Trái tim Tần Hiếu Tắc đập thật nhanh.
Đúng lúc này điện thoại Lục Giai Ân đột nhiên vang lên.
Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài nuốt lại những lời sắp nói ra. Lục Giai Ân mở wechat. Trưởng đoàn đang kiểm tra lại vị trí của mọi người.
Những người trong đoàn hầu hết đã lên đến đỉnh núi, vừa ăn vừa vẽ quang cảnh.
Cô gửi một tin nhắn tới.
Nói rằng cô sắp đến rồi.
Lục Giai Ân đặt điện thoại xuống nhìn về phía Tần Hiếu Tắc: “ Anh có đói không? Trong túi em có chút đồ ăn này”.
“Anh không có đói lắm, em mau ăn đi”.
Lục Giai Ân bèn lấy đồ ăn ra khỏi túi.
Cô định ăn một chút rồi tiếp tục leo núi.
Trong lúc đó, điện thoại lại một lần nữa rung lên.
Tin nhắn thứ nhất hiện ra.
[ Cô đang ở đâu vậy? Có cần tôi cầm hộ đồ không?]. Tiểu Quan nhắn tới.
Theo bản năng Lục Giai Ân liếc Tần Hiếu Tắc một cái.
Cùng lúc đó ánh mắt anh cũng liếc tới cô.
“Tiểu Quan?”. Anh cười nhạt một cái, lông mày hơi nhếch lên.
“Là người cầm túi giúp em phải không?”.
Lục Giai Ân gật gật đầu.
Nhỏ giọng giải thích với anh: “Cậu ta là nghiên cứu sinh chuyên ngành hội họa truyền thống, cùng với thầy giáo tới đây.”
Tần Hiếu Tắc cố gắng nhớ lại diện mạo của Tiểu Quan, liếc Lục Giai Ân một cái, nói: “Mau nhắn tin trả lời người ta đi”
Vì thế Lục Giai Ân phải nhắn tin ngay.
Uyển chuyển cự tuyệt lời giúp đỡ của Tiểu Quan.
Sau khi nhắn tin xong,Tần Hiếu Tắc đã xử lý xong một cái bánh mì.
Lục Giai Ân dừng một chút, cũng theo anh ăn một chút gì đó.
Sau khi nghỉ ngơi xong.
Tần Hiếu Tắc cũng không kiêng dè gì nữa.
Đem mũ và kính râm của mình nhét vào trong túi xách của Lục Giai Ân.
Sau đó vác túi lên vai.
“ Đi, lên núi thôi.”
***
Đỉnh núi Hà Sơn rất lớn, Lục Giai Ân cũng không có thấy những người khác.
Sau khi tìm được vị trí tốt, cô bắt đầu ngồi vẽ.
Lục Giai Ân lớn lên rất xinh đẹp, bây giờ còn mặc bộ đồ thể thao càng thêm nhanh nhẹn, trong sáng.
Đỉnh núi gió rất lớn.
Chiếc đuôi ngựa sau đầu cô liền tung bay trong gió, ánh mặt trời chiếu tới liền tạo một vầng sáng ở sau đầu.
Khi vẽ tranh, ánh mắt cô rất tập trung, nét bút đặt xuống vô cùng nhanh gọn, dứt khoát.
Như vậy cũng đủ cuốn hút rồi.
Không lâu sau đó.
Có rất nhiều khách du lịch ở gần đó đến xem bức tranh của cô.
Cũng có người đứng ở xa chụp ảnh cô, Tần Hiếu Tắc rất tức giận nhưng cũng không có cách nào, đành phải đứng bên cạnh che chắn cho cô.
Lục Giai Ân đến cũng khá muộn, hơn nữa lại rất tỉ mỉ trong từng nét vẽ. Chờ cô vẽ xong đã là chiều muộn rồi.
Bầu trời đầy mây, gió thổi cũng mạnh hơn trước rất nhiều.
Lục Giai Ân ngơ ngác hỏi Tần Hiếu Tắc: “Sao đột nhiên thời tiết thay đổi vậy?”.
Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay trời sẽ nắng cả ngày.
Tần Hiếu Tắc không dám chắc, giọng nói xuyên qua tiếng trống reo hò của gió trời:” Khả năng bão đã đổi hướng đổ bộ, nơi này đang chịu ảnh hưởng của hoàn lưu bão”
Lục Giai Ân có chút sợ hãi, sốt ruột nói:” Vậy chúng ta mau xuống chân núi đi”
Thành phố H nằm ở vùng duyên hải, hằng năm có rất nhiều cơn bão lớn nhỏ tạt quá.
Nếu bây giờ mưa to, đường xuống núi sẽ rất nguy hiểm.
Trưởng đoàn đã thông báo cho mọi người mau tập trung ở dưới chân núi để lên xe trở về.
Lục Giai Ân cũng đỡ hoảng loạn hơn, vội vàng thu lại dụng cụ vẽ tranh sau đó mau chóng xuống núi.
Càng lo lắng cái gì thì nó càng xảy ra.
Trên đường xuống núi thời tiết ngày càng xấu đi, không những vậy trời còn đang tối dần.
Tất cả khách du lịch đều cảm thấy sợ hãi, hoảng loạn, chỉ vội vội vàng vàng để mau xuống núi.
Việc cơn bão ập tới khiến tất cả mọi người không kịp trở tay.
” Không có việc gì đâu”. Tần Hiếu Tắc đi bên cạnh Lục Giai Ân, nhẹ nhàng an ủi.
Lục Giai Ân ngước lên, nhìn sườn mặt thanh tú của anh,lại nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh ấy, dường như anh không có lo lắng về cơn bão đang tới cả.
“ Vâng”. Cô gật đầu, nhưng chân vẫn không ngừng bước để mau xuống núi hơn.
Nhưng khi hai người họ đến giữa núi, sắc trời lại tối sầm xuống.
Bầu trời như bị mây đen nuốt trọn, vô cùng âm u. Gió mạnh nổi lên tàn sát bừa bãi, khiến tất cả cây cỏ trên núi đều phải gầm thét lên.
Trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, mây đen đã đuổi theo sát nút, gió lạnh thổi tới từng cơn như trong một bộ phim kinh dị.
Lục Giai Ân ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Con người đứng trước thiên nhiên thật quá nhỏ bé,đến nỗi chỉ cần nhìn một chút thôi cũng thấy áp lực.
“ Trời hình như sắp mưa”. Cô lo lắng nói.
Bây giờ họ còn đang ở giữa núi, không có một nơi để trú mưa, nếu như nhớ không lầm thì phải đi thêm một đoạn rất xa nữa mới đến nơi nghỉ chân.
“ Ừm”.Dáng vẻ Tần Hiếu Tắc cũng trở nên nghiêm túc.
“ Khó chịu lắm hả?”. Anh cúi đầu nhìn về phía Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu.
“ Em có mang theo ô không?”.
“ Không… không có mang theo!”. Lục Giai Ân có chút hối hận, buổi sáng cô chỉ nhớ cầm mũ đội lên đầu mà quên mang theo ô.
“ Vậy chúng ta phải nhanh lên thôi!”
Giây tiếp theo, tay cô bị anh nắm lấy.
Cô cúi đầu, nhìn tay mình được bàn tay ấm áp của anh bao bọc.
“ Để anh dắt em đi”. Tần Hiếu Tắc vội vàng giải thích, dắt Lục Giai Ân đi xuống.
Anh khẽ cử động ngón tay, biến thành mười ngón ôm trọn lấy nhau.
Lục Giai Ân không có thời gian giãy giụa, chỉ cố gắng để theo kịp bước chân của anh.
Trên đường cũng không còn nhiều du khách lắm, hai người bước đi rất thuận lợi.
Nhưng ở giữa đường,Lục Gia Ân hô hấp càng thêm nặng nề, có chút khó thở.
Bước chân Tần Hiếu Tắc chậm lại, khi đang định nói,anh bỗng cảm thấy má mình ướt ướt.
_____ Trời bắt đầu mưa.
“ Trời mưa rồi!!”
“ Chạy mau lên!”
“ Đm! Cái thời tiết chết tiệt gì vậy!”
………..
Bên cạnh những lời oán trách liên tiếp của du khách, tất cả đều lon ton bước xuống bậc thang.
Lục Giai Ân không rảnh lo quá nhiều, kéo tay hai người thúc giục.
“ Chúng ta đi nhanh lên!”
Trong phút chốc ngắn ngủi, những hạt mưa lẻ tẻ đã biến thành những cơn mưa rào nặng hạt.
Những bậc thang dưới chân càng trở nên thâm sì, trơn trượt.
Lục Giai Ân bước xuống không vững, tí chút nữa thì ngã sõng soài.
Tần Hiếu Tắc vô cùng hoảng sợ, vội giữ chặt cô.
Anh dừng lại, đôi lông mày nhíu lại nhìn về phía Lục Giai Ân. Lo lắng nói: “Bức tranh của em sẽ ướt mất!”
Lục Giai Ân giật mình, không nghĩ anh sẽ để ý đến cái này.
Cô lắc đầu: “Không sao _____ Anh làm cái gì vậy?”
Lục Giai Ân trợn mắt, ngơ ngác khi thấy hành động tiếp theo của Tần Hiếu Tắc.
Chỉ thấy anh đưa túi xách cho cô cẩm, liền cởi áo hoodie của mình ra.
Bên trong anh giờ chỉ còn chiếc áo phông ngắn tay, trong cơn mưa tầm tã càng thêm lạnh lẽo.
“ Không cần!”. Lục Giai Ân nhìn thấu ý định của anh, vội vàng ngăn cản lại.
Không nói một lời, anh liền cầm lấy túi xách đeo lên mình, vội vàng mặc áo hoodie trở lại.
Không đến một giây, vạt áo trước ngực anh liền phồng lên trông thấy, cùng với khuôn mặt tuấn tú của anh thật không xứng đôi.
Lục Giai Ân chớp chớp mắt, má có chút rát, nói: “Hiếu Tắc, đó chỉ là một bức tranh thôi”
Tần Hiếu Tắc dường như không nghe thấy, đưa tay kéo mũ áo khoác thể thao của Lục Giai Ân xuống,sau khi kéo chặt hai dây mũ, anh khẽ chạm vào mặt cô.
“ Dưới đất khá trơn,để anh cõng em đi”
Nói xong liền ngồi xổm xuống trước mặt Lục Giai Ân để lộ bả vai rộng đầy vững chắc của mình trước cô..
Tuy áo khoác Lục Giai Ân có mũ nhưng áo hoodie của anh thì không có.
Chỉ sau một thời gian ngắn thôi tóc của anh đã ướt đẫm. Nước mưa cứ men theo thái dương mà rơi xuống khiến gương mặt anh đầy nước mưa.
Lục Giai Ân sụt sịt, ngoan ngoãn trèo lên lưng anh.
“ Vâng”. Cô ghé vào cổ anh nói, thế nhưng lại bị tiếng mưa lớn kia át đi.
Tần Hiếu Tắc hơi nghiêng đầu, một tay đỡ Lục Giai Ân, tay kia liền che trước ngực.
Tốc độ của anh rất nhanh, giống như lướt đi trong gió vậy.
Lục Giai Ân ôm lấy cổ anh, ngơ ngác nhìn anh cõng cô vượt qua hết khách du lịch này đến khách du lịch khác.
Thi thoảng, cô còn nghe thấy mấy lời hâm mộ hoặc ghen tị của mấy khách du lịch kia.
Bậc thang trên núi rất gồ ghề khiến cả người xóc nảy lên.
Trái tim Lục Giai Ân cũng theo từng bậc thang mà lên xuống, run run khi không tìm thấy nơi để đặt xuống.
Mưa ngày càng lớn, gió thì gầm rú ác liệt hơn.
Ngọn núi sau lưng như thoắt ẩn thoắt hiện dưới mưa bụi mờ mịt, là khi chìm đắm trong sắc trời đen mị hoặc, vừa là thực nhưng cũng rất mờ ảo.
Trong một khoảnh khắc, dường như chỉ có Tần Hiếu Tắc mới thực sự là điểm tựa, là người đáng tin nhất trong thế giới rộng lớn này.
Lục Giai Ân cúi đầu, ngửi lấy mùi hương của anh xen lẫn với mùi mưa của trời đất, thật mát lạnh.
Cô không khỏi siết chặt vòng tay, muốn ôm chặt lấy lồng ngực anh để sưởi ấm.
Không biết đã qua bao lâu, cô thấy Tần Hiếu Tắc cõng mình đến một hành lang nhỏ của cửa hàng.
Bởi vì cơn bão đột nhiên ập tới nên rất nhiều khách du lịch bị kẹt ở đây.
Một hành lang nhỏ thôi nhưng giờ phút này lại chật ních người.
Nơi này cách chân núi cũng không xa lắm hơn nữa đường xuống núi cũng rất bằng phẳng.
Những bộ phận chịu trách nhiệm đã chuẩn bị xe để đưa bọn họ xuống núi.
Lục Giai Ân được anh đỡ ngồi lên bậc đá, yên lặng lắng nghe những tin tức mà Tần Hiếu Tắc hỏi những người xung quanh.
“ Vâng”. Cô ngẩng đầu, hướng về phía Tần Hiếu Tắc nở một nụ cười.
Tần Hiếu Tắc sửng sốt, khẽ ngồi xuống cạnh cô.
Đột nhiên điện thoại của Lục Giai Ân vang lên.
Là thầy Lý gọi tới, cô đơn giản kể lại tình huống của chính mình bây giờ.
Biết mọi người đều đang ở trên xe đợi cô, Lục Giai Ân nói họ mau đi trước đi, không cần chờ nữa.
“Nhưng mà……”. Thầy Lý có chút do dự.
“ Thầy Lý, mọi người mau đi đi, chậm một chút thì sẽ bị kẹt xe mất”. Lục Giai Ân nhẹ nhàng thúc giục: “Em đang ở cùng bạn mà, sẽ mau có người tới đón bọn em thôi, mọi người cứ yên tâm đi”.
Lý Nhiễm chần chừ mãi mới đáp ứng, chỉ khi nói sẽ liên lạc lại sau mới kết thúc cuộc gọi.
“ Bọn họ trở về rồi?”. Tần Hiếu Tắc chờ cô nói xong mới dám hỏi.
Lục Giai Ân gật gật đầu, tay nắm lấy điện thoại di động.
“ Vậy em cùng anh trở về đi, chủ khách sạn sẽ đến đón chúng ta”. Tần Hiếu Tắc vẻ mặt đứng đắn nói: “ Ngày mai em có hoạt động gì? Anh sẽ đưa em qua đó”
Lục Giai Ân cắn môi, quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “ Đến tham quan phòng trưng bày nghệ thuật”
Tuy giọng nói anh rất bình thường, nhưng tim cô lại đập rất nhanh. Trong lòng rất bất an, dường như sắp có chuyện không hay xảy ra.
Cảm giác này càng trở nên rõ ràng hơn khi hai người thuận lợi trở về căn phòng đã từng ở.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đẩy vào trong phòng tắm.
“ Bên trong có áo choàng tắm cùng với đồ lót dùng một lần, em tự thay đi”. Tần Hiếu Tắc nhanh chóng nói.
Sau đó thì một tiếng: “Ầm!”, cửa liền đóng lại. Lục Giai Ân rất do dự nhưng vẫn quyết định tắm cái đã, có chuyện gì thì để nói sau.
Cô nhanh chóng tắm bằng nước ấm, sau đó mặc chiếc áo tắm dài vào.
Trong phòng tắm không có máy sấy nên chỉ có thể quấn tóc bằng khăn bông.
Lục Giai Ân vừa mở cửa đi ra liền nghe thấy tiếng máy sấy tóc ong ong.
Khi nhìn thấy hành động của Tần Hiếu Tắc, bước chân cô khẽ dừng lại.
Mái tóc Tần Hiếu Tắc vẫn còn ướt sũng, nhưng anh lại lấy máy sấy để làm khô bức tranh của cô.
Một phần bức tranh của cô đã bị ướt phần trên, hình đám mây cũng bị mờ mất một góc.
Lục Giai Ân vội vàng đi tới, lấy máy sấy tóc ra khỏi tay anh, tắt đi.
“ Không sấy nữa sao?” Tần Hiếu Tắc sửng sốt. Lục Giai Ân lắc đầu: “ Không sao đâu”.
Ướt thì ướt, dù sao cũng chỉ là một bức tranh.
Nhìn mái tóc ướt sũng của anh, Lục Giai Ân cắn môi, lại bật máy sấy lên, kiễng chân sấy tóc cho anh.
Tần Hiếu Tắc giật mình, trong lòng có chút chua xót.
Động tác này đã rất nhiều năm Lục Giai Ân không có làm.
Khóe miệng hơi nhếch lên, anh cúi người xuống thành thật để Lục Gia Ân sấy.
Tóc của anh rất ngắn, có vài phút ngắn ngủi thôi mà đã khô cong rồi.
Lục Giai Ân vừa mới tắt máy, anh liền bật dậy ôm lấy vòng eo của cô.
Lục Giai Ân có chút giật mình,cô vô thức nghiêng người về phía trước, chiếc áo choàng tắm gần như dính chặt vào người anh.
Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, dường như có tiếng tia lửa nổ lách tách trong không trung.
Màn đêm yên tĩnh, ánh trăng dịu nhẹ.
Ánh mắt Tần Hiếu Tắc nhìn cô đầy sự nóng bỏng, trong lòng thì không ngừng cuộn sóng.
Chiếc hầu kết trên cổ khẽ trượt lên trượt xuống.
Giây tiếp theo, anh liền cúi người xuống.
Đôi môi ấm áp dần ghé sát lại.
Lần này, Lục Giai Ân không còn trốn tránh.
Khoảnh khắc hô hấp không ngừng cuốn lấy nhau, cô khẽ nhắm mắt lại.