NGẦM MÊ MUỘI

Trái tim Lục Giai Ân đau đớn run lên.

Rũ mắt xuống, cô nói: “Không có!”

Tần Hiếu Tắc nhìn chằm chằm vào cô, từng bước ép hỏi:” Thật sự không có gì sao? Nếu không làm chuyện gì sai tại sao lại trốn tránh anh?”

Lục Giai Ân ngập ngừng, sau đó dứt khoát nói: ”Không có’’.

Âm thanh nhẹ nhàng vang vọng khắp hành lang, hoà vào trong bóng đêm càng thêm lạnh lẽo.

Tần Hiếu Tắc quan sát biểu cảm của cô.

Cười khẩy nói:” Em nghĩ anh là đồ ngu sao?”.

Lục Giai Ân: ”…”

Cô thừa nhận.

Sau khi nói chuyện với bác La Hàm, cô có chút do dự.

Tần Hiếu Tắc so với trước kia thay đổi rất nhiều, cũng không còn để ý việc trước kia nữa.

Nếu hiện tại qua lại với anh.

Vậy làm sao có thể công bằng với gia đình anh ấy?

Cô trầm mặc.

Tần Hiếu Tắc hít thở càng thêm nặng nề.

“Em đang suy nghĩ gì vậy?”. Anh hỏi.

Lục Giai Ân mím môi, nhẹ nhàng nói.

“Hiếu Tắc.”

“Nên quen những cô gái khác đi”.

“ Không cần”.

“Anh chỉ muốn em”. Thái độ Tần Hiếu Tắc vô cùng cự tuyệt.

Lục Giai Ân chớp chớp mắt.

Lời sắp nói ra như mắc nghẹn vậy.

Tần Hiếu Tắc cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Lục Giai Ân.

“ Lục Giai Ân”

“ Anh không tin em một chút cũng không yêu anh”.

Một lần nữa, Lục Giai Ân lại trầm mặc.

Không thể phủ nhận những điều Tần Hiếu Tắc làm trong thời gian này, thực sự cô vô cùng cảm động.

Chỉ là, cảm động thôi cũng không thể đại diện tất cả.

Một lúc lâu sau, cô nói:” Anh có từng nghĩ tới, anh hiện tại không phải là học sinh. Nếu gia đình anh biết….”

“ Biết thì biết”. Tần Hiếu Tắc không kiên nhẫn thêm được nữa, vội ngắt lời cô:” Lần trước anh có chụp một bức tranh của em”

“ Mẹ anh đã xem”

Lục Giai Ân mím môi.

Những ngón tay chọc chọc vào lòng bàn tay.

“Chỉ là em…”

“Em làm sao?”

Đột nhiên, Lục Giai Ân không biết nên nói thế nào.

Hai người hiện tại chưa ở bên nhau, đột nhiên nói việc này có phải rất kỳ quái không?

“Chính là, anh không biết em đang mắc bệnh tim”. Lục Giai Ân cắn cắn môi, cuối cùng cũng nói thẳng ra.

Tần Hiểu Tắc ngẩn người:” Cái gì? Không phải đã phẫu thuật rồi sao?”

Anh nghĩ:” Em sợ gia đình anh sẽ không đồng ý sao? Nếu như em đồng ý, bây giờ chúng ta đi đăng ký luôn”.

Khuôn mặt Lục Giai Ân đỏ lên.

Liếc mắt đi:” Ý em không phải thế.”

Cô nhìn về phía anh:” Tuy rằng em- đã rất cố gắng để sống như một người bình thường, cũng rất chú trọng việc rèn luyện sức khoẻ. Nhưng trong mắt người khác, em vẫn không thể giống như bình thường được.”

Tần Hiếu Tắc định nói.

Lục Giai Ân liền ngắt lời anh: ‘’Anh đừng phủ nhận việc này. Anh cũng từng nghĩ như vậy phải không? Nếu không, tại sao anh lại lo lắng có việc xảy ra khi em chạy bộ ra ngoài. Thật ra những gì anh nghĩ đều đúng cả, em không dám chơi mấy trò nhảy dù, kể cả là đu quay trong công viên cũng không ngồi lên.”

“Vậy thì sao?”. Tần Hiếu Tắc nhìn chằm chằm vào cô: ”Em nói mấy trò đó, những cô gái nhát gan khác cũng không dám ngồi mà”.

“ Anh lo lắng cho thân thể em, chẳng lẽ việc này cũng không được sao?”

“Anh lo lắng cho thân thể của em, vậy anh có biết mang thai đối với trái tim cũng là gánh nặng rất lớn không?”. Lục Giai Ân buột miệng nói ra.

“Anh đương nhiên biết. Chúng ta không sinh là được đúng không?’

Anh nói việc đó như điều hiển nhiên vậy, Lục Giai Ân ngẩn cả người. Lời sắp nói ra, cô không nhịn được kinh ngạc: ”Không sinh? Đừng nói đùa nữa, gia đình anh sẽ đồng ý sao?”

“Cần bọn họ đồng ý làm gì? Ai muốn có em bé thì tự đi mà sinh”. Tần Hiếu Tắc ôm lấy Lục Giai Ân, ánh mắt nghi ngờ hỏi: ”Em nghĩ lung tung cái gì đấy”.

Anh cười khẽ nói: ”Nhìn anh giống người thích trẻ con lắm hả?”

Lục Giai Ân chớp chớp mắt nhìn anh.

“Chúng ta không phải còn nhãi ranh kia sao?’’ Tần Hiếu Tắc có chút ghét bỏ. ‘’Một con mèo đã phiền vậy rồi, có trẻ con càng phiền phức hơn”.

Lục Giai Ân nhíu mày, cảm thấy kinh ngạc: ”Ý của anh là nuôi một mình Tứ Tứ?”

“Không được sao?”. Tần Hiếu Tắc nhướng mày.

Lúc này anh mới nhận ra Lục Giai Ân luôn từ chối mình và những người khác, có thể là nhân tố ở khía cạnh này.

Ngày xưa lúc còn nhỏ, thích thì thích, lúc  yêu cũng không tính đến thực tế.

Mà hiện tại đã bước chân vào xã hội, tuổi tác cũng nhiều lên, điều băn khoăn ngày càng nhiều hơn nữa.

Lục Giai Ân có chút choáng váng.

Tần Hiếu Tắc cúi đầu, ghé sát vào vành tai cô, ngón tay không ngừng vuốt ve trên cằm cô.

“Làm sao vậy, chả lẽ em muốn cùng anh tạo em bé?”

“Không không!” Lục Giai Ân kêu lên một cách sợ hãi, nhanh chóng đẩy anh ra.

Luống ca luống cuống chạy vào nhà, “Ầm” – một tiếng liền đóng cửa lại.

Tần Hiếu Tắc nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt kia, cũng không tính đuổi theo.

Anh trầm ngâm suy nghĩ, bèn gọi điện cho Hữu Hữu.

***

Thời gian vội vàng chạy qua, vậy là chuyến từ thiện cho trẻ em mắc bệnh tim đã kết thúc.

Là một trong những hoạ sĩ được quan tâm nhất, Lục Giai Ân đi theo nhân viên công tác khác – đi tới điểm dừng chân cuối cùng.

Phải nói chuyến đi cuối cùng này có chút đặc biệt, người tới xem triển lãm chủ yếu là học sinh, trong đó có một bộ phận người mắc bệnh tim.

Khi chuyến đi này kết thúc, vậy là chuyến từ thiện này cũng khép lại một cách ý nghĩa.

Tại lễ bế mạc, với tư cách là người chiến thắng cuộc đấu giá cao nhất của dự án từ thiện này,Lục Giai Ân được mời lên phát biểu.

Nhìn những khuôn mặt ngây ngô dưới khán đài, những hình ảnh của quá khứ không ngừng hiện lên trong đầu Lục Giai Ân.

Cô chia sẻ những kỷ niệm học sinh mà mình trải qua đối với các bạn nhỏ, đồng thời cũng thành thực thú nhận những cảm xúc lúc đó.

Lục Giai Ân nói rất chân thành, dưới khán đài các bạn nhỏ cũng rất chăm chú nghe.

Sau khi kết thúc, cô ấy nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt.

Ban tổ chức vô cùng cảm kích Lục Giai Ân. mời cô đi dùng bữa tối..

Lục Giai Ân vừa mới nhận lời xong liền thấy tin nhắn của Tần Hiếu Tắc gửi tới.

Anh hỏi cô khi nào trở về.

Từ sau buổi tối hôm đó, Tần Hiếu Tắc có đoạn thời gian không liên lạc với cô.

Hiện tại lại hỏi mình bao giờ về, cô thấy có chút đột ngột.

Lục Giai Ân tính toán thời gian, có lẽ sáng mai sẽ về tới nơi.

Do dự một chút, cô nhắn lại.

[ Có việc gì sao?]

Tần Hiếu Tắc trả lời: [Không có việc gì]

Sau đó thì không nhắn lại nữa.

***

Sau khi ăn cơm tối cùng với nhân viên công tác, Lục Giai Ân tự đi bộ về khách sạn.

Trời tối cũng thật nhanh, sau khi xử lý mấy việc lặt vặt, cô tranh thủ xem những bức ảnh của Tứ Tứ trong điện thoại.

Khoảng thời gian trước, mối quan hệ giữa cô và Tần Hiếu Tắc rất khó xử, cô cũng rất xấu hổ nên không dám tới nhà Tần Hiếu Tắc xem Tứ Tứ.

Mấy ngày nay bên ngoài đến một bóng mèo cũng chẳng thấy.

Suy nghĩ một lúc, Lục Giai Ân đăng nhập tài khoản giám sát.

Tần Hiếu Tắc từng đổi mật khẩu một lần, nói lần sau có nhớ Tứ Tứ thì Lục Giai Ân tự mình xem.

Nhìn màn hình giám sát, trái tim Lục Giai Ân đập thình thịch, thì ra là bị bóng dáng tên đàn ông kia hớp hồn.

Tần Hiếu Tắc khoác trên mình bộ vest, đang nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên sofa.

Một chân anh gác trên sofa, một chân thò ra ngoài. Cánh tay anh che đi đôi mắt nên không nhìn rõ cảm xúc lúc này.

Mà cái đuôi của Tứ Tứ đang không ngừng ngoe nguẩy, đi qua đi lại trước mặt anh.

Có phải anh ấy mệt mỏi quá nên nghỉ ngơi trên ghế sofa?

Lục Giai Ân đoán, lại chuyển sang nhìn Tứ Tứ.

Cô không dám nhìn quá lâu, sau khi thoát khỏi ứng dụng, cô đọc sách một chút xong đi tắm.

Sau khi dưỡng da xong cũng đã hơn 10 giờ tối.

Trước khi lên giường ngủ, Lục Giai Ân luôn cảm thấy có gì đó không ổn nên vội vàng mở lại ứng dụng.

Tần Hiếu Tắc vẫn nằm ở đó, Tứ Tứ cũng nhảy lên sofa, nép sát vào người anh.

Lục Giai Ân nhíu mày, cảm thấy vô cùng lo lắng.

Nhìn trang phục của Tần Hiếu Tắc, có lẽ đêm nay anh ấy có một bữa tiệc..

Tửu lượng anh ấy rất tốt, hầu như không bao giờ say.

Nhưng hôm nay, nhìn thấy anh say khướt nằm gục trên sofa, thật sự rất khác thường.

Nếu Lục Giai Ân không thấy thì thôi, nhưng đã thấy mà để mặc kệ thì trong lòng cô rất bất an.

Do dự một lúc, Lục Giai Ân liền gọi điện thoại cho Tần Hiếu Tắc.

Một bên chú ý màn hình, một bên nghe điện thoại.

Tút….Tút tút…

Người trên sofa vẫn không động đậy.

Thời điểm tiếng chuông sắp tắt, người trên sofa giật mình tỉnh dậy.

Lục Giai Ân thấy anh vòng tay ra sau đầu lấy điện thoại.

Đầu dây bên kia bắt máy.

Một giọng nói khàn khàn đầy lười biếng của bên kia truyền tới:” alo..”

Lục Giai Ân nói: ”Anh…”

Lời nói của cô bị cắt ngang chỉ sau một từ.

“Lục Giai Ân?”

Cô thấy tên đàn ông đang nằm trên sofa kia đột nhiên bật dậy, giọng nói cũng trở nên vội vàng hơn.

“Em tới rồi sao? Để anh ra đón em!”

Người đàn ông trong màn hình ôm trán   loạng choạng đứng dậy, nhưng chân đứng không vững lại lảo đảo ngồi xuống.

Lục Giai Ân sửng sốt, vội vàng nói: ”Em chưa về. Anh xem lúc này mấy giờ rồi?”

Tên đàn ông trên màn hình liền bất động, quay đầu xem đồng hồ, che đầu ngã xuống sofa.

Từ bên kia truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm:” Ngủ đến hồ đồ luôn, anh tưởng bây giờ đã sáng”

Không biết là do uống nhiều rượu hay không mà giọng Tần Hiếu Tắc vừa trầm lại yếu ớt, ngủ lâu còn thấy khàn khàn.

Lục Gia Ân nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, nhắc nhở: “Vậy đi ngủ đi, tạm biệt.”

Không đợi Tần Hiếu Tắc phản ứng lại, liền thẳng tay tắt điện thoại.

