NGẮM TẬN NON SÔNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Qua tường viện, tiếng đàn không hầu văng vẳng vọng ra. Mục vương Dương Diệp thích nghe không hầu. Vệ Trường Hiên không biết khúc nhạc kia là khúc gì. Chàng quỳ trên tuyết đã lâu lắm, không chỉ đôi chân mất đi tri giác mà ngay cả đầu óc cũng bắt đầu lộn xộn.
Những thế tộc tầm thường muốn bái kiến Mục vương thì theo lệ thường, phải trình lên danh thiếp, đương nhiên còn có hộp gấm đựng lễ vật. Những lễ vật đó đều là thứ vô giá trên đời, nếu là người xa hoa lãng phí thì ngay cả hộp gấm cũng đúc từ vàng ròng, tốn vô vàn tâm huyết, chẳng qua cũng chỉ để được nhìn mặt Vương gia một lần thôi.
Vệ Trường Hiên chẳng có cái gì dùng làm lễ vật, danh thiếp cũng chẳng thể tự viết ra, đương nhiên không đến lượt được truyền. Chàng chỉ có thể lặng lẽ quỳ bên ngoài, nhìn cánh cổng đóng chặt, trong lòng uể oải, tuyệt vọng.
"Này." Bỗng nhiên, cẳng chân bi người ta đá một nhát, "Vương gia triệu kiến, còn không mau đứng lên."
Vệ Trường Hiên sực tỉnh, nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, suýt nữa thì ngã nhào. Tên tiểu tư đến truyền tin không kiên nhẫn đợi chàng, quay người đi thẳng vào trong. Vệ Trường Hiên đành lê đôi chân tê cứng bước theo gã.
Trong vương phủ trọng diêm đấu củng (1), khí thế phi phàm. Vệ Trường Hiên không dám nhìn nhiều, chỉ cúi đầu đi theo tiểu tư, vòng qua mấy góc hành lang, đến trước một phụ điện, rồi nghe tiếng gã vào trong bẩm báo, "Vương gia, người đến rồi."
"Bảo hắn vào đây."
Kia hình như là giọng của Mục vương. Vệ Trường Hiên bỗng nhiên có chút hốt hoảng. Chàng thấp thỏm vào trong điện, cúi đầu bái lạy, "Ty chức thuộc Nam quân Thần Võ vệ, Vệ Trường Hiên, khấu kiến vương gia."
Mục vương chưa cho chàng bình thân, chỉ lạnh nhạt nói, "Hóa ra là người của cấm quân. Nghe nói ngươi quỳ ngoài cửa phủ của bổn vương vài canh giờ, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Ty chức...." Vệ Trường Hiên kịc động trong lòng, hai tay trên mặt đất cũng không kìm được mà run rẩy, "Ty chức cả gan muốn cầu xin vương gia, điều ty chức gia nhập Tả Kiêu vệ."
Tuy Tả Kiêu vệ hiện nay mang danh nghĩa là vệ đội của hoàng gia nhưng kỳ thực đều do Mục vương quản lý. Tả Kiêu vệ giống như thân binh của vương phủ hơn, khác xa các vệ đội còn lại.
Nghe thiếu niên thỉnh cầu, Dương Diệp lại bật cười một tiếng, nghe không rõ hàm nghĩa, "Cấm quân Thần Võ vệ, sau này có thể được thăng chức thành Ngự Lâm quân, vì sao ngươi lại phải xin vào cái chốn không ra gì như Tả Kiêu vệ?"
"Bởi...bởi vì...."
Khi Vệ Trường Hiên còn đang lắp bắp, Dương Diệp đã cất giọng ngắt lời chàng, "Nghe nói hôm qua ở bãi săn hoàng gia, hoàng thượng ưng ý một thiếu niên cấm vệ, muốn đưa hắn đến Nhạn Đình, chắc là ngươi rồi?"
Vệ Trường Kiên bất chợt kinh hãi. Chàng không ngờ Mục vương đã biết rõ ý đồ của mình từ đầu đến cuối, lại càng không nghĩ những việc nho nhỏ bên cạnh hoàng đế, hắn cũng nắm rõ như lòng bàn tay.
"Là ty chức...."
"Ngẩng mặt lên xem nào."
Thiếu niên quỳ trên đất nghe vậy, cuối cùng mới hơi ngước mặt lên, lần đầu nhìn thấy dung mạo của Mục vương trong điện. Mục vương thân hình cao lớn, một hàng ria mỏng trên môi, trong tay cầm cây đàn không hầu, gảy thử vài âm, sau đó mới liếc sang chàng. Cặp mắt ấy vô cùng sắc bén, tựa như loài hùng ưng, khiến Vệ Trường Hiên bị xuyên thấu đến chết đứng.
"Đúng là diện mạo không tồi." Mục vương có chút nghiền ngẫm nói, "Chẳng trách được Dương Giải vừa mắt ngươi."
Vệ Trường Hiên đang ngẫm nghĩ ý nghĩa lời đó thì lại nghe hắn nói, "Ngươi đến cầu xin ta là muốn được sắp xếp vào Tả Kiêu vệ, không phải đi Nhạn Đình nữa, đúng không?"
"Vương gia minh giám. Nếu vương gia thu nhận ty chức làm người của mình, sau này ty chức nhất định làm trâu làm ngựa, vượt lửa băng sông, muôn chết không chối từ."
Dương Diệp nâng niu vuốt ve cây đàn trong lòng, chậm rãi nói, "Nhạn Đình tuy thanh danh chẳng ra sao, nhưng nếu được đế vương ân sủng thì biết đâu lại một bước lên trời. Ngươi cần gì phải trải qua những ngày khổ ải trong quân ngũ."
Thiếu niên nở nụ cười khổ, "Ty chức thà rằng chỉ làm tên lính quèn trong quân chứ không dám mơ đến cơ hội một bước lên trời này."
Dương Diệp im lặng một hồi, gật đầu, "Thằng bé này cũng khá thú vị đấy." Hắn thoáng dừng, lại nói, "Nhưng ngươi còn chưa đủ tư cách khiến ta với hoàng đế tranh nhau. Ta cũng không muốn quản việc của ngươi. Ngươi đi đi."
Lời cự tuyệt bất ngờ, thẳng thắn đến không kịp đề phòng, khiến Vệ Trường Hiên gần như quay cuồng cả đầu óc. Chàng cắn chặt răng, cố gắng nở nụ cười, ngẩng đầu lên nói, "Bây giờ ở thành Kiến An, ngay cả đứa bé còn để tóc trái đào cũng biết hát câu đồng dao : Mục như thanh phong, trời có chín tầng, hoàng tước ở tây, kim ô ở đông. Khắp thiên hạ có ai lại không biết địa vị của vương gia quan trọng nhường nào."
Bốn câu mục như thanh phong đó quả thật là bài đồng dao văng vẳng bên tai mỗi người. Từ khi triều Đại Chiêu diệt Cảnh Viêm, sửa tên đô thành Kiến Mặc thành Kiến An, hoàng thành Kiến An ở phía tây, còn phía đông là Mục vương phủ. Có thể thấy, ngay cả trong mắt lũ trẻ con, Mục vương cũng là Kim Ô sáng ngang với nhật nguyệt, còn hoàng đế chẳng qua là con hoàng tước mà thôi.
Chàng dồn hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt Mục vương, "Ngày đó ở Y Lan viện, Vương ngự sử chỉ vì vài câu nói mà bị bẻ cành liễu tại trận. Vương ngự sử dù sao cũng là thân cữu của hoàng thượng, nhưng vương gia cũng không để ý lời ra tiếng vào. Ty chức chỉ là một cấm vệ nho nhỏ, bé như con kiến, đâu đến mức vương gia phải 'tranh giành' với hoàng thượng."
Chuyện xảy ra ở Y Lan viện mấy tháng trước, chẳng biết Vương ngự sử đã nói gì chống đối Mục vương, Mục vương tiện tay bẻ một cành liễu, đưa cho lão. Vương ngự sử còn ngu dốt không hiểu duyên cớ làm sao, ai ngờ ngày hôm sau, lão và cả gia quyến đã bị trục xuất khỏi Kiến An. Bẻ liễu đương nhiên có nghĩa đưa tiễn. Mục vương không hề khách khí, thẳng tay tiễn lão đến Nam Cương.
Trên gương mặt lạnh lùng của Dương Diệp bỗng hiện lên nét cười đầy bí hiểm. Hắn nhìn thiếu niên kia lần nữa. Những lời nói nghe chừng lỗ mãng, nhưng thật ra đều có trước có sau, thể hiện lòng gan dạ, sáng suốt, chỉ tiếc tâm tư vẫn còn nông cạn. Hắn đặt cây đàn không hầu xuống, chậm rãi nói, "Ngươi cũng biết bản thân mình chỉ là con sâu cái kiến. Bổn vương hà tất phải vì tính mệnh của con kiến như ngươi mà hao phí tâm sức?" Hắn cười lạnh rồi phất tay.
Vệ Trường Hiên biết mình không thể tiếp tục nài nỉ nữa. Tuy trong lòng không cam tâm nhưng còn biết làm sao. Chàng chỉ đành khấu đầu, bước ra khỏi cửa.
Ra khỏi phụ điện, tuyết đã ngừng rơi, khắp nơi tĩnh mịch. Vệ Trường Hiên cảm thấy lo lắng, đang định đi đường cũ để rời vương phủ thì chợt thấy một bóng người nho nhỏ đang quỳ sụp ở bên cạnh hành lang. Đó là một đứa bé không cao lắm, mặc cẩm bào trắng xóa như sương, gần như hòa cùng cảnh tuyết.
Vệ Trường Hiên không đoán được thân phận y, nhưng nhìn y quần áo mỏng manh, không kìm được mà nói, "Ngươi ở đó làm gì? Không lạnh sao?"
Nghe giọng nói, đứa bé kia bò dậy, xoay người. Nhìn thấy gương mặt đó, đáy lòng Vệ Trường Hiên giật thót một tiếng. Trên khuôn mặt vẫn còn những nét trẻ con là một đôi đồng tử không hề có ánh sáng. Y là một người mù.
Bất chợt, chàng nhớ đến một lời đồn. Nghe nói, ấu tử của Mục vương Dương Diệp bị mù hai mắt từ nhỏ, rất được Mục vương yêu thương, chẳng lẽ chính là người này sao?
"Ngươi là ai?" Đứa bé lên tiếng hỏi.
"Ta...Ta tên là Vệ Trường Hiên." Vệ Trường Hiên lặng lẽ đến gần một chút, không kìm được mà đánh giá một phen. Bộ dạng người kia ước chừng mới hơn mười tuổi. Làn da trắng nõn đến gần như trong suốt. Có lẽ vì đứng trong tuyết quá lâu nên đôi môi nhợt nhạt không còn màu máu.
"Ngươi là tiểu công tử của vương phủ sao? Vì sao lại đứng một mình ở đây?"
Đứa bé nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh trong trẻo nói, "Ta nghe tiếng chim kêu. Ngươi có nghe thấy không?"
Vệ Trường Hiên có chút ngỡ ngàng, tĩnh tâm lắng nghe một chút, quả nhiên có tiếng chiêm chiếp rất nhỏ. Chàng lần theo tiếng kêu đó, tìm kiếm trong các bụi cỏ bị tuyết che phủ, thấy môt cái tổ chim lấp ló sắp bị chôn vùi. Trong đó có ba con chim non chưa mọc đủ lông. Một con đã im lìm không phát ra tiếng, hai con còn lại há ngoác cái mỏ vàng, nhìn như đang nhao nhao kêu khóc.
"Là một tổ chim rơi từ trên cây xuống, chắc là bị tuyết đọng làm rơi." Vệ Trường Hiên nói với đứa bé kia, "Chỉ có hai con chim nhỏ thôi."
Đứa bé quay đầu về phía chàng, kinh ngạc nói, "Chim non trông như thế nào?"
Vệ Trường Hiên nghẹn lời không biết nói sao. Chàng thầm nghĩ, sau đó cẩn thận bưng một con lên, đưa đến tay đứa trẻ, "Cho ngươi sờ thử. Nhẹ một chút nhé, con chim này còn nhỏ lắm."
Đứa bé vươn một đầu ngón tay, run rẩy chạm khẽ lên lớp lông tơ một chút, rồi lập tức rụt về.
Vệ Trường Hiên thấy y có vẻ e ngại, liền an ủi nói, "Nó hãy còn nhỏ, sẽ không làm ngươi bị thương đâu, đừng sợ."
Đứa bé nghe vậy, lại lần nữa dùng ngón tay, sờ qua sờ lại trên người con chim nhỏ. Chim nhỏ dùng cái mỏ non nớt mổ mổ vài cái lên tay y. Hình như cảm thấy châm chích, đứa bé híp mắt nở nụ cười, "Hóa ra miệng chim nhọn."
Vệ Trường Hiên nhặt tổ chim từ trong tuyết lên, lại nhìn tán cây trên đầu, "Chim mái quay về mà không thấy nó, nhất định sẽ rất lo lắng. Chúng ta nên đặt tổ chim về đó thôi."
"Đúng vậy. Không có mẹ, tội nghiệp làm sao." Đứa bé cúi đầu, nhẹ giọng phụ họa.
Qua một trận tuyết, thân cây trơn trượt, nhưng cũng không làm khó được Vệ Trường Hiên. Chàng ngậm vành tổ chim vào miệng, hai chân bám lấy thân cây, di chuyển nhanh nhẹn, mới hai ba cái đã lên tới nơi. Đặt tổ chim vào một cành cây vững trãi rồi, chàng mớ thả lỏng tay, trượt dần từ trên cây xuống, lưu loát vô cùng.
Tiểu công tử không thấy động tác của chàng, chỉ ngơ ngác hỏi, "Xong chưa?"
Vệ Trường Hiên gật đầu, "Rồi."
Tiểu công tử nhẹ nhàng nói, "Từ trước đến nay, ta không biết chim chóc trông như thế nào. Bọn họ không cho ta sờ vào chúng."
"Bọn họ" chắc là để chỉ đám tôi tớ vẫn chăm sóc y thường ngày. Vệ Trường Hiên cảm thấy trong lòng khẽ động, liền nói với y, "Tiểu công tử, về sau những thứ nho nhỏ thế này, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ mang đến cho ngươi sờ, thấy sao?"
Đôi mắt tiểu công tử tựa như một đầm nước, trong veo mà không có ánh sáng. Y kinh ngạc hỏi Vệ Trường Hiên, "Thật không?.....Ngươi....có thể ở lại bên cạnh ta sao?"
Vệ Trường Hiên còn chưa trả lời, một âm thanh trầm trầm chợt vang lên sau lưng, "Diễm nhi, vị này thuộc cấm quân Thần Võ vệ, sao có thể chơi bời với con cả ngày được."
Vệ Trường Hiên kinh hãi quay đầu, thấy Mục vương đang đứng bên hành lang, nhìn hai người bọn họ. Không biết bao lâu sau, chàng mới cuống quýt quỳ xuống.
Tiểu công tử mò mẫm đi vài bước về phía trước, ấp úng gọi một tiếng "Phụ vương."
Mục vương cũng không nhìn Vệ Trường Hiên, chỉ nói với đứa bé kia, "Những người bình thường đi theo con đâu? Sao lại để con chạy đến đây một mình?"
Tiểu công tử không đáp, trong đôi mắt trống rỗng lại hiện vẻ sầu bi, lí nhí nói, "Phụ vương, ban cho con người này đi." Y tưa như đứa trẻ vòi vĩnh đồ chơi, dáng vẻ tội nghiệp, "Các ca ca sau mười tuổi đều có người hầu chơi cùng, sao con lại không có. Con muốn người này thành người hầu của con."
Bởi vì tôn thất vương gia có nhiều người mang huyết tống Hồ tộc, bọn họ đương nhiên cũng giữ nhiều tập tục người Hồ. Ngoài thư đồng để đọc sách ra, con cháu quý tộc còn có cả người hầu để luyện võ.
Tuy rằng phải theo hầu như nô bộc, nhưng trước mắt, Vệ Trường Hiên thà tình nguyện làm người hầu cho vị công tử này, còn hơn bị nhét vào chỗ như Nhạn đình chốn hậu cung.
Chàng khẩn khoản nhìn về phía Mục vương, chỉ thấy Mục vương sầu bi đáp lời đứa bé, "Diễm nhi, các ca ca con phải tập võ, cưỡi ngựa, bắn cung, đương nhiên cần người hầu. Nhưng con thì....không cần."
Những lời này như nhát dao đâm trúng tim đứa trẻ. Thân hình bé nhỏ của y lung tay gần như sắp ngã xuống. Vệ Trường Hiên cảm thấy không đành lòng, lại có chút nghi hoặc. Chàng nghĩ hình như những lời đồn mình nghe được không đúng lắm. Mục vương đúng là có phần thương tiếc đứa con nhỏ này, nhưng vẫn còn nhiều cảm xúc phức tạp mà chàng không nhận ra.
"Phụ vương...." Đứa bé cất tiếng gọi, không giống như làm nũng, mà đang tuyệt vọng khẩn cầu. Y mò mẫm đi về phía trước, tựa như muốn nhào vào lòng phụ thân, nhưng Mục vương lại không bước đến đón, chỉ đứng ở hành lang ngoài hiên, nhìn y bằng ánh mắt lạnh giá.
"Cẩn thận....." Vệ Trường Hiên vừa định lên tiếng nhắc nhở nhưng đã muộn. Tiểu công tử vấp phải một rễ cây lồi lên trên đất, ngả sấp xuống.
Lúc ngã, trán y va phải hòn đá, máu tươi nhỏ giọt từ trên vầng trán trắng nõn kia. Vệ Trường Hiên quỳ phía sau y, không biết y bị thương thế nào, chỉ thấy vài giọt máu đỏ thẫm tí tách rơi xuống sân, tựa như hồng mai nở rộ trong tuyết.
Mục vương lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt hờ hững, không có chút thương xót nào, nhìn đứa con của mình. Mà tiểu công tử cũng không khóc lóc như những đứa trẻ bình thường. Nước mắt chậm rãi tràn ra khỏi đôi mắt trong veo, "Phụ thân, con chẳng có gì cả....." Y không lau máu trên trán, cũng không muốn bò dậy khỏi tuyết, chỉ thì thào lặp lại câu trên, "Con không có gì cả......"
Gương mặt lạnh băng của Dương Diệp bấy giờ mới có chút rung động. Không biết hắn nghĩ tới điều gì, cuối cùng lặng lẽ thở dài, quay sang Vệ Trường Hiên.
Vệ Trường Hiên vội vàng đỡ tiểu công tử lên, thấy vết thương trên trán y không sâu lắm, nhưng máu chảy đầm đìa, nhìn hơi đáng sợ.
Có lẽ thấy phản ứng của chàng đủ nhanh nhẹn, Mục vương gật đầu một cái, "Sau ngày ngươi là người hầu, bầu bạn cùng Diễm nhi." Hắn dừng một chút rồi nói. "Rồi sẽ có người dạy ngươi quy tắc trong phủ. Còn giờ thì đưa nó về đi."
Vệ Trường Hiên ôm đứa bé nên không thể hành lễ, chỉ kích động khom người nói, "Đa tạ vương gia. Ty chức...." Chàng còn chưa nói hết, Mục vương đã dứt khoát quay đi không chút lưu tình.
Đứa bé trong lòng chàng nhắm chặt hai mắt, bàn tay vần vò vạt áo.
Vệ Trường Hiên nhìn dòng máu đỏ uốn lượn trên trán y, lại cúi đầu nhìn những đóa hoa mai mở rộ trên tuyết, lòng đầy thương tiếc, lại buồn bực nghĩ, máu của vị công tử này đã cứu ta một mạng.
Đứa bé không biết chàng nghĩ gì, chỉ nhắm mắt khẽ hỏi, "Giờ ngươi là của ta sao?"
Vệ Trường Hiên gật đầu, "Vâng."
Tiểu công tử hỏi lại, "Ngươi vẫn có thể ở lại bên ta sao?"
Vệ Trường Hiên ôm y, lại gật đầu, "Đương nhiên rồi."
Khắp mặt tiểu công tử lấm lem đầy máu và nước mặt, nhẹ nhàng cong khóe miệng. "Được, chúng ta quay về thôi."


(1) Trọng diêm đấu củng
Trọng diêm là dạng kiến trúc có một mái nhà trang trí bao quanh một tòa nhà bên dưới mái nhà thật. Vì nó không tương ứng với bất kỳ bộ phận nội bộ nào, cho cảm giác có nhiều tầng hơn thực tế.
Đấu củng là một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi