiểu biết của cô về Tần Hiếu Tắc, hẳn là anh sẽ phải rất tức giận với một chuỗi những cuộc đối thoại kiểu này, thậm chí chẳng cần nể nang gì mà dập máy.
“Cứ thế nhé, lúc nào rảnh thì bảo anh. Anh đưa em đi gặp Tứ Tứ.”
Tần Hiếu Tắc nói xong thì dập máy luôn, cũng không chờ Lục Giai Ân trả lời.
Lục Giai Ân nhìn chằm chằm vào màn hình đen kịt một lúc, chân mày cau lại.
Hai giây sau, điện thoại thông báo một tin nhắn mới từ WeChat.
Tần Hiếu Tắc gửi đến một tấm ảnh anh tự chụp trong tay đang ôm Tứ Tứ.
Người đàn ông trong tấm ảnh mặc chiếc áo phông trắng, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh, sắc nét, cánh tay rắn chắc của anh đang ôm mớ lông xù Tứ Tứ. Mắt Tứ Tứ trông rất ngây thơ, có vẻ như đang quan sát màn hình.
Một người một mèo nhìn qua trông rất hài hòa.
Lục Giai Ân: …
Gửi ảnh Tứ Tứ thì cứ gửi ảnh nó đi, sao anh còn phải cọ nhiệt với nó chui vào ống kính làm gì vậy?
*
Ngày hôm sau, Lục Giai Ân trang điểm nhẹ nhàng ra ngoài gặp Trâu Dư.
Trâu Dư hiện giờ đang làm việc tại một phòng tranh, hàng ngày bận rộn xử lý công chuyện cho bao nhiêu người đến nhũn cả não.
Cô ấy nghe nói Lục Giai Ân đã ký hợp đồng và trở về nước nên vội vàng hẹn cô ra gặp mặt.
Hai cô gái hẹn gặp ở quán cà phê gần khách sạn Lục Giai Ân đang ở.
Lục Giai Ân nghe Trâu Dư ca thán về lãnh đạo phòng tranh và người đại diện của các họa sĩ hành hạ cô ấy như thế nào, cô cảm thấy cũng rất thương cảm.
“Cậu vất vả thế à?”
Trâu Dư cao giọng nói: “Còn không phải như thế sao?”
Cô ấy thở dài: “Haizzz, biết thế mình cũng đi học cao học, đúng là đi học vẫn sướng hơn.”
Lục Giai Ân gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừ, đúng thế.”
Lòng cô đầy cảm xúc, sau khi vào đời, tiến vào xã hội, các cô sẽ phải tiếp xúc với nhiều người, đối diện với nhiều sự việc, hoàn cảnh môi trường cũng khác hẳn sự đơn thuần trong trường học…
“Mà này, cậu về đây thì có tìm nhà ở không?” Trâu Dư quan tâm hỏi.
Lục Giai Ân “Ừm” một tiếng: “Công ty giúp tớ tìm nhà rồi.”
“Ừ, vậy nếu cậu cần tớ giúp gì thì cứ nói với tớ nhé.” Trâu Dư cười nói: “Còn nếu cậu muốn làm triển lãm mà có vấn đề gì thì có thể hỏi tớ. Tớ cũng nói với cậu rồi đó, ở đây có rất nhiều cánh cửa rộng mở…”
Trâu Dư liến thoắng kể cho Lục Giai Ân đủ các thể loại tin tức: tin nội bộ, tin vỉa hè, tin đồn bát quái…
“À, đúng rồi. Thi Tĩnh sắp kết hôn, cậu biết không?”
Trâu Dư đột nhiên thay đổi chủ đề làm Lục Giai Ân sững người một lúc: “Kết hôn?”
Cô có WeChat của Thi Tĩnh, nhưng cô không thấy tin tức liên quan đến chuyện này trên vòng bạn bè.
Trâu Dư gật đầu, thần thần bí bí nói: “Bất ngờ không? Tớ cũng mới nghe tin từ một người bạn. Hình như là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng…”
Lục Giai Ân rũ mắt xuống, lơ đãng gật đầu.
Trong đầu cô thoáng hiện lên một vài hình ảnh vụn vặt, tất cả đều liên quan đến Thi Tĩnh.
Trong nháy mắt, cô không khỏi tò mò tự hỏi liệu khi cô đi rồi có chuyện gì xảy ra giữa Thi Tĩnh và Tần Hiếu Tắc hay không.
Nhưng đây là chuyện giữa hai người bọn họ, cô không nên hỏi đến.
Lục Giai Ân mặc niệm câu này mấy lần rồi tự thuyết phục bản thân không nên nghĩ nhiều nữa.
*
Căn hộ công ty chọn cho Lục Giai Ân ở trong một tiểu khu ven hồ cao cấp.
Phòng của cô nằm trên tầng hai mươi, nếu đứng trước cửa sổ kính sát sàn cô có thể phóng tầm mắt bao quát trọn toàn cảnh khu hồ.
Căn hộ là loại hai phòng ngủ lớn, ngoài phòng ngủ chính, phòng còn lại được Lục Giai Ân cải tạo thành phòng vẽ.
Hành lý của Lục Giai Ân không nhiều, nhưng cũng phải mất một lúc cô mới sắp xếp xong đồ đạc ổn thỏa.
Trong khoảng thời gian này, Tần Hiếu Tắc đi công tác, vì vậy hai người vẫn chưa từng gặp mặt.
Cho đến hôm nay, người đại diện của Lục Giai Ân tên Hữu Hữu đưa cô đến Trung tâm Nghệ thuật Bình Thành để chốt các công việc chuẩn bị cho buổi triển lãm.
Việc sắp xếp bố trí cho triển lãm đã gần xong, Lục Giai Ân cần phải xác nhận và nghiệm thu lần cuối.
Trong phòng tranh, một số họa sĩ trẻ cùng tham gia triển lãm đợt này với cô cũng có mặt.
Làm xong việc xác nhận chi tiết bố trí triển lãm với nhân viên phòng tranh cũng đã đến giờ ăn tối.
Quản lý phòng tranh thấy đã muộn nên rủ mọi người cùng đi ăn cơm.
Ông ấy nói đúng lúc có mấy người bạn trong giới cũng đang ăn tối ở Câu lạc bộ gần đó, mọi người cùng ăn bữa cơm làm quen một chút, cũng là để mở rộng mối quan hệ.
Trước khi đi, Lục Giai Ân cũng chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ gặp Tần Hiếu Tắc, người mà đã lâu cô không gặp.
…
Hôm nay Sâm Sâm đi theo ông chủ phòng tranh đến đây xã giao.
Là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, Sâm Sâm thấy có chút lo lắng trong những dịp như thế này.
Đừng nhìn vào vẻ thanh tao lịch thiệp bên ngoài của những người đàn ông này, trên bàn rượu họ đều là những gã trung niên bụng phệ như nhau. Mặt bọn họ đầy dầu nhẫy nhụa, đến mức có thể đem ra xào rau mà còn nghĩ rằng mình có sức hấp dẫn mãnh liệt, làm người khác nhìn vào vừa thấy ớn vừa khó chịu.
Cho đến khi cửa phòng bao được mở ra, một thanh niên dáng người cao thẳng đĩnh đạc bước vào.
Mắt Sâm Sâm ngay lập tức sáng rực.
Anh là người đàn ông trẻ tuổi nhất trên bàn rượu này, nhưng thái độ của mọi người đối với anh đều nhất mực cung kính.
Họ đều dùng giọng điệu tôn kính mà gọi anh “Tần Tổng” “Tần Tổng”.
Sau đó Sâm Sâm mới biết người đàn ông trẻ trung đẹp trai này chính là nhị thiếu gia Tần Hiếu Tắc của Tập đoàn Bình Minh, hiện đang phụ trách công việc kinh doanh khách sạn của gia đình. Đồng thời, anh cũng là con trai của La Hàm, nhà sáng lập Trung tâm nghệ thuật Thanh Hàm, hiện tại anh cũng đang quản lý thêm một số công việc của trung tâm.
Tần Hiếu Tắc mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Có lẽ anh mới xuống máy bay, sắc mặt anh có chút mệt mỏi, sau khi bước vào phòng anh cũng không nói gì, chỉ châm điếu thuốc hút.
Lần đầu tiên trong đời Sâm Sâm thấy một người đàn ông hút thuốc lại đẹp đến như vậy.
Khuôn mặt tuấn tú cùng những đường nét uyển chuyển của người đàn ông ẩn hiện dưới ánh sáng mờ ảo của phòng bao, sống mũi cao thẳng thấp thoáng sau làn khói trắng lượn lờ.
Dưới ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, mỗi một cử chỉ hít mây nhả khói trên bờ môi kia đều toát lên vẻ ái muội.
Trước kia, cô vẫn luôn cảm thấy hút thuốc chẳng có gì hay ho, đàn ông hút thuốc vừa hôi vừa bẩn.
Nhưng khi nhìn người đàn ông trước mặt hút thuốc, trái tim cô bỗng run lên, ánh mắt không nhịn được mà cứ dõi về hướng ấy.
Sau khi Tần Hiếu Tắc đến, xung quanh anh vẫn còn mấy ghế trống, đồ ăn cũng chưa được đưa lên.
Một nhân vật nhỏ bé như Sâm Sâm đương nhiên không dám tiến lên chào hỏi, chỉ biết an phận ngồi đó chờ đợi.
Không lâu sau, phía cửa truyền tới một loạt âm thanh ồn ào.
Một tốp vài người trẻ tuổi đi phía sau một người đàn ông trung niên tiến vào.
“Xin lỗi tôi tới muộn.” Người đàn ông trung niên luôn miệng nói xin lỗi: “Tôi có chút việc bận ở phòng tranh nên tới trễ một chút.”
“Không sao, cứ ngồi đi.” Người cùng bàn vẫy vẫy tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên Sâm Sâm đã phát hiện trong số những người vừa đến có một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Cô mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt, tôn lên làn da trắng mịn của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn, mịn màng không tì vết, đôi mắt to trong trẻo, vẻ ngoài vô cùng thanh thuần và trong sáng.
Không những thế, Sâm Sâm còn phát hiện ra rằng người vẫn luôn lạnh lùng Tần Hiếu Tắc có quen biết cô gái này.
Trong phòng tiệc đông người hỗn tạp ồn ào nhưng cô vẫn nhận ra điều này.
Vẻ mặt của Tần Hiếu Tắc trước đó vẫn lạnh như băng, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô gái kia, tay phải anh bỗng nhiên nắm chặt lại.
Chút tàn thuốc đang đỏ lửa anh kẹp giữa hai ngón tay cũng bị dập tắt trong lòng bàn tay.
Nhưng vẻ mặt anh không hề biến sắc hay nhăn nhó.
Sâm Sâm chớp mắt, không thể tin nổi vào mắt mình.
Nếu không phải cô tận mắt chứng kiến anh đang hút thuốc, cô cũng sẽ cho rằng điếu thuốc trên tay Tần Hiếu Tắc chưa từng được châm lửa.
“Nào, để tôi giới thiệu mọi người một chút. Đây là những họa sĩ trẻ cùng tham gia trong buổi triển lãm lần này…” Quản lý cao cấp Trung tâm Nghệ thuật giới thiệu từng người một.
Lúc này Sâm Sâm mới biết, hóa ra cô gái xinh đẹp kia tên là Lục Giai Ân, vừa du học từ Ý trở về.
Khi còn trẻ cô đã giành được nhiều giải thưởng danh giá trong lĩnh vực, một bức tranh cô vẽ khi còn học cao học được bán ở nước ngoài với giá lên tới trăm nghìn đô la.
Trẻ trung, xinh đẹp lại rất tài năng.
Một cô gái như vậy không sớm thì muộn cũng sẽ nổi tiếng trong giới nghệ thuật này.
Sâm Sâm bất giác lại nhìn cô thêm vài lần với ánh mắt cảm kích và ngưỡng mộ.
Nhưng rõ ràng, cô ấy không phải là người duy nhất chú ý đến Lục Giai Ân trong bữa tối hôm nay.
Ngồi bên cạnh cô chính là Hà Dã, một họa sĩ có thâm niên trong ngành.
Hà Dã là một người đã đứng tuổi, suốt ngày dựa vào chút tiếng tăm của mình mà góp mặt vào hết cuộc triển lãm này đến buổi tiệc tùng kia, thực tế trình độ hội họa thua xa danh tiếng ông ta gây dựng được.
Thậm chí còn có tin đồn người này dựa vào chút quyền thế của mình, lợi dụng sự kính nể và sùng bái của những người mới vào ngành để làm một số việc hèn hạ, thậm chí có một số giao dịch mờ ám đáng xấu hổ.
Trước đây Sâm Sâm vẫn bán tín bán nghi với những tin đồn này, cho đến khi Hà Dã nâng chén rượu mời riêng Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân đứng lên, lễ phép cười: “Cảm ơn thầy Hà, em xin lấy trà thay rượu kính thầy, thầy cứ tùy ý uống nhé ạ.”
Nói xong, cô cầm chiếc ly lên và nhẹ nhấp một ngụm.
Chân mày Hà Dã cau lại, lão ta gằn giọng.
“Này, như thế này làm sao được?”
“Sao lại uống trà? Rượu đâu? Cô có phải không nể mặt Hà Dã tôi đây không?”
Lục Giai Ân sững sờ một lúc, giọng điệu vẫn lịch sự: “Ngại quá thầy Hà, sức khỏe của em không tốt, em không thể uống rượu.”
“Ồ ~” Hà Dã bật cười, ý tứ mập mờ: “Sức khỏe không tốt à…”
Vừa nói được nửa câu, phòng tiệc bỗng vang lên một tiếng “loảng xoảng” vang dội.
Mọi người trong phòng đều giật mình, nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Mọi người thấy Tần Hiếu Tắc không biết vì sao lại làm vỡ một chai rượu vang đỏ, rượu đỏ từ trên bàn đang tí tách chảy xuống sàn.
Bản thân anh cũng đang cầm một mảnh thủy tinh vỡ trên tay, môi anh mím chặt.
Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, anh ném mảnh vỡ trên tay sang một bên rồi lạnh lùng nói lời xin lỗi.
“Ngại quá, tôi đập vỡ chai rượu rồi.”
Bầu không khí im lặng một hồi, đột nhiên có người lên tiếng: “Không sao không sao hết, gọi người phục vụ tới dọn dẹp là được.”
Người ngồi gần cửa ngay lập tức mở cửa, gọi phục vụ tới.
Tần Hiếu Tắc vẫn nắm chặt tay, đứng dậy nhường chỗ cho người phục vụ dọn dẹp.
Sâm Sâm đứng bên cạnh sợ đến mức không dám thở mạnh.
Cô lại gần thì thấy sắc mặt vị thiếu gia bên cạnh này thật dọa người, rõ ràng là cố ý làm như vậy.
Khóe mắt liếc qua Tần Hiếu Tắc, Sâm Sâm càng cảm thấy khó thở hơn.
Lúc nãy cô không để ý, giờ mới thấy lòng bàn tay của Tần Hiếu Tắc hình như cũng bị mảnh chai cắt phải, máu đỏ đang rỉ ra từ các kẽ ngón tay.
Sâm Sâm định mở miệng lên tiếng.
Không ngờ Tần Hiếu Tắc lại hành động trước cô một bước.
“Lục Giai Ân.” Ánh mắt anh dán chặt trên người cô gái xinh đẹp ngồi gần cửa.
Lời anh vừa dứt, mọi người trong phòng tiệc đều ngơ ngác.
Lục Giai Ân mím môi, ánh mắt cô thoáng hiện lên vẻ lo lắng.
Trước mặt mọi người, Tần Hiếu Tắc xòe tay trái của mình ra.
Lòng bàn tay anh bị mảnh thủy tinh cắt phải đang chảy máu không ngừng, vệt máu theo đường chỉ tay chảy xuống, giữa lòng bàn tay là một mảng máu loang lổ.
Một số người suýt xoa, có người lập tức hét lên với người phục vụ yêu cầu đưa thuốc và đồ sơ cứu đến.
Tần Hiếu Tắc như thể chẳng nghe thấy gì, anh ngồi nhìn Lục Giai Ân đang ngồi cách anh nửa cái bàn.
“Anh bị đứt tay rồi, em băng bó giúp anh đi.”