Sau khi tự mình xác nhận anh ấy vẫn an toàn, vậy là hết nghĩa vụ, còn chuyện lúc sau chẳng còn liên quan đến mình nữa.

Lục Giai Ân yên ổn nằm trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.

***

Ngày hôm sau, Lục Giai Ân lên máy bay từ sớm để trở về Bình thành.

10 giờ trưa thì về đến nhà.

Đang sắp xếp lại hành lý, Lục Giai Ân nghe có tiếng gõ cửa.

Cô nhìn qua mắt mèo, là nhân viên bất động sản, cô vội vàng mở cửa.

“Xin chào.” Nhân viên lễ phép đưa một tờ rơi:“Khu dân cư sắp tiến hành thử nghiệm phân loại rác, xin mờ côi xem.”

Lục Giai Ân gật đầu nhận lấy bản danh sách, cảm ơn nhân viên công tác.

Sau khi đóng cửa lại, cô nghe thấy tiếng nhân viên kia gõ cửa nhà Tần Hiếu Tắc.

Tiếng gõ cửa rất lâu, nhưng không có ai đáp lại.

Vì thế, Lục Giai Ân lại mở cửa lần nữa, nhẹ nhàng nói:” Anh ấy đang đi làm, buổi tối mới trở về.”

Nhân viên công tác liền “Ồ” một tiếng, nói:” Cô biết anh ấy sao? Vậy phiền cô nhắc anh ấy một tiếng”.

Cô gật đầu, nhìn nhân viên công tác vào thang máy.

Đang chuẩn bị đóng cửa, trái tim cô đột nhiên nhảy dựng lên.

Nếu Tần Hiếu Tắc không ở nhà, vậy mình có thể sang gặp Tứ Tứ?

Lục Giai Ân vô cùng hưng phấn nhảy lên, liền đổi giày, chạy tới trước cửa nhà Tần Hiếu Tắc.

Cô quét vân tay.

Khoá cửa mở một tiếng:” Cạch”

Lục Giai Ân cẩn thận đi vào trong, thay dép lê ở ngoài sảnh.

Trong nhà thực yên tĩnh, Tứ Tứ nằm trên nhà cây, đang không ngừng liếm hai cái trứng của nhóc.

“ Tứ Tứ?”. Lục Giai Ân nhẹ giọng kêu.

Tứ Tứ dừng liếm lại, ngó nghiêng xem âm thanh đấy phát ra từ đâu.

Nhìn thấy Lục Giai Ân, nhóc nhảy “ bụm “ từ trên giá xuống, một đường chạy tới trước cửa phòng ngủ chính, không ngừng cào vào cửa.

“ Tứ Tứ, không được cào vào cửa”.

Lục Giai Ân hốt hoảng, vội chạy tới ôm nhóc.

Vừa tiến đến cánh cửa, bước chân Lục Giai Ân dừng lại.

Cách một cánh cửa, Lục Giai Ân nghe thấy tiếng đàn ông hít thở nặng nề.

Tần Hiếu vẫn còn ở nhà?

Lục Giai Ân ngạc nhiên, tay phải nắm lấy tay cầm, nhẹ nhàng vặn.

Cửa mở.

Tần Hiếu Tắc vẫn mặc quần áo hôm qua, tuỳ ý ngã trên giường.

Khuôn mặt anh đỏ bừng, áo sơ mi nhăn nhúm mà dán vào người anh, chăn chiếu hỗn loạn ở trên bụng.

Lục Giai Ân hốt hoảng, vội chạy đến bên giường.

Không còn quan tâm gì nữa, cô duỗi tay đẩy vai người đàn ông ra.

“ Tần Hiếu Tắc?”

Mí mắt anh giật giật, chậm rãi mở ra, bên trong là đầy những tơ máu đỏ.

Lục Giai Ân kinh ngạc: ”Anh sốt rồi ___”

Còn chưa dứt lời, một cánh tay nóng rực ôm tới, đột nhiên kéo xuống.

Lục Giai Ân không kịp phòng bị mà ngã xuống, rơi vào một cái ôm nóng bỏng.

Giây tiếp theo, đôi môi ấm áp của người đàn ông liền nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Tác giả muốn nói: Ghi chú

Tôi không phải là bác sĩ có chuyên môn về bệnh tim, vậy nên cũng không thể biết bệnh nhân sau khi phẫu thuật có thể có con hay không. Cuốn truyện này chỉ dựa vào thông tin tôi tìm kiếm được và nhu cầu của cốt thôi. Trên thực tế, hãy chắc chắn làm theo lời khuyên của bác sĩ và không sử dụng cuốn truyện này làm tài liệu tham khảo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi