NGẮM TẬN NON SÔNG

Mọi người ngẩn ra một lúc, rồi lập tức nhào lên tranh cướp. Số lượng hạt dưa vàng rất lớn, cuối cùng ai nấy đều vơ được một nắm nặng trịch thắt lưng. Đám phó dịch bị sự hào phóng của tiểu công tử này làm cho kinh hãi. Ngay cả những vị vương hầu xa xỉ hào hoa bậc nhất thành Kiến An cũng chưa từng nghe họ tùy tiện thưởng vàng cho hạ nhân.
Phương Minh đứng ôm cái khay trống mà cũng giật mình. Phương gia đời đời làm quản sự trong vương phủ, từ bé hắn đã nghe phụ thân nói các vương hầu có kết cấu khổng lồ, quan hệ phức tạp, nhưng cách cai trị nhìn chung đều là dùng lợi để dụ dỗ, dùng uy để đe dọa. Những lời đó nghe thì đơn giản nhưng hóa ra chẳng dễ chút nào. Đến lúc này, tận mắt nhìn đám phó dịch từ bộ dạng lười biếng trở nên hừng hực tinh thần, tranh nhau quỳ xuống bên chân Dương Diễm mà dập đầu tạ ơn, hắn mới hiểu hóa ra đây là đạo cai trị của vương tộc.
Đêm trung thu diễn ra vô cùng náo nhiệt, mấy vò rượu hoa quế được bưng ra không còn giọt nào. Lũ tôi tớ được thưởng rươu, thưởng tiền, đương nhiên hết sức vui sướng. Sau khi giải tán hế, chỉ còn lại Dương Diễm nở nụ cười uể oải trong bóng đêm. Y dựa lưng vào ghế, sắc mặt như đang chán chường.
"Công tử, chỗ hạt dưa vàng này đều do Lạc Lan cô cô mang đến mấy ngày trước. Ngài ban thưởng hết cho đám hạ nhân như vậy không thấy xót sao?" Phương Minh gượng gạo cười, "Trước giờ ngài còn chưa từng hào phóng với ta như vậy."
Dương Diễm chẳng nói gì. Vệ Trường Hiên im lặng suốt buổi tối, cuối cùng mới lạnh nhạt mở miệng, "Cái chân giò hun khói trung thu năm trước, ta chỉ ăn được hai miếng, công tử chẳng được một miếng, vào bụng ngươi cả đó thôi."
Nếu người khác nghe thấy thì nhất định sẽ nói, chân giò làm sao sánh với vàng bạc. Nhưng Phương Minh thì chẳng thể phản bác. Hắn biết bây giờ họ có tiền có của, số vàng đem thưởng kia chỉ là cái móng tay. Nhưng giờ này năm trước, bọn họ chỉ có một khúc chân giò.
"Phương Minh, hôm nay ngươi mệt nhọc cả ngày rồi, nghỉ sớm chút đi." Dương Diễm quay sang cười với hắn.
"Nhưng mà...." Phương Minh hơi ngập ngừng, định nói nếu ta đi thì ai hầu hạ công tử nghỉ ngơi.
Vệ Trường Hiên đương nhiên biết hắn lo cái gì, liền vẫy tay, "Cứ đi đi, ở đây có ta rồi."
Đợi Phương Minh rời đi xong, Dương Diễm mới thong thả đứng lên, nói khẽ, "Ngồi suốt buổi tối, mệt thật."
Vệ Trường Hiên cười một tiếng. Cả bữa tiệc hôm nay, chàng chỉ đứng sau lưng Dương Diễm, nhìn y lạnh nhạt ngồi kia, thong thả nói cười với từng người, rồi được vây trong vô số lời tạ ơn. Khi ấy, chàng chợt có cảm giác Dương Diễm quá mức xa lạ. Y cứ như đang ngồi ở vị trí cực cao, ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh vậy. Ai ngờ một câu nói vừa này đã đánh đổ hết hình tượng. Dương Diễm vẫn là đứa trẻ mà chàng biết, còn ban nãy chỉ là giả vờ để hù dọa kẻ khác mà thôi.
"Nói đi, thật ra mấy thùng vàng bạc kia chẳng phải Lạc Lan cô cô mang đến đâu nhỉ." Vệ Trường Hiên thấp giọng, "Người đi theo Thác Bạt công vào kinh, sao mà gióng trống khua chiêng mang theo nhiều tài vật như thế được. Chắc hẳn Thác Bạt công mượn danh nghĩa của Lạc Lan cô cô để tặng cho ngươi đúng không?"
Dương Diễm cũng hiểu điều đó. Y không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
"Nghe nói ông ấy còn tặng cho Dương Quyết mười mấy con tuấn mã ở cực tây. Với thân phận của ông ấy thì chẳng cần nịnh bợ Dương Quyết làm gì. Tặng lễ hậu hĩnh như vậy là muốn hắn đối xử tốt với ngươi thôi." Vệ Trường Hiên cảm thán, "Ta đoán trong lòng Thác Bạt công vẫn rất lo cho ngươi."
"Chắc thế." Dương Diễm khẽ thở dài, "Ông ngoại là người trọng sĩ diện, không muốn ta sống khó khăn. Hoặc là ông ấy cảm thấy có lỗi với mẹ ta."
Y cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, "Dù thế nào đi nữa, trước mắt chúng ta cũng thật sự cần đến những thứ này. Mấy ngày nữa, ta giao cho Phương Minh mấy gói bạc, viết danh thiếp, đưa tới các vị đô úy ở Vũ Lâm vệ."
Vệ Trường Hiên ngẩn ra, "Đưa cho bọn họ làm gì?"
Dương Diễm bật cười, vừa nhẹ nhàng vừa chua xót, "Ta biết Trần Thiệu muốn đề cử ngươi gia nhập Vũ Lâm vệ. Tuy biết hắn là cháu của Vũ Lâm đại tướng quân, lời tiến cử rất quý giá. Có lẽ đa số đám đệ tử thế gia trong Vũ Lâm vệ cũng phải lấy lòng hắn. Nhưng ngươi lại không có vai vế gì, chỉ sợ vào đó sẽ phải chịu thiệt. Cứ nên lót đường một chút cho chắc ăn."
Vệ Trường Hiên nghe giọng y thì biết y đã tính trước từ lâu, không khỏi ngạc nhiên, "Ta nói muốn vào Vũ Lâm vệ khi nào?"
"Chẳng phải lúc trước ngươi đã có ý định rời đi sao?" Dương Diễm cắn môi, "Kiếm một chức vị trong Vũ Lâm vệ cũng xem như tiền đồ sáng lạn. Nếu nghĩa phụ ngươi mà biết chắc hẳn rất vui lòng."
Đúng là cha nuôi vẫn luôn mong Vệ Trường Hiên vào được Vũ Lâm vệ. Vài ngày trước, chàng nghe Trần Thiệu hết lời khuyên nhủ, không phải không động lòng, nhưng mà ....
"Ta đi rồi, ngươi phải làm sao?" Vệ Trường Hiên kinh ngạc hỏi.
Dương Diễm lại cười, nhưng nhìn rất gượng gạo, "Bây giờ ta cơm áo vô ưu, bao nhiêu kẻ hầu người hạ, có gì phải lo nữa chứ."
Vệ Trường Hiên nhìn y, chợt thấp giọng nói, "Dã Hề, tối qua ta mạo phạm ngươi, ngươi giận ta sao?"
Dương Diễm dường như kinh ngạc, lui lại hai bước, liên tục lắc đầu.
Thực ra, tuy đêm qua uống khá nhiều rượu nhưng Vệ Trường Hiên cũng không đến nỗi chẳng nhớ được gì. Sáng nay vừa tỉnh, chàng liền nghĩ tới những chuyện đã làm đêm trước, trong lòng sầu muộn không thôi mà vẫn chẳng biết làm thế nào nhắc lại với Dương Diễm.
"Ngươi giận ta nên muốn đuổi ta đi phải không?" Vệ Trường Hiên truy hỏi đến cùng.
Dương Diễm thoạt nhìn như sắp khóc, lắc đầu thật mạnh, "Ta không giận ngươi." Rồi lại ngập ngừng, lí nhí nói, "Sao ta có thể giận ngươi được chứ?"
Vệ Trường Hiên nghe thấy những lời này, tim như đập lỡ một nhịp. Đến khi sực tỉnh, chàng mới nhận ra mình đang ôm chặt lấy Dương Diễm. Dương Diễm rất gầy yếu, nhưng ôm vào lòng lại mềm mại. Y không tránh né, rúc đầu vào vai Vệ Trường Hiên.
"Vậy thì vì sao ngươi lại muốn ta vào Vũ Lâm vệ?" Vệ Trường Hiên thở dài, "Không phải ta đã hứa rồi sao, sẽ luôn ở cạnh ngươi."
Dương Diễm không đáp, chỉ run rẩy hồi lâu. Vệ Trường Hiên phát hiện ra có gì đó không ổn, liền đẩy nhẹ y ra. Trong bóng tối u ám, chàng phát hiện đôi mắt y đang mở lớn, từng giọt nước lóng lánh lăn dài.
"Bởi vì ta biết, cuối cùng ngươi vẫn sẽ đi." Gương mặt Dương Diễm ướt đầm, giọng nói cũng run rẩy theo, "Bảo kiếm trong hộp, sáng như ngọc rồng. Ngươi là thanh kiếm sắc bén nhất trên thế gian, rồi sẽ có lúc phá hộp mà ra. Tuy ta không nỡ để ngươi đi, nhưng không thể cứ vây hãm ngươi thế này, làm lỡ tiền đồ của ngươi."
Vệ Trường Hiên kinh ngạc nhìn y, thấp giọng nói, "Dã Hề, ngươi đừng khóc. Nếu ngươi không muốn ta đi, ta vẫn sẽ ở cạnh ngươi."
"Vệ Trường Hiên." Dương Diễm chậm rãi ngẩng đầu lên, "Nếu ngươi cứ ở bên cạnh ta, loanh quanh trong cái viện này, không thấy trời cao biển rộng, sau này nghĩ lại, ngươi sẽ cam lòng thật sao?"
Vệ Trường Hiên ngây ra. Bây giờ không còn như trước, hầu như ngày nào chàng cũng được ăn ngon mặt đẹp, chẳng khác gì một công tử nhà giàu bên trong phủ viện, suốt ngày lêu lổng rong chơi. Nhưng nếu thế, đến cuối đời chàng vẫn chỉ là một tên người hầu, sống một đời tầm thường vô vị, cuối cùng an nhiên chết trên giường. Đó tuyệt đối không phải cuộc đời chàng mong muốn. Ngay cả trong mơ chàng cũng thấy mình nắm chặt chuôi đao, giương cao cung tiễn. Chàng muốn cưỡi tuấn mã, rong ruổi đến những vùng đất hoang vu không bờ bến, vĩnh viễn chẳng dừng chân.
Chàng ngẩng đầu nhìn trời cao lồng lộng trong đêm tối không trăng sao mà lòng như bị đèn nén đến nghẹt thở. Chàng biết, nếu ở lại đây, mình nhất định sẽ chẳng cam lòng.
Trong sự trầm mặc ấy, Dương Diễm đã đoán được câu trả lời. Y khẽ thở dài, "Cho nên ta đã nghĩ, thay vì để ngươi oán hận trong lòng, không bằng giúp ngươi xây dựng tiền đồ. Biết đâu tương lai về sau, ta còn có thể trông cậy vào ngươi."
Câu nói của y nửa thật nửa giả, có vài phần như vui đùa, nhưng Vệ Trường Hiên lại động lòng thực sự. Chàng đáp lại, cũng đổi giọng vui đùa, "Nếu ta vào Vũ Lâm vệ, sau này ngươi không gặp được ta nữa đâu."
Dương Diễm nao lòng, lập tức phản bác, "Vụ Lâm vệ chỉ phòng thủ đô thành, củng cố binh lính thành Kiến An, lúc không phải trực còn được ra khỏi doanh trại, đâu đến nỗi một đi không trở về." Y dường như an ủi chính mình, còn nhẹ giọng than thở, "Chẳng qua là ít gặp nhau hơn chút thôi. Thành Kiến An đâu lớn lắm...."
Y không dám nói rằng thành Kiến An không lớn, dù tiểu viện này không thể giữ chân ngươi nhưng cứ giữ ngươi trong thành Kiến An là được rồi. Thế nhưng ta chẳng dám để ngươi đi xa hơn, sợ rằng một khi ngươi thấy thiên hạ rộng lớn nhường nào thì sẽ không còn quay lại tiểu viện này nữa.
Ngày hai mươi bảy tháng tám, phía đông thành Kiến An.
Lúc này là giờ náo nhiệt nhất. Các cửa hàng trên phố đều mở rộng, các sạp bán ven đường không ngớt tiếng chào mời, rồi nào tiếng chiên xèo xèo của tiệm bánh, tiếc róc rách của quán trà, mùi thảo mộc từ tiệm thuốc, mùi hăng hăng của của cao dán phảng phất trong không khí.
Một chiếc xe ngựa lớn từ ngoại ô chạy tới, dừng giữa phố xa sầm uất. Tốp năm tốp ba thương nhân đi xuống, ôm đủ thứ bao gói lỉnh kỉnh. Bỗng nhiên, một ông lão thương buôn đang định bước xuống thì bị đẩy một cái. Người sau lưng lão hình như đang rất vội, chỉ muốn nhanh chóng xô lão ra để xuống trước.
Lão lớn tiếng mắng, "Cái đồ đoạn tử tuyệt tôn nhà ngươi, vội đi đầu thai à?"
Lão mắng cũng chẳng sai, người đang hấp tấp xuống xe mặc trang phục nội thị, đúng làm một hoạn quan tuyệt tử tuyệt tôn. Tiểu nội giám sắc mặt tái nhợt, chen lấn chạy giữa ngõ phố tấp nập, mãi mới men theo một con đường nhỏ, đến đươc toàn phủ đệ lớn nhất đông thành, Mục vương phủ.
Vì có chuyện gấp, hắn mặc kệ quy củ, không báo với thủ vệ ở cửa chính mà gõ vang cửa hông. May sao vị mặc trang phục nội giám nên tôi tớ tưởng người trong cung đến tìm, vội ra đón, "Không biết công công có việc gì?"
Tiểu nội giám lắp bắp, "Vệ....Vệ Trường Hiên có trong phủ không?"
Tên người hầu nhăn mày. Gã là hạ nhân mới đổi sau khi tân Mục vương nhập phủ, chưa nghe đến cái tên Vệ Trường Hiên bao giờ, liền lắc đầu, "Trong phủ không có người này."
Tiểu nội giám hoảng đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nói, "Không phải hắn là người hầu của tứ công tử sao? Sao lại không ở đây?"
Tên tôi tớ cắt ngang, "Tứ công tử ở viện phía nam. Ngài vòng sang bên phải, đi vào cửa đầu tiên."
Nghe gã chỉ, tiểu nội giám đành phải vòng lại đường cũ. Hắn cảm thấy yết hầu khô khan, trái tim sắp nảy ra ngoài, nhưng vẫn một mạch nhào đến cánh cửa gần nhất, đập liên hồi. Cửa mở ra, người trong viện đều ngơ ngác nhìn, nhưng hắn cũng không để ý, gần như lao đến trước mặt thiếu niên quen thuộc kia mà gào khóc, "Hiên ca nhi, lão tổng quản....xảy ra chuyện rồi."
Vệ Trường Hiên còn đang cùng Phương Minh xem thử quân phục của Vũ Lâm vệ đưa tới, cùng với tấm yêu bài năng trịch. Chàng định hai hôm nữa sẽ mặc quân phục này đến gặp nghĩa phụ, ông ấy mà thấy nhất định sẽ sung sướng cười to.
Ai ngờ đang lúc này, tiểu nội giám trông coi hoàng lăng liền tông cửa xông vào khóc lóc, "Tổng quản xảy ra chuyện rồi!"
Vệ Trường Hiên còn chưa kịp phản ứng, chàng ngây ra, "Xảy ra chuyện gì? Cha ta làm sao?"
"Trong cung có lời, nói mấy hôm trước hoàng thượng được tiên hoàng báo mộng. Tiên hoàng than phiền không có người bên cạnh chăm sóc, muốn những người trước kia hầu hạ ngự tiền phải tuẫn thân xuống thị chủ, trong đó có tên lão tổng quản. Sáng nay rượu độc đã được ban tới." Tiểu nội giám thút thít khóc, "Người đến tuyên chỉ đều là cấp dưới trước kia của tổng quản, cố gắng để thư thả mấy ngày cho ta đưa Hiên ca nhi đến gặp ông ấy lần cuối."
Vệ Trường Hiên dường như sét đánh ngang tai, trên mặt không còn giọt máu. Phương Minh bên cạnh chàng cũng ngây người, lắp bắp, "Chuyện....chuyện này là sao? Hoàng đế chỉ mơ một giấc mộng đã bắt bao người phải chết?"
"Ta nghe nói....nghe nói...." Tiểu nội giám run cầm cập, cảnh giác nhìn quanh, thấy có rất nhiều người, ai nấy đều mang khuôn mặt xa lạ, không thể không đề phòng. Hắn đành kéo Vệ Trường Hiên sang một bên, ghé tai chàng thì thầm, "Hiên ca nhi, mau đi với ta. Chậm....chậm một chút, chỉ sợ không gặp được tổng quản...."
Một âm thanh trong trẻo chợt vang lên sau lưng, "Phương Minh, mau tới tiền viện, mượn một con ngựa tốt."
Tiểu nội giám quay lại, thấy một vị công tử mặc quần áo trắng muốt, cặp mắt trong veo hướng về phía họ. Hắn đang nôn nóng, chợt thấy nghi hoăc. Chẳng phải tứ công tử của Mục vương phủ bị mù hay sao, nhìn chẳng giống chút nào. Hơn nữa, y thật tuấn tú phiêu nhiên, cứ như từ trên mây bước xuống.
Trong lúc hắn hoảng hốt, Phương Minh đã nhanh như bay dắt ngựa tới cổng, đưa dây cương cho Vệ Trường Hiên, "Vệ đại ca, mau lên ngựa."
Sắc mặt Vệ Trường Hiên có chút khiến người ta sợ hãi. Chàng không nói một lời, đến nhận dây cương, cũng mặc kệ tiểu nội giám kia, thúc ngựa mà chạy. Ngựa này là tuấn mã quý hiếm, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi