NGẮM TẬN NON SÔNG

Trần Thiệu nghe vậy không cảm thấy kinh hãi mà trái lại còn khá vừa lòng. Hắn rất hiểu thúc thúc của mình. Trần Ngôn làm tướng nhiều năm, là nhân vật số một số hai trong gia tộc của họ. Con cháu Trần gia đều đọc binh thư từ thuở nhỏ mà lớn lên. Trần Ngôn có thể trở nên vượt trội không chỉ nhờ dũng mãnh, mưu lược hơn người, mà còn ở tính tình trầm ổn, suy nghĩ kỹ càng. Lão đã từng nói, lão tuyệt đối không tham gia một cuộc chiến bắt buộc phải thua, tuyệt đối không dẫn một đoàn binh bắt buộc phải bại trận. Cho nên, nếu đã biết rõ thế cục như thế mà còn lĩnh mệnh xuất chinh thì hẳn trong lòng đã có tính toán riêng.
Trần Ngôn thấy đứa cháu lại một lần nữa nhìn về phía mình, chỉ lộ nét cười rất nhẹ, "Dẫn quân đâm đầu vào chỗ chết không phải sở trường của ta, cho nên ta sẽ làm như chưa từng nghe mật chỉ đó." Lão dừng một hồi, bỗng hỏi hai người trẻ tuổi. "Hai đứa các ngươi muốn ra chiến trường đúng không?"
Trần Thiệu và Vệ Trường Hiên đồng thanh đáp, "Vâng!"
Trần Ngôn bật cười, "Lũ thiếu niên không biết trời cao đất rộng. Đành vậy, mai theo ta đi quan sát chiến trận. Đến lúc ấy đừng có sợ vãi ra quần, làm mất mặt cấm quân chúng ta."
Trần Thiệu thoáng sửng sốt, sau đó sung sướng không nói nổi, lập tức cúi mình hành quân lễ, "Con lập tức đi truyền lệnh."
Sau khi hắn rời doanh trước, Trần Ngôn rời mắt sang Vệ Trường Hiên, "Ngươi đến đây."
Vệ Trường Hiên thưa vâng, đi tới gần. Trần Ngôn nói, "Ngày mai ngươi không cần theo Trần Thiệu ra trận. Ta có việc khác giao cho ngươi." Sắc mặt lão vô cùng trịnh trọng, đưa tay chỉ thẳng về tấm bản đồ hành quân khổng lồ treo trên trướng.
Khi Vệ Trường Hiên về doanh, ánh đèn vẫn chưa tắt. Trần Thiệu đang cúi đầu, hì hụi múa bút thành văn. Nghe tiếng động, hắn mới ngẩn lên hỏi, "Sao về muộn thế?"
Vệ Trường Hiên bỏ trường đao trong tay xuống, "Đi lấy cung tên, rồi mài đao, nên mới trễ như vậy."
Trần Thiệu Nhìn túi da bên hông chàng, quả nhiên cắm đầy mũi tên, chỉ đành lắc đầu cười khổ, "Sợ là ngày mai ra trận, thúc thúc chỉ sắp xếp chúng ta ở cuối đoàn, không cho xung phong, chuẩn bị mấy thứ này cũng chẳng tác dụng gì."
Vệ Trường Hiên cười cười, không tỏ rõ ý kiến, hỏi, "Huynh đang viết gì thế?"
Trần Thiệu thở dài, "Quy tắc cũ trong quân, trước khi ra trận phải viết sẵn di thư, phòng khi tử trận sa trường thì còn có gì đó căn dặn gia đình." Hắn chỉ xuống mặt bàn, "Huynh cũng viết một lá đi."
Vệ Trường Hiên giật mình, cũng ngồi xuống đối diện hắn, nhấc bút lên, nhưng nhìn tờ giấy trắng trước mặt, mãi không thể đặt bút.
Trần Thiệu đã quen tay viết xong. Hắn thổi khô mực, giương mắt lên nhìn, thấy Vệ Trường Hiên vẫn đang cầm bút ngẩn người, bật cười, "Không cần phải lo. Mấy thứ này tám chín phần mười là chẳng phải dùng đến đâu."
Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Chỉ là.....ta không biết nên viết cho ai."
Trần Thiệu bỗng nhớ ra, người thân duy nhất của chàng đã mất cách đây không lâu, chợt thấy xúc động, nghĩ ngợi một hồi rồi nói, "Huynh và tứ công tử của Mục vương phủ cũng có tình nghĩa chủ tớ lâu năm. Nếu có gì cần nhờ cậy y thì viết ra cũng được."
Ai ngờ sắc mặt Vệ Trường Hiên bỗng thay đổi, "Viết cho y?" Chàng tuyệt đối không dám tưởng tượng, lỡ mình thật sự táng thân sa trường, bức di thư này đến được tay Dương Diễm, y sẽ như thế nào.
Mới nghĩ đến Dương Diễm, trong đầu Vệ Trường Hiên lại hiện ra cảnh đêm đó, y rúc vào lòng mình mà khóc lóc, lồng ngực đau thắt. Chàng vô thức vo tờ giấy viết thư thành một cục, lặng lẽ nói, "Ta không thể viết thư này cho y được."
Trần Thiệu khó hiểu nhìn chàng, "Nhưng mà các tướng sĩ đều viết một bức di thư, tỏ ý mình không có gì vướng bận trong lòng, sẵn sàng chiến đấu đến chết."
Vệ Trường Hiên đứng dậy, "Ta ra trận để giết địch, không phải để chết." Chàng quang đầu nhìn ra ngoài trướng, hướng thành Kiến An, "Ta nhất định phải sống sót quay về."
Tháng mười hai năm Vĩnh An thứ năm, Vân Hạp quan.
Chưa đến giờ mẹo, không một tia nắng nào lọt qua tầng mây rỉ sét, nặng nề bao phủ trên Loạn Thạch thành chắn ngang khe núi bên ngoài Vân Hạp quan. Gió rét cuốn theo tuyết giá dính lên giáp sắt, tạo tiếng vang xào xào. Ngựa cũng không chịu nổi giá lạnh, phát ra từng tiếng phì phì.
Người mặc giáp trắng đứng đầu hàng là Tiết Độ sứ An Dương, Quy Đức đại tướng quân Uất Trì Hiền. Đệ đệ ruột của lão là Uất Trì Trung vừa bất hạnh trúng tên mà tử trận trong một cuộc giao tranh mấy ngày trước. Lòng lão đầy đau thương, ra lệnh cho tướng sĩ thay áo trắng giáp trắng, thề tử chiến với người Yến Ngu.
Mà đại quân Yến Ngu đã vượt qua Loạn Thạch thành từ lâu. Nghe nói bọn họ có cả thảy ba mươi vạn quân, nhưng không tổ chức tấn công quy mô lớn, chỉ án binh bất động, cắm một cây cờ lớn, không biết có ý gì.
"Đó là quân kỳ của Hạ Lỗ." Trần Ngôn thản nhiên nói.
Trần Thiệu đứng cạnh lão gật đầu, "Con đã nghe phụ thân nói về tên này. Thấy bảo tuy rằng hắn mưu lược không xuất chúng nhưng sức lực phi phàm, là một mãnh tướng." Nghĩ ngợi một hồi, hắn nói tiếp, "Đại quân Yến Ngu đông gấp đôi ta. Nếu không sợ Vân Hạp quan hiểm yếu thì chắc đã sớm đánh vào đây rồi. Nói vậy, Khả Hãn Yến Ngu tương đối nắm chắc trận chiến này cho nên ngay cả đại tướng quân cũng không thèm phái tới, chỉ điều một tên vũ phu tới trấn áp quân ta."
Trần Ngôn lại than thở, "Tiếc rằng chiến dịch kéo dài quá lâu, khiến Khả Hãn mất dần kiên nhẫn. Hắn đã ra lệnh cho hữu tướng quân A Sử Na Nỗ Nhĩ đưa mười vạn đại quân tới trợ giúp, thề sẽ công phá Vân Hạp quan trong vòng nửa tháng, ước chừng ba ngày nữa sẽ đến đây."
Nghe đến tên A Sử Na Nỗ Nhĩ, sắc mặt Trần Thiệu biến đổi. Hắn cắn răng nói, "Đúng lúc lắm. Ta nhất định sẽ lấy đầu hắn tế đại ca."
Trần Ngôn lắc đầu, "Ta biết con nóng lòng muốn báo thù, nhưng cũng phải tùy theo năng lực mà làm. Tên A Sử Na Nỗ Nhĩ kia là hoàng tộc Yến Ngu, là đại tướng Khả Hãn nể trọng nhất, đương nhiên là tọa trấn trong quân, đâu có ra trước mặt trận đối chiến với con. Huống hồ, hắn cũng chẳng phải loại có tiếng không có miếng, mà chính là kẻ địch khó đối phó nhất của chúng ta hiện giờ." Nói đến đây, ánh mắt lão phát lạnh, "Điều quan trọng trước mắt bây giờ là công phá được quân đoàn do Hạ Lỗ chỉ huy trước khi A Sử Na Nỗ Nhĩ đến nơi."
Tiếng vó ngựa lộc cộc chen ngang cuộc trò chuyện của hai chú cháu. Đó là một binh lính Đông Hồ cao lớn, phi thẳng tới nơi, lúc cách Trần Ngôn còn mười bước thì tung người xuống ngựa, cúi mình nói, "Trần tướng quân, tướng quân của chúng ta nhờ ngài chờ khi hai bên khai chiến, dẫn bộ hạ công giáp từ một phía, đẩy kẻ địch vào góc khe núi."
Trần Ngôn nhẹ giọng nói, "Làm phiền truyền lời, bản tướng sẽ cố hết sức."
Sau khi binh lính Đông Hồ kia đi rồi, lão mới cười lạnh một tiếng, "Thấy chưa? Tên Uất Trì Hiền kia tưởng ta là thằng nhóc mới ra trận lần đầu, ngay cả chiến cục cũng không hiểu hay sao? Việc công giáp đã quá rõ ràng, lại còn phải sai người thông báo."
Trần Thiệu biết thúc thúc mình cao ngạo từ trong xương tủy, không quen nghe lệnh người ta, cho nên thấy lão nói vậy cũng không để ý. Trần Ngôn lại tiếp tục nói, "Nếu chiến cục đã hiện rõ như vậy, chẳng lẽ Hạ Lỗ ở phía bên kia cũng không nhận ra sao?"
Hắn hơi kinh ngạc, "Thúc thúc, ý người là Hạ Lỗ cũng đoán ra chúng ta có quân mai phục trong hẻm núi?"
Trần Ngôn không đáp, bỗng nhiên thúc ngựa. Lão đứng trên triền núi, nhìn xuống trận chiến dưới chân phía xa. Đại quân mặc giáp trắng đang hỗn chiến với quân Yến Ngu. Sắc máu cuồn cuộn lại một lần nữa chảy dọc sông Vô Định. Khói lửa mù mịt bốc lên, tựa muôn ngàn con sóng lớn xám xịt vỗ vào núi băng.
"Kị binh theo ta tiên phong. Trần Thiệu, con dẫn bộ binh phía sau áp trận." Trần Ngôn thấp giọng hạ lệnh.
Quan chưởng lệnh lập tức vung lệnh kỳ. Đại quân ầm ầm chuyển động. Kỵ binh nhẹ phóng nhanh như một cơn gió, gót sắt nổ vang, hướng thẳng đến trận chiến ngập tràn khói lửa. Trần Thiêu dẫn quân ở hậu phương tức tốc chạy theo, bên cạnh hắn là một nhóm thân binh của Trần Ngôn. Bọn họ là những người có tố chất được huấn luyện đầy đủ, chỉ làm duy nhất một nhiệm vụ trên chiến trường là bảo vệ vị thiếu tướng quân này.
Trần Thiệu vừa hành quân mà vừa thở dài trong lòng. Hắn biết thúc phụ rất quan tâm đến mình mới sắp xếp mình phía sau đoàn quân. Chính lúc này, hắn mới hâm mộ người bạn thân kỵ binh được xông lên phía trước, chắc giờ này hắn đã lăn lộn máu lửa trên chiến trường rồi. Khoan đã ! Trần Ngôn bỗng kinh ngạc nhớ ra, ban nãy hắn không hề thấy Vệ Trường Hiên trong đoạn kỵ binh. Vậy thì đang ở đâu?
Tiếng trốn trận ầm ầm từ xa truyền lại. Vệ Trường Hiên nắm chặt dây cương, bàn tay khẽ run rẩy nhưng trong lòng lại bình tĩnh lạ thường.
Bên ngoài Vân Hạp quan là một bãi hoang mạc hỗn độn rất dễ lạc đường, được dân bản xứ gọi là Loạn Thạch thành. Đêm qua, Vệ Trường Hiên nhận mật lệnh của Trần Ngôn, hôm nay phải nhân lúc hai quân giao chiến để vòng ra địch doanh ở phía sau, thiêu hủy lương thảo. Lần đầu chàng gánh vác trọng trách, đương nhiên không dám chậm trễ. Trời còn chưa sáng, chàng đã dẫn theo một trăm kị binh nhẹ, vòng qua hẻm núi, hướng thẳng vào trung tâm Loạn Thạch thành.
Người trung niên gương mặt đen đúa kia là tình báo địa phương, nắm rõ địa hình Loạn Thạch thành như trong lòng bàn tay, băng băng dẫn họ vòng qua đường tuyết, đến bãi đất hoang.
"Vệ bách trưởng*, phía trước chính là kho lúa của đại quân Yến Ngu." Thám báo chỉ về phía mấy điểm nho nhỏ màu xám trên hoang mạc.
*Bách trưởng : Người dẫn đầu trăm quân
"Được." Vệ Trường Hiên gật đầu. Chàng rút trường cung sau lưng, giục ngựa, dẫn theo đám người của mình, cẩn thận tiến đến gần.
Vó ngựa của những kị binh nhẹ này đều được bọc vải mềm, nhân số không lớn, tốc độ nhanh nhưng yên lặng không tiếng động, gần như có thể áp sát kho lúa chỉ trong chốc lát. Khi còn cách chừng năm trăm bước, Vệ Trường Hiên vươn tay, ý bảo các quân sĩ dừng lại, sau đó lấy hỏa chiết trong ngực áo, châm lên mũi tên có quấn bông tẩm dầu ở đầu, lẳng lặng nhìn ngọn lửa, thì thầm, "Thuận hướng gió."
Các quân sĩ cũng lấy cung tên ra, làm theo vị bách phu trưởng trẻ tuổi này, đốt mũi tên, lắp lên cung, kéo căng sợi dây, hương mũi tên lên trời. Bắn lên cao không thể chính xác như bắn ngang, nhưng tầm bắn lại xa hơn mấy lần. Một ánh lửa nhỏ cắt qua tầng không xanh biếc, vẽ đường cong thật dài, rơi thẳng vào vị trí kho lúa của Yến Ngu.
Sau mũi tên kia, hơn trăm mũi tên khác cũng đồng loạt phóng ra, chỉ trong chốc lát đã đốt những trại lúa bằng vải dầu kia thành biển lửa.
"Thành công rồi!" Binh sĩ phía sau vô cùng phấn khởi.
Vệ Trường Hiên nhìn hướng lửa cháy hừng hực, sắc mặt càng lúc càng căng thẳng. Chàng bỗng nhiên đưa tay túm lấy cổ áo của tên tình báo, "Đó vốn không phải kho lúa." Giọng điệu chàng có phần giận dữ, "Làm gì có chuyện quanh kho lúa không một ai canh gác, đốt cũng không gây xôn xao gì như vậy?"
Tình báo cũng nhận ra có gì đó sai sai, sắc mặt xanh mét, "Mấy hôm trước ta đã đến điều tra, quân lương thực sự được cất ở đây. Chẳng lẽ hôm qua họ đã chuyển đi nơi khác?"
Vệ Trường Hiên không đáp lại gã. Lần đầu chàng ra trận đã gặp biến cố như thế, phải cố gắng kiềm chế lắm mới không hoảng loạn. Đương nhiên chàng biết bây giờ mà đi tìm vị trí kho lúa thật thì không còn kịp nữa, nhưng cứ thế trắng tay quay về thì thật không cam lòng. Đêm qua, Trần Ngôn đã nói với chàng, số quân địch đông hơn hẳn quân ta, lỡ như viện quân Yến Ngu đến, sĩ khí của bọn họ dâng cao thì Vân Hạp quan tràn ngập nguy cơ. Trước mắt, phải cắt ngay cuống họng quân địch chính là lương thực, mới khiến lòng quân hỗn loạn. Không ngờ ngay bước đầu tiên này mà bọn họ đã thất bại.
Trong lúc chàng điên cuồng động não, tình báo đã khuyên nhủ, "Vệ bách trưởng, chi bằng chúng ta quay về trước, bẩm báo với tướng quân rồi tính. Chỗ này nằm ngay sau lưng địch, ở đây lâu coi chừng có biến."
"Phía sau quân địch." Vệ Trường Hiên thì thào lặp lại, cặp mắt bỗng nhiên sáng rực lên, "Ngươi có biến doanh trướng của đại quân Yến Ngu ở đâu không?"
Thám báo kinh hãi nhìn chàng. Gã ngập ngừng một chút rồi gật đầu, do dự hỏi, "Vệ bách trưởng định nhân cơ hội này, đánh lén đại doanh Yến Ngu sao?"
Vệ Trường Hiên gật đầu, trầm giọng nói, "Trần tướng quân và Uất Trì tướng quân hôm nay mang toàn quân xuất chiến, ở tiền tuyết khống chế đại quân Yến Ngu, nhờ thế chúng ta mới có thể vòng ra sau lưng địch. Ta không thể lãng phí cơ hội này. So với trắng tay quay về, chi bằng cược một phen, đến đại doanh Yến Ngu."
Một quân sĩ sau lưng chàng do dự nói, "Nhưng....nhưng chúng ta chỉ có trăm người, đến đại doanh chẳng phải chịu chết hay sao?"
Vệ Trường Hiên quắc mắt lườm gã, "Hai quân giao chiến, những người ở lại thủ doanh không phải quân nhu thì cũng là đầu bếp, chẳng lẽ bọn họ mà ngươi cũng sợ."
Binh sĩ kia bị chàng mắng, ngay cả giọng nói cũng lí nhí hẳn, "Nhưng Trần đại tướng quân phái chúng ta đi đốt kho lúa, chứ đâu bảo chúng ta đến đại doanh Yến Ngu?"
Vệ Trường Hiên bình tĩnh, bỗng nhiên dắt ngựa quay đầu, nói với hơn trăm người sau lưng, "Chuyện ta sắp làm sau đây liên quan đến tính mạng, nhưng một khi thành công là thành công vang dội, các ngươi có dám đi theo không?"
Binh sĩ sau lưng chàng quay mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng. Vẻ mặt bọn họ lộ rõ sự khiếp đảm, mãi một lúc lâu sau mới có người lên tiếng, "Vệ bách trưởng, chúng ta vẫn nên quay về thôi. Lần xuất chinh này chẳng qua là làm bộ, việc liều chết cứ giao cho bọn Đông Hồ làm. Dù chúng ta có thua trận, hoàng thượng cũng không trách tội đâu."
Vệ Trường Hiên biết trong cấm quân toàn là con cháu thế gia ở đô thành, nhà giàu có cho nên cực kỳ sợ chết. Nhưng lời nói hèn nhát cực điểm này vẫn đốt bùng lửa giận của chàng. Chàng cười hừ một tiếng, "Hóa ra các ngươi đều nghĩ mình ra trận chỉ để cho có. Nhưng một khi lên chiến trường, có nói ta sợ chết cũng muộn rồi!" Chàng nói, chỉ và binh sĩ vừa lên tiếng, "Ta nhận ra ngươi. Ngươi tên Lý tương, Lý gia của ngươi giàu có nổi danh ở phố An Bình, nhưng vì cha ngươi lập nghiệp từ nghề bán dầu, xuất thân thương nhân cho nên dù gia tài ngàn vạn cũng vẫn bị kẻ khác khinh thường, vẫn bị bọn họ cười nói sau lưng, gọi là Lý bán dầu."
Lý Lương bị chàng nói thẳng, thẹn đến nỗi mặt đỏ như tôm luộc.
"Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời này chỉ là con của một thương nhân, nấp dưới sự bảo bọc của cha mình? Ngươi không muốn kiến công lập nghiệp, không muốn đám người khinh thường ngươi phải quỳ dưới chân ngươi sao?" Vệ Trường Hiên thấp giọng quát, ánh mắt lại lạnh lẽo quyết liệt, quét qua gương mặt từng người, "Còn cả ngươi nữa, thứ tử của Ngự sử Du đai nhân. Các huynh trưởng của ngươi đều đã xuất sĩ, chỉ mình ngươi không có lấy nửa chức quan. Sau lần xuất chinh này, ngươi vẫn muốn sống mà phải nhìn sắc mặt của các huynh trưởng mà sống sao?"
"Ta...." Quân sĩ họ Du kia bừng bừng khí thế. Hắn mới chỉ là một thiếu niên mười bảy, rất có tinh thần hăng hái, "Vệ bách trưởng, ta theo ngài!"
Vệ Trường Hiên nhìn hắn, gật đầu, "Được. Những ai đồng lòng thì theo ta, ai sợ chết thì tự về doanh trại!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi