NGẦM MÊ MUỘI

Tần Hiếu Tắc ngoài miệng thì nói hai ngày nữa mới trở về, nhưng thực tế mùng một đã tới chúc tết nhà Lục Giai Ân rồi vội vã rời đi.

Anh tới rất sớm, còn đến sớm hơn cả nhà cậu.

Lục Giai Ân cũng không biết anh đã bỏ thời gian đi mua lúc nào, tóm lại khi anh đến chúc tết đã tặng cho người nhà Lục Giai Ân rất nhiều quà, gần như bày hết cả phòng khách.

Còn đặc biệt nói rõ trong đó có một phần tặng cho Đồng Đồng, bên trong có một bao lì xì.

Lục Giai Ân cảm thấy anh như vậy là quá long trọng, nhân lúc nhà cậu chưa tới bảo anh cầm về đi.

Tất nhiên Tần Hiếu Tắc không chịu.

Bà ngoại cũng bị một màn này dọa, liên tục nói quá quý giá không thể nhận.

Nhưng Tần Hiếu Tắc đặt đồ xuống thì lập tức chào rời đi, nói không dễ mang vì đi máy bay không tiện, coi như là cảm ơn mọi người đã tiếp đãi mấy ngày nay.

Hai bên giằng co một hồi, cuối cùng những quà tặng đó vẫn đặt ở nhà Lục Giai Ân.

Tần Hiếu Tắc đi rồi, bà ngoại trịnh trọng hỏi Lục Giai Ân có suy nghĩ gì với Tần Hiếu Tắc.

Lục Giai Ân do dự hạ: “Bọn con…… Hiện giờ là bạn bè.”

“Vẫn còn là bạn bè? Bạn bè mà chạy tới nhà chúng ta ăn Tết?” Bà ngoại cười: “Bà nhìn ra cậu ta thích con.”

Lục Giai Ân rũ xuống mắt, mím môi.

Quá khứ của cô và Tần Hiểu Tắc rất ồn ào tới mức cô cũng không thể nói rõ. Nhưng cô nhận ra, cảm giác của mình với Tần Hiểu Tắc vẫn phức tạp như cũ.

Rất khó nói ra trong vài câu.

Bà ngoại quan sát sắc mặt của Lục Giai Ân, châm chước nói: “Tuy bà thấy Tiểu Tần cũng không tệ lắm, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của thanh niên bọn con. Nếu con không thích hắn, thì cứ từ chối đi, không cần suy xét vì bà.”

Lục Giai Ân há mồm, nói nhỏ: “Bà để con suy nghĩ đã.”

Gương vỡ lại lành cũng khôngdễ dàng như vậy, hơn nữa ban đầu bọn họ là một cái gương nứt.

“Được rồi, con tự nghĩ đi.” Bà ngoại vỗ vai cô, không nói thêm gì.

*

Lục Giai Ân ở thành phố C đến mùng sáu.

Mùng bảy, cô và bà ngoại lên máy bay bay đến Bình Thành.

Mấy ngày đến Bình Thành, ban ngày Lục Giai Ân sẽ dẫn bà ngoại đi dạo khắp Bình Thành, rồi ăn vài món đặc sản của Bình Thành.

Mấy ngày kế tiếp, bà ngoại thích ứng rất nhanh, cũng không có biểu hiện ra không quen cái gì.

Buổi tối, Lục Giai Ân vẫn kiên trì chạy bộ cùng vẽ tranh.

Mà hầu như Tần Hiếu Tắc chỉ có thể gặp Lục Giai Ân vào lúc chạy bộ.

Mãi cho đến lúc này, Lục Giai Ân mới biết được Tần Hiếu Tắc đã thuyết phục bà ngoại đến đây như thế nào.

“Bà ngoại kiểm tra sức khoẻ vào thứ ba, em và bà cùng đi.”

Hôm nay khi chạy bộ xong, Tần Hiếu Tắc đột nhiên đưa danh thiếp bác sĩ Trương cho cô.

Mượn ánh đèn đường, Lục Giai Ân nhìn qua một lần, là chủ nhiệm của phòng khám chuyên biệt cho người già bệnh tật.

“Không phải em cũng phải đi khám sao? Cùng đi khám đi.” Giọng nói thản nhiên của Tần Hiếu Tắc vang lên.

“Em?” Lục Giai Ân ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tần Hiếu Tắc gật đầu: “Anh đã hẹn trước rồi.”

Lục Giai Ân vẫn có chút khó hiểu: “Nhưng em vẫn chưa tới thời gian tái khám.”

Thời gian cô tái khám là vào đầu tháng 4, tuần sau mới là cuối tháng 2.

“Thời gian cũng không chênh lệch nhiều.” Tần Hiếu Tắc mặt không đỏ nói ra lý do, “Anh nói với bà ngoại rằng lần trước em kiểm tra có vài vấn đề không chịu nói cho bà biết, muốn bà nhân cơ hội kiểm tra này khám lại cho em, kiểm tra trái tim cẩn thận.”

Lục Giai Ân hít vào một hơi, bỗng nhiên phản ứng lại: “Anh lừa bà……”

Chẳng trách bà ngoại đột nhiên thay đổi ý định muốn tới Bình Thành còn đồng ý kiểm tra sức khoẻ.

Tần Hiếu Tắc nhướng mày: “Đối với bà ngoại, chỉ có thể áp dụng lời nói dối thiện ý.”

Lục Giai Ân im lặng một lát, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, “Anh không sợ bà biết sẽ giận anh sao?”

“Sợ chứ.” Tần Hiếu Tắc ra vẻ tất nhiên nói, “Thế nên em đừng nói cho bà biết sự thật.”

Anh khẽ cười: “Nếu không bà tức giận không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau thì làm sao bây giờ?”

Bước chân Lục Giai Ân ngừng lại, hơi nhíu mày.

Vì sao Tần Hiếu Tắc lại chắc chắn mình và anh sẽ quay lại chứ.

Dù là trong lời nói hay hành động, anh luôn có dáng vẻ vô cùng chắc chắn.

Điều này khiến Lục Giai Ân có hơi hoang mang, đồng thời cũng có chút lo lắng.

Chuyện hợp lại không phải do mình quyết định sao? Vì sao đương sự là cô cũng không thể chắc chắn, còn Tần Hiếu Tắc cứ coi điều đó như là chuyện tất nhiên?

“Thứ sáu là đám cưới của Thi Tĩnh, em có đi không?” Tần Hiếu Tắc đột nhiên lêntiếng.

Suy nghĩ của Lục Giai Ân bị cắt ngang, thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Lần trước khi gặp mặt Thi Tĩnh, Lục Giai Ân đã đồng ý tới giam gia hôn lễ của cô.

Hiện nay kết hôn cũng là một sự kiện lớn, có rất nhiều chuyện vụn vặt linh tinh.

Tuy rằng Thi Tĩnh ẩn hôn, nhưng hôn lễ cũng không thể tùy tiện, đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước.

Cô ấy và chồng có gia thế tương đương, vẻngoài tương xứng, có thể nói là vô cùng xứng đôi.

Hôn lễ của hai người tổ chức ở một khách sạn có tiếng ở Bình Thàn, nghe nói mời rất nhiều khách.

Mắt Lục Giai Ân sáng lên, ngước mắt nhìn về phía Tần Hiếu Tắc.

“Trần Huề cũng theo bọn họ tới chứ?”

“Đương nhiên.” Lông mày Tần Hiếu Tắc nhếch lên, “Em không đi?”

“Không phải……” Lục Giai Ân lắc đầu.

Chỉ là, nghĩ đến những bạn bè từng chứng kiến mình và Tần Hiếu Tắc bên nhau đều ở đó, cô cảm giác da đầu có chút tê dại.

“À, chắc hẳn em sẽ ngồi chung với chị.” Lục Giai Ân suy nghĩ một chút rồi nói.

“Có lẽ vậy.” Tần Hiếu Tắc cười như không cười nhìn cô, không lắm để ý mà trả lời.

Trong lòng Lục Giai Ân trùng xuống, không hiểu sao có chút hoảng sợ.

*

Vào thứ bảy, Lục Giai Ân cũng chị gái tới hôn lễ.

Không giống với trong tưởng tượng của Lục Giai Ân, bọn cô không ngồi cùng với bàn của các cô chú, mà ngồi cùng với những người cùng lứa tuổi.

Lục Giai Ân nhìn qua một vòng, hầu như ngồi cùng bàn đều là những cô gái lạ mặt, trong lòng thầm cảm kích Thi Tĩnh đã suy nghĩ chu đáo.

Ngay khi cô nhẹ nhàng thở ra, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc.

“Ấy đây không phải là em gái Giai Ân của chúng ta sao?”

Lục Giai Ân quay đầu lại, thấy Trần Huề với khuôn mặt cười hì hì.

Chỗ của anh ta vừa khéo cùng Lục Giai Ân quay lưng vào nhau, giờ phút này ngồi nghiêng trên ghế, đang cà lơ phất phơ nhìn cô.

Lục Giai Ân cong môi cười lễ phép, chào hỏi với anh ta.

Ánh mắt liếc qua, cô không nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.

Trần Huề cười khẽ: “Chỗ tôi ở kia kìa! Đến đây chào hỏi với bạn bè, vừa hay nhìn thấy cô.”

Anh ta nói xong, chỉ chỉ sang bên phải.

Lục Giai Ân nhìn theo tay anh ta, vài gương mặt quen thuộc đập vào mắt.

Hóa ra Tần Hiếu Tắc với mấy người bạn bè quen biết ngồi cùng nhau, cách cô vài cái bàn.

Nếu không phải cố tình tìm kiếm, thật đúng là không thể chú ý tới.

“Gần đây bận gì sao?”

Trần Huề giống như một người bạn cũ đã lâu không gặp, trò chuyện với Lục Giai Ân một cách tự nhiên.

Lục Giai Ân cũng không biết anh ta biết chuyện của mình và Tần Hiếu Tắc bao nhiêu.

Nhưng thái độ Trần Huê tốt như vậy, cô cũng không nghĩ nhiều, theo đề tài hàn huyên vài câu.

Lục Giai Ngọc nhìn em gái mình với Trần Huề, rồi lại nhìn Tần Hiếu Tắc ở phía xa.

Người nọ quả nhiên là “Thân tại Tào doanh tâm tại Hán”, ánh mắt cứ hướng về em gái ở phía bên này.

Lục Giai Ngọc cười nhạt, quay đầu lại cùng cô gái khác nói chuyện phiếm.

Dường như Trần Huề rất quan tâm tới tình hình gần đây của Lục Giai Ân, dứt khoát từ đằng sau dời ghế ngồi bên cạnh Lục Giai Ân.

Đầu cũng dán lại, thấp giọng nói: “Yo cô còn chưa biết nhỉ? Quán bar của Tần ca sắp bị bán rồi.”

Lục Giai Ân sửng sốt: “Vì sao?”

Trong ấn tượng của cô, quán bar kia làm ăn vẫn khá tốt.

“Haizz, chẳng phải vì không có thời gian quản sao?” Trần Huề lắc đầu, có chút tiếc hận, “Bây giờ cậu ta bận dữ lắm, chút tiền này cũng không có tinh lực làm.”

Lục Giai Ân gật đầu, lên tiếng.

“Nhưng mà quán bar đó cô còn chưa tới nhỉ?” Trần Huề nói, cánh tay thuận thế đặt lên thành ghế của Lục Giai Ân.

Lục Giai Ân: “Chưa đến.”

Giọng nói vừa dứt, di động Trần Huề đột nhiên vang lên.

“Ấy, Tần ca cậu tìm tôi?” Anh ta cũng không kiêng dè Lục Giai Ân, trực tiếp nghe.

Không biết Tần Hiếu Tắc nói gì ở đầu bên kia, Trần Huề liếc nhìn Lục Giai Ân một cái.

“Được được được, lập tức về.”

Treo điện thoại, Trần Huề làm biểu cảm “Không thể nói”.

“Tần ca kêu tôi quay về.”

Lục Giai Ân cười cười: “Được. “

Trần Huề cất cái ghế về chỗ cũ, trước khi còn quay lại trước mặt Lục Giai Ân.

Anh ta cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai Lục Giai Ân một câu.

“Lúc rảnh rỗi đến đó ngồi một lát, rất nhanh sẽ là của người khác rồi.”

Anh ta bặm môi: “Yên tâm, hòa toàn là một quán bar nghiêm chỉnh, không có chuyện gì xấu. “

Lục Giai Ân chớp mắt chần chờ rồi gật đầu đồng ý.

“Được, có cơ hội tôi sẽ đến. “

Trần Huề hít một hơi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Cuối cũng chỉ phất tay: “Ok, tôi đi đây. “

Trần Huề rời đi không bao lâu, tiệc cưới chính thức bắt đầu.

Đây là lần đầu tiên Lục Giai Ân nhìn thấy chồng của Thi Tĩnh.

Đứng tuổi nhưng là một người đàn ông lịch sự thận trọng, thân hình cao lớn.

Mà Thi Tĩnh mặc một váy cưới màu trắng, vóc người có lồi có lõm, xinh đẹp mềm mại.

Trên mặt của hai người đều mang nụ cười dịu dàng, trông rất hạnh phúc xứng đôi.

Khi đến tiết mục trao đổi nhẫn cưới, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cảm thán của Lục Giai Ngọc.

“Không ngờ Thi Tĩnh còn kết hôn trước cả mình. “

Lục Giai Ân hơi ngẩn ra, đôi mắt nâu nhìn về phía chị gái.

Trên mặt cô chợt hiện lên vẻ cô đơn.

Sau đó lại cười rộ lên, cùng vỗ tay với những người xung quanh.

Lục Giai Ân cũng vỗ tay theo, trong lòng cũng không tự chủ nhớ tới bạn trai cũ của chị gái.

Vào bữa tiệc sinh nhật 20 tuổi của Lục Giai Ngọc, người đó bị bảo vệ ngăn ngoài cửa không thể làm gì khác đành phải trèo tường đi vào khiến cho bụi dính đầy một thân đồ trắng..

“Chị…” Lục Giai Ân cầm tay cô.

Lục Giai Ngọc cười: “Không sao, cũng qua lâu rồi. “

Lục Giai Ân gật đầu, cong cong môi “Ân” một cái thanh.

Lục Giai Ngọc ngoài miệng nói không sao, nhưng trên tay không ngừng rót rượu.

Lục Giai Ân khuyên vài lần không được, cuối cùng chỉ có lén giấu bình rượu đi.

Hầu như một bàn này toàn con gái, không có ai khác uống rượu.

Sau khi Lục Giai Ngọc không còn tỉnh táo, tưởng mình đã uống hết rượu, cũng không đòi rượu nữa, đàng hoàng ăn hết đồ ăn.

Sau khi kết thúc, Lục Giai Ngọc không thể lái xe, đành phải ngồi xe của ba trở về.

Cô mang giày cao gót nên đi bộ rất khó khăn, được Lục Giai Ân dìu lên xe.

Lục Giai Ân đỡ chị gái, thi thoảng mái tóc dài lại quét qua gương mặt cô.

Mùi hương của tóc với mùi nước hoa hòa quyện vào nhau, trong đó còn có một hương rượu nhàn nhạt.

Vừa đỡ được người vào ghế sao, Lục Giai Ngọc vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.

“Lừa đảo!”

Động tác của Lục Giai Ân dừng lại, cẩn thận vén tóc đã che khuất gương mặt chị gái ra phía sau tai.

Chỉ thấy Lục Giai Ngọc hé mắt, trên mặt có một vầng ửng hồng.

“Anh đâu có chờ đến khi em tốt nghiệp rồi lấy em. ” Cô nhỏ giọng nói mớ, một giọt nước mắt rơi xuống

Lục Giai Ân đang muốn nói cái gì đó, thình lình thấy ánh mắt liếc qua của chú trong gương, thoáng chốc kinh ngạc.

“Chị, em về đây. “

Cô cố ý nói to, đẩy vai Lục Giai Ngọc.

Lục Giai Ngọc từ từ mở mắt, phất tay: “Đi thôi, chú ý an toàn. “

“Giai Ân, để chú đưa con về?” Lục Bình Dao hỏi với vẻ nặng nề.

“Đúng vậy Giai Ân, con muốn đi đâu?” Thím ngồi trên ghế lái cũng mỉm cười nhìn về phía Lục Giai Ân.

“Không cần đâu chú, con còn có việc ạ. ” Lục Giai Ân cười, đứng thẳng người chào tạm biệt với người nhà.

Ngay khi xe của chú rời đi, điện thoại di động của cô cũng vang lên một tiếng.

Là Trâu Dư Ước hẹn cô tối đi ăn cơm chung, tiện có việc cần trò chuyện với cô.

Lục Giai Ân đồng ý, nhưng trong đầy chợt nhớ tới những lời mình nói với Trần Huề.

Cô không đoán ra, tại sao Trần Huề nói với mình chuyện quá bar.

Vì vậy vừa đi trên lề đường vừa gửi tin nhắn cho Trâu Dư Ước.

[ buổi tối ăn xong cơm mình mời cậu tới quán bar nhé? ]

Trâu Dư rep lại rất nhanh.

[??? ]

[ Cậu thất tình đấy à? ]

Lục Giai Ân nhịn không được cười rộ lên, dừng tại chỗ nhắn tin giải thích cho Trâu Dư Ước.

Nhưng vào lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng còi xe, một chiếc quen dừng ở bên cạnh cô.

Cửa sổ sau xe mở ra, khuôn mặt cau có của Tần Hiếu Tắc đập vào mắt cô.

“Nhắn tin với ai mà vui vẻ như vậy?”

Một giây sau, cửa xe bị anh đẩy ra, người bước ra.

Tần Hiếu Tắc thuận tay rút luôn điện thoại của cô, ném thẳng ra chỗ ngồi phía sau.

“Lên xe. “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi